Ngoại Truyện 1
* Tù nhân Myoui Mina năm đó bị xét vào tội mưu phản chính quyền và xúi giục giết người bị kết án là 10 năm tù và phá bỏ năng lực của bản thân. Nay được khoan dung vì có sự cải tạo tốt trong tù, được ra sớm 5 năm*
____________________________________
5 năm sau kể từ ngày đó
Myoui Mina cúi chào cán bộ rồi quay người rời đi. Ngày cô bước vào đây với một con người có năng lực mạnh nhưng bây giờ cô rời đi chỉ là một con người bình thường không hơn không kém.
Bà Myoui đứng phía xa trông thấy đứa con gái của mình bước ra liền gục vào lòng chồng mình mà bật khóc. Mina mỉm cười nhìn hai người, cô đi tới ôm lấy bố mình. Rồi ôm lấy mẹ mình vỗ về
- Mẹ, con xin lỗi. Myoui Mina con bất hiếu, con xin lỗi
- Mina, con gái của mẹ......con ôm quá, con......mẹ nhớ con lắm, Mina - Bà Myoui càng khóc lớn hơn nữa, Mina chỉ biết mỉm cười, cô cũng khóc những chỉ là lặng lẽ khóc thôi.
Ông Myoui cũng chỉ biết vỗ vai cô an ủi, rồi cầm lấy hành lí cất vào xe.
Mina cùng mẹ ngồi lên xe, cô thoải mái ôm lấy bà, đã bao lâu rồi cô không ôm mẹ cô nhỉ? Mina không nhớ nữa.
- Năng lực đã bị phá bỏ, con dự tính sẽ làm gì chưa?
Mina nhìn qua gương chiếu hậu, người đàn ông trung niên sau 5 năm đã xuất hiện thêm vài nếp nhăn, cô thầm tự trách trong lòng bản thân ngu ngốc, bất hiếu.
- Con.....sẽ kinh doanh ạ, sống một cuộc sống của một người bình thường ạ
- Ừm, vậy chúng ta trở về Nhật. Rồi ta sẽ cho con tiếp quản công ty con
- Vâng. Cảm ơn bố
Mina tươi cười nói, rồi cô nhìn ra phía ngoài xe, những con đường quen thuộc đã hiện ra trước mắt. Phía xa kia chính là ngôi trường năm đó. Nơi có chứa hình bóng của người đó. Nhưng liệu người đó có còn ở đó không?
Bà Myoui ngồi bên cạnh trông thấy nét mặt suy tư của con gái mình, bà liền thở dài nói.
- Nayeonie vẫn luôn đợi con
- M-mẹ biết chị ấy?
- Những lần vào thăm con, con bé đó đều đi cùng . Cũng nhờ con bé mà bố mẹ mới dễ dàng xin thăm được con. Nhưng mỗi lần bảo Nayeonie vào cùng thì con bé đều lắc đầu bảo chỉ đứng bên ngoài nhìn từ xa thôi
Mina im lặng mím môi, nàng không muốn gặp cô cũng đúng thôi, ngày hôm đó còn nhẫn tâm bảo nàng đừng đợi mình mà. Mà chắc gì nàng đến vì còn yêu. Lỡ như đó chỉ là sự giúp đỡ bình thường thôi thì sao?
- Con có muốn ở lại một ngày rồi mới về nước không?
- Con không........còn gì để lưu luyến ạ - Mina nghẹn ứ, sóng mũi hơi cay cay. Ừm đúng rồi, chẳng còn gì lưu luyến cả, tình bạn, tình yêu đều một tay cô phá bỏ hết.
- Tzuyu, Jinsol, Sana và cả bạn của chúng, con không nhớ họ sao?
Mina nhớ họ chứ, nhưng cô làm gì có tư cách đến gặp họ đây. Lấy thân phận gì mà gặp họ
Cô trầm lặng một lúc rồi lắc đầu
- Sana và Tzuyu đã kết hôn 3 năm rồi chuyển về Đài sinh sống , hai đứa đó như vợ chồng son vậy đó, Tzuyu lúc nào cũng cưng chiều con bé Sana nó. Tzuyu năm đó đã nhận lời xin lỗi của ông Minatozaki rồi. Hai người còn có mối quan hệ tốt hơn nữa, mỗi lần rảnh Tzuyu đều bay sang Nhật thăm ông ấy. Còn Jeongyeon và Momo thì vẫn đang hẹn hò, Jinsol và con bé Yoon Ah đó cũng đang chuẩn bị cưới rồi. Mina, họ đều sống tốt, đều hạnh phúc, và đều nhớ con. Đám tụi nó thường hay tới thăm bố mẹ, đặc biệt là con bé Nayeon, con bé đó hay sang chơi với mẹ lắm. - Bà Myoui vừa kể vừa nhìn nét mặt của Mina
Mina nghe đến Nayeon hay sang nhà chơi với mẹ mình liền sựng lại
- Chị ấy đã có gia đình chưa ạ
- Yahh, con bé ngốc này, mẹ đã nói Nayeon vẫn luôn đợi con mà - Bà Myoui không thương tiếc đánh cô một cái. Con nhỏ này phá bỏ năng lực là như thành mấy đứa ngốc vậy đó.
- Đ-đợi con sao? - Mina lầm bầm hỏi lại
- Ừ, là đợi cô đó. Con gái người ta, con vàng con bạc của gia đình người ta đã ở giá để đợi cô 5 năm đó. Con nhỏ chết tiệt này
Bà Myoui thẳng tay cốc mạnh một cái vào đầu cô. Mina nhăn mặt, đưa tay xoa xoa đầu mình rồi nhìn bà Myoui. Đây có phải là người mà lúc nảy ôm cô khóc không vậy trời, sao như hai người vậy
____________________________________
Và thế là Myoui Mina bị bố mẹ mình thả ngay giữa đường, chẳng hiểu có ý đồ gì không nhưng ông bà Myoui lại canh chính xác ngay cổng trường mà thả cô xuống rồi chạy vụt đi mất.
- Aish, cùng lắm cũng phải để mình về thay đồ ăn uống gì chứ - Mina đứng trước cửa trường, hay tay để sau lưng nắm chặt, chân thì đá đá xuống đất miệng lầm bầm.
Lúc này thì vẫn còn đang trong giờ học nên sân trường khá vắng người, Mina đi vào bên trong sân trường, cô đi tới những khu vực cũ mà bản thân từng đặt chân tới.
Những bước chân đi đến đâu, những kí ức cũ cứ ùa về
Khu rừng năm đó cô và Tzuyu cứ tưởng bị lạc, chiếc nút đỏ vẫn ở đó. Mina khẽ bật cười, năm đó có cả con rắn nằm đó, làm Chou Tzuyu sợ xanh mặt luôn cơ. Mina đưa tay nhấn vào.
Năm đó, cạnh cô có một Chou Tzuyu đang sợ rắn
Năm đó, có một Chou Tzuyu cùng cô chứng kiến hình ảnh KTX bậc A hiện ra
Vẫn hình ảnh đó nhưng chỉ còn mỗi cô mà thôi
Mina hít một hơi thật sâu, cô bước vào bên trong KTX. Mọi thứ vẫn như thế, vẫn nguyên vẹn, vẫn khung cảnh đó chỉ là người không còn ở đây nữa.
Chẳng biết từ lúc nào, đôi mắt cô đã ngấn lệ. Mina đưa tay quẹt vội những giọt nước mắt.
Phòng khách này, nơi mà cuối tuần cả đám hay ngồi với nhau không nhậu thì lại coi phim ma, bao nhiêu kỉ niệm đẹp. Nhưng ở vị trí này cũng là nơi Nayeon đã khóc rất nhiều vì cô
Phòng ăn này, nơi mà Myoui Mina và Yoo Jeongyeon thường xuyên trổ tài nấu nướng cho cả KTX, họ ngồi quanh nhau dùng bữa với những tiếng trò chuyện vui vẻ. Và cũng ở vị trí này Nayeon cũng đã khóc vì cô
Im Nayeon, rốt cuộc đã khóc rất nhiều lần vì cô nhỉ? Đồ nhẫn tâm như cô có xứng với tình yêu của chị ấy không?
Mina bật cười lắc đầu, tất nhiên là không rồi. Bản thân cô còn không chấp nhận được mình thì Nayeonie làm sao có thể chứ
Cô dự bước tiếp nhưng rồi lại thôi, cô quay người rời khỏi KTX. Cô không muốn phải nhớ lại những kỉ niệm đẹp đó đã bị chính tay cô phá bỏ đó.
- Kỉ niệm đẹp thì cũng chỉ là kỉ niệm thôi, cô đơn mới chính là thực tại
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com