Chương 6
Tôi nhìn dòng chữ "Sinh nhật vui vẻ" được nhập vào khung chat, gần như không hề nghĩ ngợi đã gửi cho anh ta vào lúc 0 giờ.
Tôi suy nghĩ một chút, phía sau bổ sung thêm một câu: "Mười mấy năm không thay đổi, năm nay cũng sẽ không thay đổi".
Không ngờ Phó Uyên lập tức gửi tin nhắn cho tôi: "Chúng ta vẫn là bạn tốt nhất của nhau."
Tôi nghĩ tới kiếp trước lúc ở bệnh viện, Phó Uyên nói với tôi những lời đó, đột nhiên cảm thấy châm chọc biết bao.
Mức độ "thật lòng" của những lời kia, cũng thật sự "thật lòng".
Tuy nhiên những thứ này cũng không quá quan trọng, mà quan trọng nhất là tôi đã trọng sinh. Mặc dù căn bệnh của tôi vẫn là không cứu được, nhưng còn có thứ khác có thể sửa chữa.
Sáng hôm sau tôi trở về nhà một chuyến, dẫn chaa tôi đi bệnh viện làm kiểm tra, chỉ là rất kỳ quái, cha tôi không khám ra được bệnh gì.
Mẹ tôi ở bên cạnh kêu than: "Đã nói không có việc gì là không có việc gì. Con còn kiên quyết dẫn chúng ta đến đây kiểm tra. Không phải là rất lãng phí tiền sao?"
Kiếp này tôi với mẹ không có cãi nhau, vẫn là như trước kia chỉ cần vừa nhìn thấy tôi liền muốn lải nhải hai ba câu. Hiện tại so với kiếp trước, tôi nghe những lời này của mẹ liền nở nụ cười.
Cha tôi không kiểm tra ra bệnh tim, khiến tôi nhận ra rằng có thể có điều gì đó đã thay đổi sau khi tôi trọng sinh.
Vì vậy tôi đã đến bệnh viện để kiểm tra, nhưng thật đáng tiếc, tôi vẫn phát hiện ra ung thư tuyến tụy, là giai đoạn giữa.
Bác sĩ nói khả năng chữa khỏi bệnh này rất thấp, hơn nữa chỉ cần bắt đầu trị liệu, nhất định phải nhập viện.
Tôi từ chối, nếu nhất định phải chết, còn không bằng để thời gian đó cho tôi đi làm chút chuyện khác.
Ông trời đã cho tôi một cơ hội sống lại, thì tôi cũng không thể lãng phí vô ích.
Lần này tôi không hẹn Mục Đào ra ngoài nữa, mà mượn lý do tổ chức bù sinh nhật cho Phó Uyên để gọi Phó Uyên và Mục Đào ra.
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, Phó Uyên và Mục Đào dường như không thân thiết như trước, ánh mắt Phó Uyên luôn dừng lại ở trên người tôi.
Tôi đặc biệt đặt một ít đồ ăn cho phụ nữ có thai, đưa tới trước mặt Mục Đào: "Cô đang mang thai nên tôi cố ý đặt đồ ăn riêng cho cô."
Mục Đào ngược lại rất lễ phép nói lời cảm ơn. Phó Uyên ở một bên lên tiếng: "Ngoại trừ cái bánh ngọt này, em không có thứ gì khác đưa cho anh sao?"
Giọng điệu kia mang theo vài phần ủy khuất, tuy nhiên tôi chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười: "Có bánh ngọt đã là không tệ rồi, quà gì gì đó nghĩ cũng đừng nghĩ."
Phó Uyên vừa cắt bánh vừa lắc đầu cảm thán: "Quả nhiên, em thay đổi rồi, trước kia em đều tặng quà sinh nhật cho anh."
Tôi không nói gì, sau đó Phó Uyên rất tự nhiên bắt đầu trò chuyện với tôi về quá khứ của chúng tôi.
Anh ấy nói thật ra anh ấy vẫn luôn biết là tôi ở sau lưng lấy đi những bức thư tình vốn nên được đưa tới tay anh ấy. Còn nói anh ấy thích nhất chính là lúc học trung học cùng tôi tản bộ dưới tán cây nhãn trên đường băng sân thể dục.
Vừa nghe tôi kể chuyện bát quái, vừa tản bộ, tất cả phiền não nháy mắt liền tiêu tan.
Từ hồi còn nhỏ tới khi trung học, chúng tôi hồi tưởng lại quá khứ của mình. Trong lúc này Mục Đào cũng không nói gì, vẫn im lặng ngồi yên, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra chơi một chút.
Mãi cho đến cuối buổi hẹn khi sắp ra về, Phó Uyên nói hy vọng còn có thể cùng tôi quay trở lại sân trường trung học một lần.
Phó Uyên đột nhiên thay đổi, từ sau hôm ăn sinh nhật, anh ta bắt đầu thường xuyên tìm tôi nói chuyện phiếm.
Tôi nhớ rõ kiếp trước, sau khi hắn và Mục Đào dây dưa một chỗ liền bắt đầu cố ý tránh tôi. Hẳn là không muốn để cho Mục Đào hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng tôi.
Thế nhưng kiếp này cũng không biết là chuyện gì xảy ra, hắn một chút cũng không tránh hiềm nghi. Hơn nữa đối với Mục Đào cũng không tốt như trước đó, giống như vì đứa bé trong bụng mới dây dưa một chỗ với nhau.
Ngay khi tôi đang nghi ngờ những điều này, Phó Uyên đột nhiên tới tìm tôi, nói với tôi, anh ta và Mục Đào đã chia tay.
Trong lúc nhất thời tôi có chút khiếp sợ, nếu tôi nhớ không lầm, cái thau của Mục Đào đã năm tháng rồi. Phó Uyên sao đột nhiên lại đề nghị chia tay với cô ấy?
Tôi cho rằng Phó Uyên sẽ nói sau này anh ta sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé, nhưng tôi không ngờ câu đầu tiên của anh ta lại là: "Em rất để ý anh và cô ấy có con sao?"
Tôi làm sao cũng không ngờ Phó Uyên lại có thể nói ra những lời như vậy với tôi. Tôi vội vàng lắc đầu: "Sao có thể, hai người có con hay không đều không liên quan gì đến tôi. Tôi để ý làm gì?"
Nhưng anh lại đột nhiên ôm lấy tôi: "A Nam, anh sai rồi, chúng ta có thể ở bên nhau một lần nữa được không?"
Tôi muốn đẩy Phó Uyên ra. Nhưng cánh tay anh ta lại càng ôm càng chặt, cho đến khi tôi cảm thấy mình sắp nghẹt thở, anh ta mới buông tôi ra.
Tôi thấy được đáy mắt anh ta như thiêu đốt, chờ mong, còn có thứ tình yêu sâu đậm.
Điều này khiến tôi nhận ra rằng dường như có điều gì đó đã thay đổi ở kiếp này và kiếp trước.
Tôi cũng không trực tiếp trả lời Phó Uyên, mà tìm đại một lý do vội vội vàng vàng rời đi.
Nhưng Phó Uyên cũng không từ bỏ, mỗi ngày đều tâm tình với tôi. Còn nói ngay từ đầu anh ta và Mục Đào ở bên nhau chính là muốn xem phản ứng của tôi, muốn tôi quan tâm anh ta hơn.
Sau đó anh ta và Mục Đào chia tay, anh ta cũng cố ý giả bộ rất thương tâm, chính là vì ở cùng một chỗ với tôi, nhưng trong mấy năm đó, anh ta không cảm nhận được tình yêu của tôi. Cho nên sau khi Mục Đào trở về, liền đề nghị muốn chia tay với tôi.
Về phần Mục Đào mang thai, đó chuyện ngoài ý muốn.
Nghe những lời hắn nói, trong đầu tôi chỉ hiện ra hai chữ - LỐ BỊCH.
Thật lố bịch.
Nhưng lố bịch như vậy cũng có thể hạn chế cho tôi không ít phiền toái.
Mỗi ngày anh ta đều gửi rất nhiều tin nhắn cho tôi. Hẹn tôi đi chơi, có vài tin nhắn tôi sẽ trả lời. Lời mời của anh ta tôi cũng sẽ đồng ý, nhưng phần lớn thời gian tôi đều trầm mặc từ chối.
Sau đó dùng lý do bận rộn nhiều việc để đuổi anh ta đi.
Mỗi lần tôi trả lời tin nhắn của anh ta, hoặc hứa hẹn đi chơi với anh, anh ta sẽ vui vẻ thật lâu, dường như vĩnh viễn cũng không có chút nào ghét bỏ tôi.
Tôi cẩn thận tính toán thời gian, cứ qua vài ngày sẽ đi bệnh viện làm kiểm tra. Khi bắt đầu có triệu chứng bệnh giai đoạn giữa và giai đoạn cuối, tôi nhận lời Phó Uyên, cùng anh ta nói chuyện yêu đương.
Anh ta chỉ cần dẫn tôi ra ngoài hẹn hò, sẽ luôn mang theo một bó hoa hồng lớn chờ ở dưới lầu nhà tôi. Dẫn tới người qua đường liên tục quay đầu nhìn tôi.
Anh ta biết tôi thích đi chơi, cho nên đặc biệt lập kế hoạch đi du lịch muốn dẫn tôi đi du lịch, nhưng bị tôi từ chối.
Anh ta tan ca sớm hơn tôi, cho nên thường xuyên nấu cơm đưa đến chỗ làm của tôi khi tôi còn chưa tan ca
Sau đó ngồi một góc yên lặng, chờ tôi tan ca lại dẫn tôi đến quán cà phê ngồi một chút, đưa tôi về nhà.
Anh ta đặc biệt thích nắm tay tôi, còn thích lúc chia tay ôm tôi một cái, ở bên tai nói anh rất yêu tôi.
Nếu như là tôi của kiếp trước, nghe Phó Uyên nói anh ấy yêu tôi, tôi nhất định sẽ phấn khích đến mức không tìm được phương hướng.
Nhưng hiện tại, nghe được những lời này, trong lòng tôi không có nửa phần gợn sóng.
Tôi tính toán ngày tháng, cũng quan sát thái độ của Phó Uyên đối với tôi.
Trước khi thân thể tôi càng ngày càng kém, đây là lần đầu tiên tôi chủ động nói với Phó Uyên rằng tôi yêu anh ta.
Tôi rất yêu rất yêu anh ta, muốn sống cùng anh ta cả đời
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com