Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#Dạ-Giang (Tình Thù end)

Trong lễ đường tất cả lần lượt ra về, cô dâu khi nãy cũng là người Trường Giang gọi đến, đời này anh nhất định sẽ không yêu ai nữa.

Ông Võ đắc ý cười cuối cùng thì ông cũng trừ được hiểm hoạ vạch trần chuyện xấu khi xưa ông đã làm.

-----------------------
Lâm Vỹ Dạ xin được việc ở một tiệm hoa ở quê cách xa thành phố, công việc hàng ngày của cô là giữ cho hoa tươi rảnh thì làm vài việc vặt trong tiệm, nơi đây lớn cũng không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ.

Hằng ngày từ nhà đến cửa hàng cô phải đi bộ vì bao nhiêu tiền còn lại đều đặt cọc cho bà chủ nhà trọ hết rồi.

Càng ngày bụng càng lớn mới đây đã 4 tháng rồi, công việc ở tiệm cũng ổn định nên cô mua góp một chiếc xe máy để đi, cô chủ tiệm dễ thương thấy cô cũng có trình độ nên để cô quản lý sổ sách bỏ bớt công việc nặng nhọc.

Chị chủ rất tốt bụng lo lắng cho cô rất nhiều xem cô như người trong gia đình mà đối đãi.

--------------------------
Tối, ngoài trời bỗng nổi mưa, Lâm Vỹ Dạ vừa nhìn ngoài cửa sổ vừa vuốt ve bụng nói chuyện với con thì tự nhiên

_ A...đau qu..á.

Cô muốn gọi điện nhưng điện thoại để gần đầu giường với cô bây giờ qua đó cũng là vấn đề.

Vừa đi vài bước cô đã khụy xuống đất, với tay đến lấy được điện thoại trán cô đầy mồ hôi, bấm số điện thoại chị chủ

_ Alô, chị ơi....a...

_ Dạ hả, sao em gọi khuya vậy, giọng em làm sao vậy?

_ Em đau quá chị ơi, cứu e...m...

_ Alô, Dạ, Dạ.

Tiếng thét vang lên cùng tiếng khóc oe oe của trẻ sơ sinh làm lòng người yên ổn.

----------------------
_ Vỹ Dạ!!!

Trường Giang thét lớn tên cô, lại là mơ, anh mơ rất nhiều về cô từ khi anh hiểu mọi chuyện, lúc đó anh bất ngờ đi về giữa buổi nghe được mẹ anh trách móc ba anh chuyện năm xưa.

Hôm đó cả nhà họ Võ như một đống hoang tàn, Trường Giang tức giận đập phá khắp nơi, ba mẹ anh sợ không nói được lời nào bỏ ra nước ngoài đến giờ vẫn biệt tích nhưng anh không quan tâm, người anh quan tâm là cô.

_ Em đang ở đâu, anh xin lỗi là tại anh, em về với anh được không?

---------------------
6 năm sau

_ Vỹ Giang, từ từ thôi con, té đó.

Công viên này rất yên tĩnh Lâm Vỹ Dạ và con gái thường ra đây chơi nên cô cũng không sợ khi để Vỹ Giang chơi một mình.

Phịch một cái, tiểu công chúa của chúng ta té xuống đất, người đàn ông quay lại đỡ cô bé

_ Con có sao không chú xin lỗi nhé.

_ Con không sao, là tại Vỹ Giang đi không nhìn đường thôi.

_ Ngoan lắm, mà con tên Vỹ Giang à cái tên đẹp lắm.

_ Cảm ơn chú nha, mẹ nói tên con là tên ghép của mẹ và ba đó, mà chú nhìn quen lắm hình như là... à đúng rồi trong hình đó, mẹ con hay nhìn rồi nói là ba mà con chưa gặp ba bao giờ.

Trường Giang giật mình nhìn lại cô bé, cặp mắt cô bé rất giống Lâm Vỹ Dạ.

_ Mẹ con tên là gì?

_ Dạ mẹ con là....

_ Vỹ Giang! Tiếng nói cắt ngang lời cô bé.

Anh ngẩn người nhìn cô đang đi tới rồi ôm cô bé vào lòng, cô bé cũng vui vẻ gọi mẹ, cô có con sao? Có phải là hôm đó?

Anh đi lại gần cô

_ Vỹ Dạ  có phải đây là con của chúng ta?

_ Đúng nhưng chỉ đơn giản là tiếng ba của Vỹ Giang thôi chứ hoàn toàn không là gì hết.

_ Dạ, anh biết anh sai là anh làm khổ em, là anh hồ đồ, anh không tin em, lần này anh hứa sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con em.

Lâm Vỹ Dạ cười giễu nhìn anh

_ Năm xưa anh không tin tôi, thì mắc gì bây giờ tôi phải tin anh.

_ Từ bây giờ anh sẽ làm cho em tin, nể mặt con cho anh được thăm nó mỗi này được không?

_ Tùy anh tôi không quan tâm.

Mỗi ngày anh đều tới làm cho cô đủ thứ việc mua rất nhiều đồ cho Vỹ Giang, con bé cũng càng ngày càng thích anh, hôm nay trời mưa rất to, không biết sao cô cứ nhìn ngoài cửa lo sợ gì đó, cô lấy chúc rượu uống để ấm người xua đi cảm giác lo lắng.

Cô vừa say thì anh đến.

_ Em uống rượu sao?

Lâm Vỹ Dạ nâng mí mắt nhìn anh

_ Liên quan gì đến anh đồ vô tâm.

_ Em say rồi để anh đưa em về phòng.

_ Buông ra coi, anh đi đi cứ nhìn thấy anh là tôi lại đầu, đau lắm anh biết không.

Đáp lại là sự im lặng.

Lâm Vỹ Dạ cầm tay anh chỉ vào tim mình

_ Người ta đau da đau thịt còn tôi đau ở đây này anh biết không, tôi trả thù ba anh nhưng tôi yêu anh là thật tại sao anh lại không biết chứ, hả. Võ Vũ Trường Giang anh là đồ tồi tệ đồ xấu xa nhưng tại sao tôi lại không thể quên được anh chứ tại sao tôi vẫn yêu anh, tại sao, tại sao?

Giọng nói nhỏ dần rồi im bặt, cô ngủ rồi, dựa vào vai anh ngủ, Trường Giang cười hóa ra cô vẫn yêu anh, chỉ cần anh cố gắng một ngày nào đó một nhà ba người họ sẽ đoàn tụ.

Hôm nay anh bắt tay cùng con gái chơi trò ú tim, tắt hết đèn trong nhà, kêu Vỹ Dạ trốn trong phòng còn anh thì trốn sau cửa đợi cô về thì tạo bất ngờ.

Lát sau cô về nhìn thấy cả nhà tối đen cửa thì mở còn thấy có bóng người cô giật mình cầm chắc giỏ xách vào nhà, Trường Giang vừa nhảy ra cô liền đánh anh tới tấp làm anh ngã xuống đất luôn đã vậy anh làm tới luôn, anh giả bộ ngất xỉu.

Vỹ Giang hé cửa thấy ba nằm dưới sàn vội bật đèn chạy xuống la lớn

_ Ba ơi, ba bị sao vậy, ba ơi.

Lâm Vỹ Dạ giật mình khi nghe con gái gọi, cô nhìn xuống thì thấy anh bất động, vôi vàng lay anh dậy nói

_ Anh Giang anh tỉnh dậy đi, anh Giang, anh sao vậy, em xin lỗi mà.

Anh nghe hai người lo lắng thì tội lắm nhưng đã lỡ rồi thì phải theo luôn.

Thấy anh vẫn không tỉnh, con gái khóc cô hơi hoảng

_ Anh tỉnh lại đi em còn nhiều điều muốn nói với anh lắm, tỉnh lại đi, em đưa anh đi bệnh viện nha.

Nghe đi viện anh hơi mở mắt, giả giọng thều thào

_ Không kịp đâu, anh biết mình sắp không xong rồi.

_ Không đâu, anh không sao đâu, em còn chưa nói em yêu anh, em chưa nói em đã tha thứ cho anh rồi mà, anh không được bỏ mẹ con em.

_ Vỹ Dạ đồng ý với anh một việc được không?

_ Việc gì cũng được, một ngàn một trăm việc em cũng đồng ý.

Anh bỗng dưng bật dậy lấy đâu trong túi ra một chiếc nhẫn, quỳ xuống

_ Đồng ý làm vợ anh nhé!

Cô sững sờ nhìn anh rồi đánh vào vai anh một cái

_ Anh làm em sợ lắm có biết không. Em không đồng ý đâu.

_ Em không đồng ý anh sẽ quỳ ở đây luôn đến khi em đồng ý thì thôi, quỳ đến thành con khỉ già, thành cái xác khô cũng vẫn quỳ.

Cô bật cười mà rơi nước mắt

_ Vậy thôi để em đồng ý chứ không thôi trong nhà lại có một con khỉ già hay pho tượng thì kỳ lắm.

_ Ý em là....

_ Em đồng ý ngốc à.

Anh vui mừng đeo nhẫn vào tay cô, hôn lên môi cô một cái rồi ôm cô thật chặt.

Tiểu công chúa kế bên chống nạnh nhìn bọn họ lên giọng

_ Rồi ba mẹ cho Vỹ Giang ra rìa rồi phải không?

Cả hai nhìn cô bé rồi nhìn nhau cười, cả ba cùng ôm nhau hạnh phúc.

End.
Này ms end thiệt nè mọi người 😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com