Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

extra #1. con gái nhỏ

hôm nay chính là ngày gặp mặt định kỳ hàng tháng của seventeen. cả nhóm ngồi lại với nhau, ôn lại những chuyện đã khắc thành những mảnh kí ức đẹp đẽ, lại cùng bàn đến chuyện của tương lai. mỗi người một câu, cứ thế mà không có dấu hiệu ngừng lại.

cũng đã bẵng đi một khoảng thời gian, có thêm biết bao nhiêu điều thay đổi, ai cũng dần trưởng thành hơn. nhưng có một điều mà suốt bao nhiêu năm qua vẫn cứ như vậy, keo sơn không bao giờ đổi khác, chính là sự nhiệt thành vào âm nhạc, lại càng không thể kể đến tình cảm và sự gắn bó của mười ba người dành cho nhau.

nhìn đi ngoảnh lại, vậy mà họ đã ở bên nhau ngót nghét gần hai mươi năm rồi.

mà hai mươi năm thì đã làm sao nhỉ? vì seventeen đã chắc nịch một điều rằng vẫn sẽ ở bên nhau cho đến khi thành seventy hết kia mà. bây giờ cả bọn chỉ mới là những anh chú hơn ba mươi thôi, vẫn chưa được một nửa chặng đường nữa là.

trong khi cả nhóm đang trò chuyện rôm rả là thế, nhưng qua mắt seungcheol, anh quan sát thấy được seokmin từ nãy đến giờ chỉ toàn nhìn xem đồng hồ, lâu lâu lại ngẩng lên dòm một cái.

thắc mắc, seungcheol hỏi:

"em sao vậy? có chuyện gì à?"

dù không nói đích danh, thế nhưng seokmin vẫn giật mình. anh ngại ngùng, rồi hỏi nhỏ một câu:

"em... về sớm một chút được không?"

còn đang tự hỏi tại sao hôm nay cậu em lại muốn xin về sớm, nhưng như chợt nhận ra lí do, seungcheol chỉ cười thật nhẹ, gật đầu:

"được. nhưng lần sau đến em bao đấy nhé!"

như chỉ chờ có vậy, seokmin cười phớ lớ, bật dậy chạy ra ngoài ngay. vội đến mức còn xém tông vào cả cửa.

mười hai người nhìn theo chỉ biết thầm cười. seokmin ấy, lấy vợ rồi mà vẫn cứ ngô nghê như vậy, đôi khi lại hành xử như trẻ con.

"hai cái người này, làm ba làm mẹ hết rồi mà cứ như mới yêu ngày hôm qua ấy."

...

dừng bước trước một nơi mang đầy dáng dấp trẻ thơ. seokmin nhịp nhịp chân, anh hướng mắt vào trong, nhẩm đếm từng giây trôi qua.

chỉ vừa đếm đến giây thứ mười, một bóng dáng xinh xắn đáng yêu, vẻ ngoài muôn phần quen thuộc, được cô giáo dắt tay dẫn ra ngoài. bé con rõ là đang ủ rũ, vậy mà chỉ vừa nhìn thấy ba thôi, thì đã ngay lập tức cười rộ lên, khoe ra hàm răng sữa vẫn còn chưa mọc hết, bình bịch chạy đến chỗ seokmin chờ ba ôm vào lòng.

"yebin àaaa!"

"ba ơiiii!"

đón lấy cục bông bé xiu, seokmin bế hẳn bé con lên, yêu chiều hôn vào má hồng một cái chóc.

yebin ôm chặt cổ ba, nũng nịu dụi dụi vào bờ vai to lớn. cả một ngày ở nhà trẻ làm bé nhớ ba lắm lắm, chỉ mong tới giờ về rồi xà vào lòng ba seokmin thôi.

seokmin đặt con bé ngồi trên tay mình, bàn tay nhịp nhàng vỗ về sau bờ lưng bé xíu. đâu phải chỉ mình yebin nhớ ba, mà anh cũng nhớ con bé chết đi được.

"đi học về lúc nào cũng mè nheo vậy con gái? đến trường phải vui mới đúng chứ."

seokmin ôn tồn nói với con, từng câu từng chữ đều hết mực dịu dàng.

"ở trường không có ba, không vui tí nào."

ôi, con bé này giống ai mà dẻo miệng quá thể...

yebin nhìn ngó xung quanh, không thấy bóng dáng quen thuộc đâu, liền chu môi hỏi:

"mẹ đâu ạ?"

seokmin nhìn vào mắt con bé, cười:

"bây giờ hai ba con mình đi đón mẹ nhé? yebin chịu không?"

"dạ!"

...

"trưởng phòng, chị về cẩn thận ạ!"

"cậu cũng vậy."

chào hỏi cậu chàng thực tập sinh, em thở phào vì cuối cùng một ngày tất bật với công việc cũng kết thúc. đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, sao mà thấy bồi hồi quá. vài năm đã trôi qua, em bây giờ cũng đã có ít nhiều sự đổi khác.

sau nhiều năm miệt mài, chứng minh cho sự cố gắng của bản thân, em đã gặt được trái ngọt của riêng mình. ở ngưỡng tuổi ba mươi, tin được không, khi giờ đây em đã ở một cương vị mới, trở thành một người trưởng phòng có được sự tín nhiệm của mọi người.

và thêm một điều nữa, còn lớn lao hơn hết thảy. rằng em đã làm vợ,

và giờ đây, đã trở thành một người mẹ.

ước mơ cả một đời của em, chỉ như vậy thôi đấy.

"mẹ ơi!"

từ phía xa xa, trông thấy hai bóng hình quen thuộc. em không khỏi bất ngờ, đôi mắt mềm xèo đi trông thấy, bao nhiêu mệt mỏi dường như bay biến hết sạch.

hai chữ cả đời tưởng chừng như xa vời vợi, giờ đây lại ở ngay trước mắt em rồi.

con tim như muốn tan chảy khi con gái vươn tay đòi bế. đón lấy bé con từ tay anh, seokmin hờn dỗi chu môi:

"gặp mẹ là quên ba ngay, giận yebin luôn!"

yebin tròn xoe mắt nhìn ba, rồi lại quay sang nhìn mẹ, hai chữ 'bối rối' hiện rõ trên khuôn mặt non nớt. thật là, em đến chịu với anh mất.

anh gì ơi, anh làm ba rồi đấy.

seokmin yên bình ngắm nhìn hai mẹ con đang cười đến là rạng rỡ, như thể muốn gom hết thảy niềm hạnh phúc trên thế gian này vào trong đáy mắt.

từ bao giờ, mà cả thế giới của anh chỉ thu gọn còn chừng này thôi vậy?

vô tình nhìn vào mắt seokmin, em chợt nhận ra, dù vạn vật xung quanh có thay đổi đến thế nào đi nữa, duy chỉ có cách anh nhìn em là vẫn vẹn nguyên như vậy. suốt bao nhiêu năm qua, vẫn chưa từng bớt đi một chút dịu dàng.

em thẹn thùng, lảng tránh ánh mắt anh.

đừng dùng đôi mắt ấy nhìn em nữa.

vì em sẽ không cầm lòng được mất.

bỗng lúc này, bụng của bé con kêu lên hai tiếng ọt ọt, cả hai vợ chồng không hẹn mà cùng đánh mắt nhìn sang, sau đó chỉ có thể bật cười vì sự đáng yêu của con gái.

yebin ngại ngùng, chôn cả khuôn mặt vào lòng mẹ.

"yebin đói..."

nghe tiếng bé con thỏ thẻ, hai người lớn hơn không khỏi xiêu lòng.

"vậy...

ta về nhà, con nhé?

nhà của chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com