𝟷-𝚝𝚑𝚊́𝚗𝚐 𝚌𝚑𝚒́𝚗
"𝐓𝐡𝐚́𝐧𝐠 𝐂𝐡𝐢́𝐧, 𝐠𝐢𝐨́ 𝐦𝐚𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐞𝐨 𝐦𝐮̀𝐢 𝐜𝐮̉𝐚 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 đ𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐤𝐢̣𝐩 𝐧𝐨́𝐢."
Em vẫn nhớ buổi chiều hôm ấy, nắng rơi vàng qua tán cây và anh cười, nụ cười ấy khiến tim em lỡ đi một nhịp.
Em đã muốn nói điều gì đó, nhưng gió thổi qua nhanh quá. Để rồi những lời định nói hóa thành kỷ niệm, còn người thì hóa thành xa lạ. Có những chuyện, chỉ cần chậm một chút thôi, là cả đời cũng chẳng thể quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com