Âm thanh của biển ( Phần 3 )
Nhưng thời gian dường như không chờ đợi anh. Bệnh tình của Tống Á Hiên đang trở nên tồi tệ hơn mỗi ngày, và cái vảy trắng kỳ lạ đó đã lan đến đùi cậu.
Mã Gia Kỳ đang nằm trên giường, suy nghĩ về quá khứ, không thể ngủ được, anh cảm thấy cần phải nói chuyện với Tống Á Hiên.
Anh gõ cửa phòng của Tống Á Hiên và hỏi cậu đã ngủ chưa.
Tống Á Hiên cảm thấy rằng cậu thật thất bại, vì miễn là có điều gì đó về Mã Gia Kỳ, bộ não của cậu sẽ ngừng hoạt động.
"Chưa ngủ, anh vào đi "
Mã Gia Kỳ đẩy cửa ra và thấy Tống Á Hiên đem mình làm ổ trong chăn.
Đó là giữa mùa hè, mặc quần dài để đổ mồ hôi trong phòng là rất bất thường, và bất thường hơn khi đắp chăn.
"Hiên nhi , tại sao em lại đắp chăn?"
Tống Á Hiên có chút bối rối. Nhìn những hành động nhở của cậu , Mã Gia Kỳ trở nên hoài nghi hơn.
Anh nâng chăn của Tống Á Hiên lên.
Cả hai đều có chút bất ngờ, nhìn nhau.
Cuối cùng, Tống Á Hiên mở miệng trước.
"Là bệnh tiên cá, em không biết làm thế nào em lại mắc phải nó ."
Đồng đội luôn đi đọc một số tiểu thuyết, và Mã Gia Kỳ cũng đã nghe về căn bệnh này.
"Anh xin lỗi ..."
Mã Gia Kỳ không biết tại sao anh đột nhiên xin lỗi, nhưng anh cảm thấy rằng vấn đề này nên liên quan đến chính mình.
Tống Á Hiên lắc đầu
"Có lẽ chỉ hai ngày là khỏi , đừng lo lắng."
Họ chưa bao giờ gặp phải căn bệnh này trước đây và không ai biết điều gì sẽ xảy ra cuối cùng.
Tống Á Hiên tiến đến và ra hiệu cho Mã Gia Kỳ ngồi xuống.
Hai người bật đèn ngủ và nói chuyện rất lâu.
Tống Á Hiên nhẹ nhàng dựa vào Mã Gia Kỳ, mắt nhắm nghiền.
"Anh ơi, anh có thể hát một bài hát cho em không?"
"Được rồi, em muốn nghe gì."
"Lắng nghe biển"
Tôi ôm trái tim mình và không thể nhắm mắt cả đêm
Tại sao rõ ràng đang yêu nhưng không gần gũi?
...
Sau đó, Mã Gia Kỳ hỏi Tống Á Hiên anh muốn đi biển, cùng đi với nhau được không. Tống Á Hiên do dự một lúc và đồng ý với anh.
"Chúng ta hãy đến công viên giải trí trong một ngày. Sau khi chơi xong , sẽ ra biển."
05
Ngày họ đến sân chơi, đôi chân của Tống Á Hiên hoàn toàn mất sức. Mã Gia Kỳ đang cõng cậu đi bộ toàn bộ sân chơi.
Thỉnh thoảng anh đột nhiên thở dài rằng Á Hiên lớn nhanh đến nỗi cậu lớn lên từ một chiếc bánh bao sữa nhỏ dính trên lưng thành một cậu bé đẹp trai.
Hai người mua vé trò vòng đu quay trước khi rời đi. Tống Á Hiên nhìn khung cảnh bên kia cửa sổ kính, và Mã Gia Kỳ nhìn vào Tống Á Hiên
Bánh xe đu quay càng ngày càng cao, như thể nó càng ngày càng gần các ngôi sao.
Khi đạt đến đỉnh điểm, cả hai đồng thời nhìn nhau.
Mã Gia Kỳ thích nhìn vào đôi mắt của Tống Á Hiên bởi vì mắt cậu luôn trông rất sạch sẽ, cứng rắn và dịu dàng.
Hai người họ hôn nhau, mặt họ đỏ lên và họ không thể thở được.
Mã Gia Kỳ mang Tống Á Hiên tới biển và nói rằng anh sẽ đến gặp cậu sau vài ngày nữa.
Tống Á Hiên dựa vào anh, lặng lẽ nhìn mặt biển xanh thẳm và gật đầu với một nụ cười.
"Được rồi, hãy đến đây!"
Vài ngày sau, Mã Gia Kỳ đến như mong đợi, nhưng thay vì nhìn thấy cậu tiên cá nhỏ nhảy ra khỏi biển, anh thấy Tống Á Hiên đang dựa vào thân cây, thở dốc.
Tống Á Hiên nhìn anh bằng đôi mắt đỏ
"Em làm gì trên này ."
"Ha, anh thật sự đến rồi ..."
Gió biển thổi tung mái tóc của Tống Á Hiên và cậu bé nói chậm rãi.
"Mã ca , em không thích nước biển, ở đó rất lạnh và mặn đắng. Gió biển vào ban đêm rất mạnh và không ai ở cùng em. "
Dường như có thứ gì đó rơi xuống từ khóe mắt của cậu bé.
"Em đã gặp một cậu bé trên bãi biển vào ngày hôm qua , em ấy giống như em. Em ấy không muốn sống ở biển và em đã nhìn em ấy biến thành bọt. Nó thật đẹp, nhưng dường như biến mất ngay lập tức, giống như chưa từng xuất hiện trên thế giới. "
Cậu ngước nhìn Mã Gia Kỳ , nước mắt cậu vẫn không ngừng rơi.
"Em ấy nói em ấy không thích nước lạnh, và em cũng vậy.
Anh có biết không Mã Gia Kỳ
Cậu không muốn bị tan thành bọt biển , nhưng cậu giống em ấy.
Cậu không thích nước biển, cậu thà chìm đắm trong ánh trăng. "
Mã Gia Kỳ cảm thấy rằng hơi thở của người trong tay anh ngày càng yếu đi. Anh muốn giữ cậu , nhưng anh không thể giúp được.
Bản thân Mã Gia Kỳ không nhận ra những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt mình.
Tống Á Hiên miễn cưỡng giơ tay lên, giữ khuôn mặt của Mã Gia Kỳ và thì thầm vào tai anh bằng một giọng nói mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy.
"Đừng khóc, đừng khóc, em hy vọng anh hạnh phúc."
Sau đó, Tống Á Hiên biến thành bong bóng và trông đầy màu sắc dưới ánh mặt trời.
Nhưng Mã Gia Kỳ không thích điều đó. Anh thích đứa trẻ hiền lành, dễ thương có thể thu mình lại và nói chuyện với anh.
Mã Gia Kỳ chạy trở lại ký túc xá như thể anh đang bị lạc.
Anh mở cửa phòng Tống Á Hiên. Mọi thứ bên trong vẫn không thay đổi. Cây đàn guitar và cây đàn piano gần giường hơi cô đơn. Mùi hương dường như không thay đổi ngay cả phần nước còn lại họ uống trước khi rời đi, nhưng không có chàng trai nào nheo mắt nhìn anh và mỉm cười.
06
Sau đó, họ đã lập một bia mộ cho Tống Á Hiên. Mỗi năm đồng đội đi gặp cậu, Mã Gia Kỳ sẽ không đi.
Bởi vì anh không dám đi, ngay cả khi anh đã đi đến nghĩa trang, anh cũng không dám đi vào và nhìn vào bức tranh trên bia và những dòng chữ được khắc.
Sau đó, vào ngày sinh nhật của Tống Á Hiên năm đó, Mã Gia Kỳ đã sử dụng cây đàn piano của Tống Á Hiên để thu âm bài hát "Lắng nghe biển" trong phòng của Tống Á Hiên
"Nghe, tiếng biển khóc.
Thở dài ai lại buồn
Vẫn chưa tỉnh
Đó không phải là tôi, ít nhất là tôi bình tĩnh
Nhưng nước mắt làm nũng thậm chí tin
..."
Anh đã đăng MV được ghi lên Weibo
Đã thêm một dòng tiểu luận về nó
"Tôi không muốn trở thành ánh trăng, tôi muốn trở thành đại dương của riêng bạn."
Anh tắt điện thoại, cầm một bó hoa hồng trắng và đi ra biển một mình.
Anh đặt những bông hồng bên gốc cây, và chầm chậm bước về phía biển xanh thẳm, càng lúc càng xa ...
" Tống Á Hiên, lâu rồi không gặp, em đang đợi anh à?"
HẾT .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com