Chap 12 : Nụ hôn đầu !
Khaotung thức dậy trong sự mệt mỏi, cảm giác buồn bã và lo âu vẫn chưa chịu rời bỏ cậu. Những ngày qua, cậu và First đã sống trong một không gian hạnh phúc, nhưng có những lúc, tâm trí Khaotung vẫn bị lấp đầy bởi những lo lắng không tên.
Mặc dù First luôn ở bên cạnh, là người bạn đồng hành vững chắc, nhưng Khaotung vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cậu không biết liệu mình có xứng đáng với tình yêu của First hay không, liệu mình có thể vượt qua được những vết thương sâu trong tâm hồn. Mỗi đêm, cậu vẫn bị những cơn ác mộng về quá khứ đeo bám, không thể nào thoát ra được.
Hôm nay, Khaotung quyết định ra ngoài một mình, đi dạo trong khu vườn yên tĩnh. Những tia nắng sớm chiếu xuyên qua những tán lá, nhưng lòng cậu vẫn trĩu nặng. Cậu ngồi xuống một chiếc ghế gỗ trong vườn, đặt tay lên ngực, cố gắng lắng nghe nhịp đập trái tim mình.
Cậu bắt đầu tự hỏi liệu tình yêu này có thể là một cách để chữa lành vết thương của mình, nhưng đồng thời cũng lo sợ rằng tình yêu sẽ là một gánh nặng. Cảm giác không thể kiểm soát được bản thân khiến cậu mệt mỏi.
First tìm thấy Khaotung khi anh đang ngồi một mình trong vườn, gương mặt trầm tư. Anh không nói gì ngay lập tức, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu, để cho Khaotung cảm thấy thoải mái.
-Cậu đang nghĩ gì vậy? - First hỏi, giọng anh dịu dàng như một cơn gió.
Khaotung nhìn vào đôi mắt của First, trong đó là sự quan tâm, nhưng cậu không thể tìm thấy câu trả lời cho chính mình.
-Tôi đang nghĩ về quá khứ, về tất cả những nỗi đau mà tôi chưa thể buông bỏ được. Tôi sợ rằng… rằng tôi sẽ không thể yêu anh thật sự, sợ rằng tôi sẽ khiến anh thất vọng.- Khaotung nói, giọng cậu run rẩy.
First nhìn cậu với ánh mắt thấu hiểu. Anh không vội vàng đáp lời, mà chỉ đơn giản vươn tay ra, nắm lấy tay Khaotung. Ánh mắt của anh đầy kiên định.
-Khao à, cậu không phải chiến đấu một mình. Tôi sẽ không bao giờ để cậu cảm thấy cô đơn. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ luôn ở đây, cùng cậu đối mặt với tất cả.
Khaotung cảm thấy trái tim mình thắt lại, nhưng cũng cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay First. Cậu biết rằng đây không phải là điều dễ dàng, nhưng cậu cũng biết rằng chính tình yêu này sẽ là thứ giúp cậu bước qua những ám ảnh trong lòng.
Khaotung khẽ gật đầu, chậm rãi mở lòng mình ra.
-Tôi sẽ cố gắng, First. Dù có khó khăn đến đâu, tôi sẽ không từ bỏ anh. Tôi sẽ học cách yêu… và học cách sống vì anh.
First mỉm cười, nắm chặt tay Khaotung hơn, như thể muốn truyền cho cậu sức mạnh từ chính sự kiên trì và tình yêu của mình. Hai người ngồi đó, không nói gì thêm, nhưng trong im lặng, họ đều cảm nhận được sự gắn kết đang lớn dần giữa cả hai.
~~~~~
Ngày hôm đó, khi mặt trời lặn và bầu trời bắt đầu chuyển sang màu cam nhạt, First và Khaotung ngồi bên nhau, thả những chiếc diều nhỏ lên trời. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, và không gian như tĩnh lặng lại.
Khaotung cảm thấy mình đã có thể thả lỏng hơn, mặc dù vẫn còn chút lo âu trong lòng, nhưng không còn như trước đây. Những suy nghĩ về tương lai không còn khiến cậu sợ hãi nữa, mà thay vào đó là một niềm tin nhỏ nhoi vào những gì sẽ đến. Họ đã cùng nhau vượt qua những ngày tháng tăm tối nhất, và giờ đây, cậu cảm nhận rõ hơn bao giờ hết rằng tình yêu này có thể chữa lành mọi vết thương.
First nhìn Khaotung với ánh mắt dịu dàng. Cậu không biết là mình đang mỉm cười, nhưng cảm giác ấm áp trong lòng không thể nói thành lời. Dường như tất cả những nỗi lo sợ trước đây đã tan biến trong khoảnh khắc này.
-Khaotung, anh không muốn bất cứ điều gì ngoài sự hạnh phúc của cậu - First nói, giọng anh thầm thì như một lời cam kết.
Khaotung quay sang nhìn First, trái tim cậu như ngừng đập trong khoảnh khắc ấy. Những lời nói của anh như chạm vào trái tim cậu, khiến cậu không thể kìm lòng.
Khaotung đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve má First, cảm nhận làn da anh dưới đầu ngón tay. Không gian xung quanh như trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại họ, chỉ còn lại khoảnh khắc này.
First nhẹ nhàng hạ môi xuống, như một lời mời gọi. Khaotung không thể kìm chế nữa, nụ hôn ấy là sự kết thúc của tất cả những lo âu, sự mở đầu cho một chương mới trong cuộc đời cả hai. Đôi môi họ gặp nhau, nhẹ nhàng nhưng đầy ngọt ngào.
Nụ hôn ấy không vội vàng, không gấp gáp, mà là sự hòa quyện của tình yêu, của những cảm xúc chân thật và mãnh liệt. Nó là khởi đầu của một cuộc sống mới, là dấu hiệu cho thấy họ đã thực sự bước vào một thế giới của riêng mình, nơi không còn bóng tối của quá khứ, chỉ còn lại ánh sáng của tình yêu.
Khi họ tách ra, Khaotung nhìn vào mắt First, trái tim cậu đập nhanh hơn bao giờ hết. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy sự bình yên đến từ tình yêu thật sự.
-Cảm ơn anh, First. - Khaotung nói, giọng nghẹn ngào.
First chỉ mỉm cười, rồi ôm chặt Khaotung vào lòng.
-Cậu không cần phải cảm ơn tôi. Tình yêu này là điều tuyệt vời nhất mà chúng ta có thể trao cho nhau.
Khaotung cảm thấy hạnh phúc dâng trào trong lòng. Đây chính là tình yêu thật sự, nơi mà mọi vết thương, mọi nỗi đau đều có thể được chữa lành. Và đây là khoảnh khắc mà cậu biết rằng, dù có bất cứ điều gì xảy ra trong tương lai, họ sẽ luôn bên nhau, cùng vượt qua mọi khó khăn.
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com