chap 17: Không thể chối từ
Theo ngồi trên giường, chiếc điện thoại lăn qua lăn lại giữa hai lòng bàn tay. Mái tóc vàng rối bời vì những lần cậu vò đầu, còn đôi mắt xanh cứ dán chặt vào màn hình như thể nó sẽ tự nhảy ra một tin nhắn hoàn hảo nào đó.
Cuối cùng, Theo hít sâu một hơi, ngón tay bấm nhanh một dòng rồi dừng lại, lưỡng lự nhìn chằm chằm từng chữ.
“Tối mai có hội chợ đêm. Anh... có muốn đi không?”
Nhìn chằm chằm. Xóa. Viết lại.
“Tôi định đi hội chợ đêm. Anh rảnh thì đến.”
Xóa. Lại viết.
“Hội chợ đêm. Đi không?”
Mười phút trôi qua. Cuối cùng, trong một khoảnh khắc bất cần quen thuộc, Theo nghiến răng, bấm gửi đi dòng tin nhắn cuối cùng:
“Tối mai hội chợ đêm. Nếu anh rảnh thì... đi cùng tôi.”
Điểm thêm một dấu chấm cuối câu. Thẳng thừng. Dứt khoát. Nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn nó trên màn hình, Theo lại thấy nó hơi... ngượng ngùng.
Tin nhắn báo “đã gửi.” Cậu ném điện thoại sang một bên, ngã ra giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Tim đập mạnh hơn cậu tưởng.
Julian nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, Dù chỉ là một dòng ngắn gọn, nhưng Julian vẫn có thể hình dung rõ ràng khuôn mặt người gửi lúc soạn nó
Julian ngồi trên ghế, một tay vô thức vặn góc cuốn sách đang mở sẵn trên đùi, tay còn lại đặt hờ hững trên mặt lạnh lặng của điện thoại. Cảm giác ấy- vừa lạnh lẽo, vừa nóng bức, một mối nguy hiểm ngầm mà anh đã từng quen thuộc.
Vì đây là Theo Bennett. Kẻ bốc đồng, ngạo mạn, nhưng lại rất thật.
Anh ngả người ra sau, ánh đèn vàng nhạt trong phòng hòa lẫn với những giọng nói trong đầu Julian. Có một giọng nói quen thuộc vang lên, đầy kìm nén:
"Em lúc nào cũng chỉ biết trốn trong những thứ lặng lẽ như tranh vẽ, Julian. Có khi nào em thực sự sống trong một khoảnh khắc chưa?"
Julian nhếm mắt, xua đi cảm giác đó.
Theo không phải người ấy.
Theo là Theo.
Và cái cách cậu mời anh- với sự ngập ngừng và bất cần xen lẫn nhau trong từng dấu câu, từng đoạn- khiến Julian khó mà từ chối.
Vài phút sau, âm thanh quen thuộc vang lên. Theo bật dậy, chộp lấy điện thoại.
“Được. Tôi sẽ đến.”
Vỏn vẹn ba chữ, không hơn. Đúng phong cách của Julian.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com