Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chùm thơ: Ba Khoảnh Thiền Trong Gió

Lời dẫn – Ba khoảnh thiền trong gió

Có những lúc, ta không cần nói.
Chỉ cần đứng yên, và để thế giới tự thở bên trong mình.

Gió đi qua cánh hiên,
mưa chạm vào lòng bàn tay,
một chiếc lá rung nhẹ,
cây không buồn, không vui.
Mọi sự đều đang hiện hữu,
một cách âm trầm và tuyệt đối.

Khi ta dừng lại đủ lâu,
ta nghe được điều tưởng như không có tiếng:
nhịp rỗng của khoảng không,
tiếng động rất khẽ của sự sống,
và cái nhìn trở về chính mình.

Ba khoảnh khắc trong chùm thơ này
không kể lại điều gì đặc biệt.
Chúng chỉ ghi nhận những giây phút
khi ta kịp trầm xuống
và thấy mọi thứ đang là,
không cần đặt tên,
không cần giữ.

Gió thổi – tự nó.
Cây đứng – tự nó.
Ta thở – tự mình trở về.

Vậy là đủ.

__________

1. Chợt

Bầu trời ửng đỏ.
Mưa mỏng rơi,
trắng như hơi thở chưa kịp gọi tên.

Cây đứng yên trong sương,
để một nụ hoa mở chậm,
không vì ai nhìn.

Ta đứng dưới hiên,
lắng nghe từng hạt mưa
gõ nhẹ lên mái ngói.
Đưa tay ra,
một giọt tan trên lòng bàn tay,
như một niệm chợt sáng rồi tắt.

Thành phố chưa nói gì.
Ánh đèn vẫn vậy.
Người qua đường vẫn vội.
Chỉ có ta,
ngừng lại.

Gió thổi qua hàng hiên,
rụt rè như một câu hỏi cũ.

Trong khoảnh khắc ấy,
không có ai đến,
không có ai đi,
không có điều gì phải giữ.

Chỉ có
mưa,
gió,
và ta.

Chợt,
mọi thứ đều đủ.


2. Cây Tùng

Cây tùng đứng,
mảnh mai,
mà không cần chứng minh sức mạnh.

Gió đi qua
như khách lạ ghé thăm,
khẽ lật từng phiến lá,
rồi rời.

Không một lời giữ.

Thân cây sẫm màu thời gian,
không kể chuyện mình,
không kể những mùa đã trôi.
Tất cả đều đã được giữ lại
trong im lặng của vỏ gỗ.

Buổi sớm,
ánh sáng chạm lên đỉnh tán,
nhẹ như một câu hỏi không cần trả lời.

Cây tùng chỉ thở,
như hơi thở của đất
đi qua nó,
đi qua không gian,
đi qua ta.

Không gọi tên gì cả.

Chỉ đứng,
vững,
như người đã biết mình
từ lâu.


3. Tự Nó

Gió thổi, tự nó.
Không vì ai gọi.
Không vì ai mong.
Gió đi ngang đồng cỏ,
cỏ nghiêng đầu,
chỉ để nghiêng.

Cây đứng đó từ lâu,
rễ chạm vào bóng tối dưới mặt đất,
nhành vươn lên ánh sáng trên cao.
Không cầu nghĩa.
Không cầu tên.
Chỉ là cây.

Biển chiều dậy sóng,
như một hơi thở rộng.
Không ai dạy biển phải động,
cũng chẳng ai dạy sóng phải tan.
Chúng đến rồi đi,
tự nhiên như mắt nhắm mở của bầu trời.

Mặt trời không tự nhận mình là sáng.
Trăng cũng chẳng nhận mình là êm.
Vạn vật an trú trong chính dáng hình
đã được ban cho từ thuở chưa bắt đầu.

Chúng ta —
những kẻ cứ mãi tìm lời để gọi tên chính mình,
cứ mãi hỏi về ý nghĩa,
về nơi đến, nơi đi,
mà quên rằng
một hơi thở cũng đủ để tồn tại.

Nếu có một ngày,
tất cả lặng xuống,
ta có thể thôi nói,
thôi tìm,
thôi níu,
mà chỉ... đứng yên.

Biết đâu,
trong khoảnh khắc ấy,
ta nhận ra điều giản dị nhất:

Chúng ta
cũng chỉ đang học cách
để trở về
với cái vốn đã
tự nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com