Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bóng Hình Trong Mơ

Rafayel tỉnh giấc, mồ hôi lạnh thấm đẫm tấm ga trải giường. Căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng yếu ớt len lỏi qua khe cửa sổ, hắt lên những đường nét quen thuộc của xưởng vẽ. Nhưng sự quen thuộc ấy không xoa dịu được sự hụt hẫng đang gặm nhấm trái tim anh. Anh ngồi bật dậy, cố gắng níu kéo những mảnh vụn ký ức vừa tan biến, giống như cát chảy qua kẽ tay.

Màu xanh biếc của biển. Màu vàng rực của hoàng hôn. Và... một bóng hình. Một bóng hình mờ ảo, không rõ mặt, nhưng lại mang đến một cảm giác thân quen đến lạ lùng. Rafayel nhắm mắt lại, cố gắng tập trung, nhưng tất cả chỉ là một mớ hỗn độn những màu sắc và cảm xúc. Anh biết, sâu thẳm trong lòng, rằng mình vừa mơ thấy điều gì đó vô cùng quan trọng, một điều gì đó liên quan đến cuộc đời anh, đến sự tồn tại của anh. Nhưng nó cứ lẩn trốn, cứ trêu ngươi, như một con bướm đêm vĩnh viễn không thể chạm tới ánh sáng.

"Lại nữa rồi," anh thở dài, giọng nói khàn đặc vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. "Ký ức... hay là ảo ảnh?"

Anh đã quen với những giấc mơ kỳ lạ này. Chúng bắt đầu xuất hiện từ khi anh còn là một đứa trẻ, những mảnh ký ức rời rạc, không liên kết, về những nơi anh chưa từng đến, những con người anh chưa từng gặp. Anh đã từng kể cho cha mẹ nghe về chúng, nhưng họ chỉ xoa đầu anh và bảo rằng anh có trí tưởng tượng quá phong phú. Rồi anh lớn lên, những giấc mơ vẫn tiếp tục ám ảnh anh, ngày càng trở nên rõ ràng hơn, sống động hơn, nhưng cũng đồng thời khó nắm bắt hơn. Anh bắt đầu tự hỏi, liệu đây có phải là ký ức của kiếp trước? Liệu anh đã từng sống một cuộc đời khác, ở một nơi khác, với một con người khác?

Ý nghĩ đó vừa hấp dẫn, vừa đáng sợ. Hấp dẫn, bởi vì nó mang đến một lời giải thích cho những cảm xúc kỳ lạ mà anh luôn mang trong mình, những cảm xúc mà anh không thể lý giải được bằng kinh nghiệm sống hiện tại. Đáng sợ, bởi vì nó đồng nghĩa với việc anh đang sống một cuộc đời không trọn vẹn, một cuộc đời bị ám ảnh bởi những ký ức không thuộc về mình.

Rafayel bước xuống giường, đi về phía giá vẽ. Bức tranh dang dở nằm im lìm trong bóng tối, như một lời thách thức. Đó là một phong cảnh biển đêm, với những con sóng bạc đầu gầm gừ lao vào bờ. Anh đã bắt đầu vẽ nó cách đây vài tuần, sau một trong những giấc mơ kỳ lạ của mình. Anh nhớ rõ cảm giác thôi thúc mãnh liệt khi bắt tay vào vẽ, như thể anh đang cố gắng tái hiện một ký ức đã phai nhạt. Nhưng rồi, anh lại bị mắc kẹt. Anh không thể tìm ra cách để diễn tả được cái hồn của biển đêm, cái cảm giác cô đơn và vô tận mà anh đã cảm nhận được trong giấc mơ.

Anh nhìn vào bức tranh, cố gắng tìm kiếm một gợi ý, một tia sáng, một điều gì đó có thể giúp anh vượt qua sự bế tắc này. Nhưng tất cả những gì anh thấy chỉ là những vệt màu lạnh lẽo, những đường nét cứng nhắc, một sự thiếu hụt cảm xúc rõ rệt. Anh biết rằng, để hoàn thành bức tranh này, anh cần phải kết nối được với ký ức ẩn sâu bên trong mình, anh cần phải hiểu được cái ý nghĩa đằng sau giấc mơ.

"Nhưng làm sao?" anh lẩm bẩm, giọng nói đầy tuyệt vọng. "Làm sao tôi có thể nắm bắt được một ký ức mà tôi không bao giờ có thể nhớ được?"

Anh ngồi xuống chiếc ghế bành cũ kỹ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bình minh đang dần ló dạng, xua tan bóng tối và mang đến một ngày mới. Nhưng đối với Rafayel, mỗi ngày mới chỉ là một sự lặp lại của ngày cũ, một cuộc chiến không hồi kết với những ký ức lẩn trốn. Anh biết rằng, nếu anh không giải mã được bí ẩn này, anh sẽ mãi mãi sống trong sự mơ hồ, trong sự hụt hẫng, trong sự cô đơn.

Anh quyết định, anh phải tìm ra câu trả lời. Anh phải tìm hiểu về những giấc mơ của mình, về những ký ức ẩn sâu bên trong mình. Anh phải tìm kiếm sự thật, dù cho nó có đau đớn đến đâu. Đột nhiên anh nhớ ra rằng nay anh phải đến buổi triễn lãm tranh. 

Rafayel ghét những buổi triển lãm tranh. Anh ghét đám đông ồn ào, ghét những lời bình phẩm sáo rỗng, và ghét cái cảm giác bị phơi bày trước công chúng. Nhưng anh biết rằng, để bán được tranh, anh phải tham gia những sự kiện này. Và đôi khi, anh hy vọng, anh sẽ tìm thấy một điều gì đó ở đó, một điều gì đó có thể khơi gợi cảm hứng cho anh, một điều gì đó có thể giúp anh giải mã những giấc mơ của mình.

Anh đứng nép mình trong một góc khuất của phòng triển lãm, quan sát những người xung quanh. Họ ăn mặc sang trọng, trò chuyện rôm rả, và tỏ ra rất am hiểu về nghệ thuật. Nhưng Rafayel không cảm thấy mình thuộc về thế giới này. Anh cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, một kẻ quan sát lặng lẽ, một bóng ma lảng vảng trong một bữa tiệc xa hoa.

Rồi, anh nhìn thấy cô.

Cô đứng trước bức tranh của anh, "Biển Đêm," với vẻ mặt chăm chú. Cô không ăn mặc cầu kỳ, không trang điểm lòe loẹt, nhưng lại toát lên một vẻ đẹp giản dị, thanh khiết. Cô có mái tóc đen dài, đôi mắt màu nâu sẫm, và một nụ cười nhẹ nhàng, như ánh trăng rằm. Rafayel không biết tại sao, nhưng anh cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt phải đến gần cô.

Anh bước đến bên cô, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. "Cô thấy bức tranh này thế nào?" anh hỏi, giọng nói hơi run.

Cô quay lại, nhìn anh với ánh mắt sâu thẳm. Anh cảm thấy như mình đang bị cô đọc vị, như thể cô có thể nhìn thấu tâm can anh. "Tôi thích nó," cô nói, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng chuông ngân. "Nó mang đến một cảm giác rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ."

Rafayel sững sờ. Đó chính xác là những gì anh cảm thấy khi vẽ bức tranh này. "Cô cũng cảm thấy như vậy sao?" anh hỏi, giọng nói đầy hy vọng.

Cô gật đầu. "Tôi không biết tại sao, nhưng khi nhìn vào bức tranh này, tôi cảm thấy như mình đã từng ở đó, ở một nơi rất xa, rất xưa."

Rafayel không thể tin vào tai mình. Làm sao cô ấy có thể biết? Anh đã không kể cho ai về những giấc mơ của mình, về cái cảm giác kỳ lạ mà anh đã trải qua khi vẽ bức tranh này. Vậy mà, cô ấy lại có thể cảm nhận được nó, một cách tự nhiên, một cách chân thành.

Cô đưa tay chạm vào bức tranh, khẽ vuốt ve những đường nét. Một luồng điện chạy dọc sống lưng Rafayel. Anh cảm thấy như mình vừa bị một cú sốc mạnh, như thể một cánh cửa đã mở ra trong tâm trí anh. Anh nhìn vào mắt cô, và anh thấy một nỗi buồn sâu thẳm, một nỗi buồn mà anh không thể lý giải được.

"Em đã từng thấy nó," cô khẽ nói, giọng nói nghẹn ngào. "Ở một nơi rất xa, rất xưa..."

Rafayel không thể nói nên lời. Anh chỉ biết đứng đó, nhìn cô, với trái tim đập loạn nhịp. Anh biết rằng, khoảnh khắc này, cuộc đời anh đã thay đổi mãi mãi.

Sau đó, họ bắt đầu trò chuyện. Cô giới thiệu mình là MC. Họ nói về nghệ thuật, về cuộc sống, về những giấc mơ. Rafayel cảm thấy như mình đã quen MC từ rất lâu rồi, như thể họ đã từng là bạn bè, là người thân, là tri kỷ. Anh cảm thấy thoải mái, tự do, và được là chính mình khi ở bên cô.

MC kể cho Rafayel nghe về những giấc mơ của cô. Cô cũng thường mơ thấy những nơi xa lạ, những con người xa lạ, những sự kiện xa lạ. Cô cũng cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt phải tìm hiểu về những giấc mơ của mình.

"Có lẽ," cô nói, "chúng ta có thể giúp nhau."

Rafayel gật đầu, đồng ý. Anh biết rằng, cùng với MC, anh có thể giải mã được bí ẩn của những giấc mơ, anh có thể tìm ra sự thật về kiếp trước của mình. Anh cảm thấy một niềm hy vọng trỗi dậy trong lòng, một niềm hy vọng mà anh đã đánh mất từ rất lâu rồi.

Buổi tối hôm đó, Rafayel đưa MC về nhà. Khi chia tay, anh cảm thấy một sự mất mát kỳ lạ. Anh muốn giữ cô ở lại bên mình, anh muốn tiếp tục trò chuyện với cô, anh muốn khám phá những bí mật mà họ cùng chia sẻ.

"Hẹn gặp lại," anh nói, giọng nói đầy mong đợi.

MC mỉm cười. "Hẹn gặp lại," cô đáp.

Rafayel đứng nhìn theo bóng dáng MC khuất dần trong bóng tối. Anh biết rằng, cuộc gặp gỡ này không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nó là một định mệnh, một sự sắp đặt của số phận. Anh và MC đã được định sẵn để gặp nhau, để cùng nhau đi trên một con đường, để cùng nhau khám phá những bí mật của thời gian.

Sau buổi triển lãm, Rafayel không thể ngừng nghĩ về MC. Ánh mắt sâu thẳm của cô, giọng nói nhẹ nhàng của cô, và cái cảm giác kỳ lạ mà anh đã trải qua khi chạm vào tay cô, tất cả đều ám ảnh tâm trí anh. Anh biết rằng, cô là chìa khóa để giải mã những giấc mơ của mình, là người duy nhất có thể giúp anh tìm ra sự thật.

Anh bắt đầu nhớ lại những chi tiết nhỏ nhặt trong giấc mơ của mình. Một chiếc vòng cổ bằng ngọc bích, với hình một con chim phượng hoàng đang dang rộng đôi cánh. Một giai điệu du dương, buồn da diết, được chơi bằng một cây đàn harp cổ. Và một lời hứa hẹn dưới ánh trăng, giữa hai người yêu nhau, một lời hứa sẽ mãi mãi ở bên nhau, dù cho có chuyện gì xảy ra.

Những chi tiết này dần dần hình thành một bức tranh hoàn chỉnh hơn về kiếp trước của anh. Anh nhớ rằng mình đã từng là một họa sĩ tài hoa, được mọi người ngưỡng mộ. Anh đã yêu một cô gái xinh đẹp, thông minh, và tốt bụng. Họ đã hứa hẹn sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng. Nhưng rồi, một tai họa ập đến, chia cắt họ mãi mãi.

Rafayel quyết định, anh phải tìm hiểu về những dấu hiệu này. Anh bắt đầu tìm kiếm thông tin trên internet, đọc sách, và hỏi ý kiến những người am hiểu về lịch sử và văn hóa. Anh muốn biết về chiếc vòng cổ bằng ngọc bích, về giai điệu du dương, và về lời hứa hẹn dưới ánh trăng.

Anh tìm thấy một số thông tin thú vị. Chiếc vòng cổ bằng ngọc bích có thể là một vật gia truyền của một gia đình quý tộc cổ xưa. Giai điệu du dương có thể là một bài hát cổ của một vùng đất xa xôi. Và lời hứa hẹn dưới ánh trăng có thể là một nghi lễ truyền thống của một bộ tộc bí ẩn.

Nhưng tất cả chỉ là những giả thuyết. Anh cần phải tìm kiếm những bằng chứng xác thực hơn, những bằng chứng có thể chứng minh rằng những giấc mơ của anh là có thật.

Anh quyết định tìm đến MC. Anh biết rằng, cô cũng đang cố gắng giải mã những giấc mơ của mình. Có lẽ, họ có thể cùng nhau tìm ra câu trả lời.

Anh gọi điện cho MC, mời cô đến nhà anh. Cô đồng ý ngay lập tức. Khi cô đến, Rafayel cảm thấy một niềm vui trào dâng trong lòng. Anh đã không gặp cô kể từ buổi triển lãm, và anh đã rất nhớ cô.

Họ cùng nhau ngồi trong xưởng vẽ của Rafayel, xem xét những bức tranh của anh, những ghi chép của anh, và những thông tin mà anh đã thu thập được. Họ cố gắng tìm kiếm một mối liên hệ giữa những dấu hiệu trong giấc mơ của họ.

"Có lẽ," MC nói, "chúng ta nên tìm đến một thư viện cổ. Có thể có những ghi chép về những họa sĩ tài hoa đã biến mất một cách bí ẩn trong lịch sử."

Rafayel đồng ý. Đó là một ý tưởng hay. Anh chưa từng nghĩ đến việc tìm kiếm thông tin trong những thư viện cổ.

Họ cùng nhau đến một thư viện cổ nằm sâu trong một con hẻm nhỏ ở trung tâm thành phố. Thư viện này đã tồn tại hàng trăm năm, và nó chứa đựng vô số những cuốn sách cổ, những bản thảo quý giá, và những ghi chép lịch sử.

Người thủ thư là một ông lão gầy gò, với mái tóc bạc phơ và cặp kính dày cộp. Ông ta nhìn Rafayel và MC với vẻ nghi ngờ. "Các cháu muốn tìm gì?" ông ta hỏi, giọng nói khàn đặc.

"Chúng cháu muốn tìm những ghi chép về những họa sĩ tài hoa đã biến mất một cách bí ẩn trong lịch sử," Rafayel trả lời.

Người thủ thư nhíu mày. "Những họa sĩ biến mất?" ông ta lẩm bẩm. "Ta chưa từng nghe nói đến điều này."

Nhưng rồi, ông ta gật đầu. "Được rồi," ông ta nói. "Ta sẽ giúp các cháu. Nhưng ta không hứa là sẽ tìm được gì đâu."

Người thủ thư dẫn Rafayel và MC đến một khu vực tối tăm của thư viện, nơi chứa đầy những cuốn sách cũ kỹ và bụi bặm. Ông ta chỉ cho họ một số cuốn sách có thể liên quan đến chủ đề của họ.

Rafayel và MC bắt đầu đọc sách. Họ đọc hàng giờ liền, lật từng trang sách một cách cẩn thận, cố gắng tìm kiếm một manh mối.

Cuối cùng, họ tìm thấy một điều gì đó thú vị. Trong một cuốn sách cổ về lịch sử nghệ thuật, họ phát hiện ra một truyền thuyết về một họa sĩ bị nguyền rủa, người phải sống mãi mãi, nhưng mỗi lần tái sinh đều mất đi ký ức về người mình yêu.

"Đây rồi," MC nói, giọng nói đầy phấn khích. "Có lẽ, đây chính là câu trả lời cho những giấc mơ của chúng ta."

Rafayel đọc kỹ truyền thuyết. Anh cảm thấy một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh nhận ra rằng, mình chính là họa sĩ bị nguyền rủa trong truyền thuyết. Và MC chính là người anh yêu trong kiếp trước.

Số phận nghiệt ngã luôn chia cắt họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com