12
Trong ánh mắt kinh ngạc của cả nhà ăn, Lan Ngọc dọn dẹp bàn ăn. Nhân tiện, cô lại đấm Diệp Lâm Anh đang ăn cá!
Diệp Lâm Anh vô tội: "Đại ca, làm sao vậy?"
Vẻ mặt Lan Ngọc lãnh đạm: "Cậu chỉ biết ăn!"
Diệp Lâm Anh: "..."
OK, đại ca luôn đúng.
Thuỳ Trang nhặt đĩa ăn lên, vẻ mặt Lan Ngọc thất thần cầm lấy, ném vào thùng rác, trực tiếp đi ra nhà ăn.
"Đừng tức giận." Thuỳ Trang đi theo Lan Ngọc, "Coi như phần thưởng được trường khen ngợi tớ mời cậu uống trà sữa."
"Ai kêu cậu mời tôi uống trà sữa?" Lan Ngọc nhìn cái đuôi nhỏ phía sau, hung hăng nói: "Đừng đi theo tôi! Trở về lớp của cậu đi."
Lan Ngọc chạm vào viên kẹo trong túi.
Hôm qua cô tìm được ở nhà, nhưng không biết cô chú nào đi nước ngoài mang về cho cô, bảo là ngon.
Cô không thích kẹo.
Cô muốn đưa nó cho mọt sách nhỏ.
Cô đã nghĩ, sau này nếu Thuỳ Trang vẫn đi theo cô, cô sẽ nhét viên kẹo vào tay nàng rồi đuổi người đi.
Thuỳ Trang dừng lại, ngoan ngoãn vẫy tay "Buổi chiều gặp lại, Lan Ngọc."
Lan Ngọc: "???"
Thuỳ Trang không biết tại sao Lan Ngọc lại tức giận hơn rồi bỏ đi.
Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, ngay cả trong buổi chiều uể oải, các bạn học vẫn đỡ mí mắt mệt mỏi, chăm chú nghe giáo viên giảng bài.
Sau khi hoàn thành phần tự học thứ hai, Hoàng Nghị bước lên bục giảng.
"Tôi muốn thông báo với các em ngày mai sẽ có một học sinh mới chuyển đến lớp của chúng ta. Em ấy từng đứng đầu ở trường cũ. Em ấy là một học sinh rất xuất sắc. Tôi hy vọng sau này các em có thể học hỏi lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ với Lâm Bảo Yến."
Vốn dĩ Thuỳ Trang đang tập trung đọc sách giáo khoa, nghe thấy ba chữ này đột nhiên ngẩng đầu lên như phản xạ, cắn chặt môi dưới.
Lâm Bảo Yến.
Có thể là trí nhớ của nàng đã bị sai?
Nàng nhớ kiếp trước Bảo Yến sẽ chuyển trường vào học kỳ đầu tiên của năm thứ hai cấp ba, tại sao kiếp này lại nhanh như vậy?
Tim của Thuỳ Trang đập cực nhanh, hoàn toàn khác với cảm giác nàng nghe thấy tên Lan Ngọc khi mới tỉnh dậy.
Nàng hận Bảo Yến tận xương tủy, thậm chí nỗi hận không thể giải tỏa.
Khi các đồng học nghe thấy tên của Bảo Yến, tất cả đều thảo luận về cô ta.
"Đứng đầu toàn trường cũ, tớ hình như đã từng nghe nói qua, rất bá đạo. Nhà cũng có tiền."
"Hừ, con gái nhà họ Lâm, còn có thể không có tiền sao?"
"Nhưng cậu ấy có tính cách rất tốt. Nghe nói nhà họ Lâm và nhà họ Ninh có mối quan hệ tốt. Nhìn tính cách của Lan Ngọc khác một trời một vực"
"..."
Hoàng Nghị: "Yên lặng! Không bàn luận!"
Ngọc Huyền thì thào: "Tớ đã nhìn thấy Bảo Yến này rồi. Tớ không biết tại sao lại không thích cậu ấy."
Cô thấy sắc mặt Thuỳ Trang tái nhợt.
"Sao vậy? Trang, đừng làm tớ sợ, hạ đường huyết sao?" Ngọc Huyền lấy ra một viên kẹo nhỏ từ hộp kẹo trên bàn Thuỳ Trang, đưa vào miệng nàng.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Lâm Bảo Yến đến.
Nàng sẽ không bao giờ mắc phải những sai lầm tương tự trong cuộc đời mình--
Cô ta đến như một ác quỷ đạo đức giả.
Thuỳ Trang từ từ bình tĩnh lại, nhưng kẹo trong miệng hoàn toàn không nếm được. Sau đó, nàng không thể chịu đựng được các bài tập, chết lặng khi nghe thấy tiếng chuông sau giờ học.
Buổi tối hôm nay Ngọc Huyền sẽ tới nhà bà ngoại, khác đường với Thuỳ Trang, hai người phải rời đi sau khi ra khỏi cổng trường.
Ngọc Huyền lo lắng cho nàng, luôn cảm thấy tinh thần nàng không tốt lắm.
Thuỳ Trang miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt tươi cười: "Huyền, tớ không sao, cậu lên xe đi, về muộn sẽ làm bà ngoại lo lắng."
Đặng Ngọc Huyền khuyên nhủ thêm vài câu rồi rời đi.
Hôm nay, trong đầu cô nảy ra ý định để Lan Ngọc về nhà với Thuỳ Trang.
Sau đó lắc đầu thật nhanh.
Gì! Lan Ngọc và Thuỳ Trang đi cùng nhau, Thuỳ Trang còn nguy hiểm hơn!
Trong đầu Thuỳ Trang là một mớ hỗn độn, đám đông chuyển động xung quanh giống như tự động bị chặn lại. Tất cả theo bản năng quen thuộc với việc đi bộ đến bến xe buýt.
Một cơn gió rít qua, âm thanh đột ngột dừng lại, có người nắm lấy cặp sách của Thuỳ Trang kéo nàng lại từ mép đường.
"Không nhìn đường sao?"
Giọng nói của Lan Ngọc có chút phập phồng, lực nắm cổ tay Thuỳ Trang hơi mạnh.
Vừa bước ra, cô đã thấy tên mọt sách này chạy loạn xạ mà không thèm nhìn đèn giao thông.
Chán sống đúng không?
Lan Ngọc không biết làm thế nào để giải toả lửa giận trong lòng.
Khi Thuỳ Trang ngẩng đầu, nhìn thấy Lan Ngọc tức giận, nhưng nàng vẫn không có phản ứng. Đôi mắt không sáng như thường, như người mất hồn.
Lan Ngọc giật mình, phát hiện Thuỳ Trang có chút không đúng, liền nuốt lại những gì định nói.
Xe máy của Lan Ngọc dừng lại một bên, khi nhìn thấy bộ dạng khổ sở của Thuỳ Trabg, cô đột nhiên cảm thấy có chút hoảng sợ, nhưng nghĩ lại mới biết, mình đã làm sai chuyện gì sao?
"Đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói của Lan Ngọc lạnh lùng.
Thuỳ Trang chớp mắt: "Tớ nhớ cậu."
Lan Ngọc suýt nữa thì ngã xuống đất.
Mọt sách nhỏ này nói cái gì vậy?
Được rồi, cho nên bây giờ mình là người sai, đúng không?
Thuỳ Trang cũng không nói dối. Nàng luôn nghĩ đến cô khi biết Bảo Yến sẽ đến, nàng chỉ có thể nghĩ về Lan Ngọc trong đầu để đảm bảo mình bình tĩnh lại.
Lan Ngọc liếc nhìn trạm xe buýt đông đúc cách đó không xa, bước lên xe máy, quay đầu, khóe môi thành một vòng cung nhỏ.
"Lên, đưa cậu trở về?"
Thuỳ Trang vừa rồi lo lắng, trong lòng lập tức vui vẻ, vừa ngồi xuống liền mất đi một bộ dạng học sinh hào phóng.
"Váy, che đi." Lan Ngọc liếc nhìn đôi chân trắng nõn của Thuỳ Trang, rất là chói mắt. Liền đưa áo khoác của mình cho nàng.
Sau khi nàng ngồi xuống, chiếc mô tô lao ra, nàng vô thức ôm chặt eo Lan Ngọc.
Ôm rất chặt, giống như sợ sẽ bị Lan Ngọc ném ra.
Lan Ngọc nghiến răng: "Chỉ có lần này."
Cô chưa bao giờ thích tiếp xúc với người khác, vừa rồi Lan Ngọc cảm thấy phần eo của mình tê dại, thật kỳ quái.
Thuỳ Trang nghĩ Lan Ngọc đang nói về việc để nàng đi xe máy của cô, cho nên nàng tiến về phía trước một cách thận trọng, áp chặt vào lưng Lan Ngọc và dựa đầu vào vai cô. Nói nhỏ vào tai cô:
"Được, cảm ơn cậu."
Lan Ngọc cảm nhận được cái chạm nhẹ trên gáy mình, Thuỳ Trang quay mặt sang một bên, vuốt ve eo cô.
Ngọt ngào có chút ngứa ngáy.
Thường đi xe buýt mất khoảng mười lăm phút, Lan Ngọc lái xe đến cổng tiểu khu của Thuỳ Trang trong vòng chưa đầy mười phút.
Sau khi xuống xe, Thuỳ Trang cẩn thận vỗ vỗ đồng phục học sinh, đưa áo khoác cho Lan Ngọc nói: "Cảm ơn."
Những lo lắng của nàng giống như đã được thổi bay bởi làn gió buổi tối, nụ cười lại nở trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thật ngọt ngào.
Lan Ngọc lại khó chịu.
Thấy Thuỳ Trang khóc, buồn bực. Thấy Thuỳ Trang cười, cô cũng khó chịu, cô bị sao vậy?
Cô nhào áo đồng phục học sinh thành một quả bóng tùy ý nhét vào cặp.
Lan Ngọc quay đầu xe chạy đi vài mét, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thuỳ Trang vẫn đứng ở nơi đó, vừa thấy cô quay lại, lập tức mỉm cười vẫy tay với cô "Ngày mai gặp lại, Lan Ngọc."
Lan Ngọc tức giận bật cười, tên ngốc này đứng đó làm gì vậy? Có biết trời lạnh không?
"Vào nhà đi, đồ ngốc." Giọng nói của Lan Ngọc rất thấp, mặc kệ nàng có nghe thấy hay không.
Cô lại nhấn ga, nhưng lại đột ngột quay lại lái xe đến trước mặt Thuỳ Trang.
Thuỳ Trang nghi hoặc nhìn cô.
Lan Ngọc lộ ra vẻ xấu hổ hiếm thấy, cô nhanh chóng lấy vài viên kẹo từ trong túi ra đặt vào lòng bàn tay của nàng.
"Không ngon, tôi đưa cho cậu " Đây là lần đầu tiên Lan Ngọc làm loại chuyện này. Cô cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc, nói xong sợ Thuỳ Trang không muốn, liền hung ác nói: "Phải ăn hết!"
Trên đây là nhãn hiệu mà Thuỳ Trang không hiểu nổi, bao bì tinh xảo như vậy, hẳn là rất đắt.
Thuỳ Trang ngay lập tức gỡ một viên kẹo trái cây ra cho vào miệng, viên kẹo mà nàng yêu thích.
"Thật ngon." Khi nàng nói chuyện có mùi thơm, đôi mắt cười cong lên.
Lan Ngọc không chút lưu tình, hung tợn nói: "Cậu đều yêu thích đồ ngọt tệ như vậy."
Thuỳ Trang vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, bảo đảm không có vấn đề gì đối với vị giác của nàng. Nhưng thấy Lan Ngọc hung dữ như vậy, nàng nhẹ giọng nói: "Nếu cậu không thích ăn, tớ giúp cậu ăn."
Lan Ngọc khẽ khịt mũi: "Vậy thì tốt!"
Đã muộn, mặc dù hai người đã tới cổng tiểu khu, nhưng Thuỳ Trang không thể ở bên ngoài suốt. Nàng chào tạm biệt Lan Ngọc một lần nữa, đi được vài bước, nàng nghe thấy tiếng ai đó gọi mình từ phía sau.
"Khoan đã."
Khi Thuỳ Trang quay lại, Lan Ngọc lười biếng đứng đó, hai tay đút vào túi quần. Đôi mắt đen trầm tĩnh, đôi môi mỏng khép hờ.
"Hỏi cậu, cậu tại sao không sợ tôi?"
Lan Ngọc nóng nảy hỏi câu này, Thuỳ Trang nhẹ giọng nói: "Bởi vì tớ biết cậu".
Trong mắt Lan Ngọc hiện lên vẻ châm chọc, "Cậu nói cho tôi biết cậu biết tôi khi nào?"
Nói đến đây, Thuỳ Trang có thể nói về chuyện này trong ba ngày ba đêm.
"Cậu sẽ giúp tớ ra ngoài. Cậu sẽ luôn giúp tớ chuẩn bị đồ ngọt sau khi biết tớ có lượng đường trong máu thấp. Cậu cũng sẽ mua cho tớ cái kem lắc yêu thích của tớ. Sau một thời gian dài, cậu kiếm được rất nhiều tiền. Cậu cũng mua cho tớ một chiếc nhẫn, ngôi nhà. Tin tưởng tớ vô điều kiện, và... luôn chăm sóc gia đình tớ khi tớ bất tiện."
Thuỳ Trang vừa nói, hai mắt đỏ hoe, nhanh chóng nhìn xuống đất, để lông mi che hết cảm xúc trong mắt.
Lan Ngọc càng nghe càng không đúng, nhíu mày: "Chuyện này xảy ra khi nào?"
Cô nghĩ tên mọt sách này đang khen cô, nhưng không biết nàng đang nói cái gì.
Thuỳ Trang nảy ra một ý tưởng: "Trong mộng."
Lan Ngọc: "..."
Lan Ngọc: "Vào nhà đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com