15
Nhưng không cần biết Diệp Anh có thế nào hay không, bây giờ mọi người đều phải tuân theo Lan Ngọc nghiêm túc gọi đồ ăn.
Nếu không thì?
Dưới gầm bàn, đá chết ngươi.
Thuỳ Trang tốt bụng không hề hay biết chuyện này, chân thành nói với đám người trước mặt: "Đừng khách sáo, hôm nay tớ mời."
Lan Ngọc nhướng mày.
Diệp Anh run rẩy hỏi: "Đại ca, tớ không có ý..."
Sắp chết.
Chuyện này có ý gì?
Diệp Anh cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô cảm thấy Lan Ngọc có ý với Thuỳ Trang, cô không được phép gọi thêm.
Nhưng Thuỳ Trang hăng hái nói: "Diệp Anh, Kỳ Duyên, Thuỳ Anh, Đồng Ánh Quỳnh , các cậu muốn ăn gì thì cứ gọi đi."
Lan Ngọc liếc nhìn bọn họ: "Nhanh."
Diệp Anh bắt tay cầm thực đơn.
Ngọc Huyền giật lấy thực đơn trong tay Diệp Anh, trừng mắt nhìn: "Cậu làm gì chậm chạp vậy? Đưa tôi."
Diệp Anh thầm tạ ơn Ngọc Huyền vì đã lấy đi cục than nóng hổi trên tay cô.
Bốn người họ mỗi tay đặt lên đùi hoặc đè lên bàn, ngay ngắn chỉnh tề, có chút căng thẳng.
Bình thường thì họ hút một điếu thuốc từ lâu lắm rồi.
Nhưng dưới cái nhìn của Lan Ngọc, không ai dám ra tay.
Đôi mắt của Lan Ngọc giống như đang nói - Đừng làm cô gái nhỏ sợ.
Bốn người cảm thấy áp lực.
Ăn một bữa còn mệt hơn vào lớp. Cuộc sống không dễ dàng gì, bốn người thở dài.
Thuỳ Trang cười nói: "Sao các cậu ngồi ngay ngắn giống như ở trong lớp vậy. Thoải mái đi."
Diệp Anh: Haha
Ánh mắt Lan Ngọc đảo qua, Diệp Anh gật đầu như con lật đật: "Hẳn là lần đầu tiên cùng hai người ăn cơm. Thật là vinh hạnh vô cùng."
Đồng Ánh Quỳnh, Kỳ Duyên, Thuỳ Anh: May mắn là giáo viên lớp của chúng ta không phải là Thuỳ Trang, nếu không thì cuộc đời chúng ta như phim kinh dị chết tiệt.
Thuỳ Trang nói: "Sau này đi ăn ở đây tớ sẽ gọi cho các cậu."
Lan Ngọc: "..." Thôi đi.
Thuỳ Trang quay đầu lại hỏi cô, ánh mắt lấp lánh: "Được không?"
Lan Ngọc: "...Được."
Ngọc Huyền khá thoải mái đưa thực đơn cho Thuỳ Trang: "Trang, cậu gọi món đi, tớ đã gọi món mà tớ thích rồi."
Sau khi Thuỳ Trang nhận lấy, đặt lên bàn suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Em muốn nấm mèo, cải thảo, xúc xích đều phải cắt hoa, cánh gà rán, hộp củ sen, thịt bò."
Ánh mắt Lan Ngọc có chút phức tạp.
Thuỳ Anh càng nghe càng kinh khủng: "Sao quen thế này?"
"Hình như đại ca của chúng ta khi ăn lẩu cũng..."
Diệp Anh nhìn Thuỳ Trang hỏi: "Tiểu hoa khôi, làm sao cậu biết?"
Đương nhiên, Thuỳ Trang không thể nói là nàng kiếp trước biết.
Nàng nhìn vào ánh mắt thăm dò của Lan Ngọc, nghiêm nghị đáp: "Tớ nằm mơ."
Lan Ngọc: "..." Tin cậu mới lạ.
Lan Ngọc coi lời giải thích này là sự bối rối của Thuỳ Trang.
Tên mọt sách này... thực sự chú ý đến mình?
Trong lòng Lan Ngọc gợn sóng.
Thuỳ Trang còn nói với người phục vụ: "Chị ơi, cánh gà rán này nên rán chút cho giòn và cháy nhé."
Lan Ngọc: "???"
Làm sao cậu ấy có thể biết được chi tiết nhỏ này!
Nhìn thực đơn một chút, Lan Ngọc mím môi, đột nhiên nói: "Hôm nay tôi sẽ trả tiền."
Nói xong, cô ném thực đơn sang phía đối diện "Gọi món, không được rời đi mà không ăn."
Diệp Anh: "..."
Tao không muốn Lan Ngọc làm sếp, tao muốn tự mình làm sếp.
Đám người Diệp Anh không hiểu sao tự dưng đại ca lại vui vẻ tiêu tiền, không dám hỏi nên chỉ có thể gọi đồ ăn.
Ngọc Huyền vui vẻ: "Có người trả tiền, chúng ta sẽ không khách sáo."
Thuỳ Anh khẽ nói: "Đừng khách sáo, có thể mua nhà hàng lẩu này bằng tiền của đại ca luôn."
Lan Ngọc có thể nhìn thấy rõ người ngồi bên cạnh, cô gái nhỏ mặt trông rất trắng. Da không có một chút tì vết.
Thuỳ Trang giống như nhận ra có người đang nhìn mình, khi định nhìn sang, Lan Ngọc quay mặt đi như không có chuyện gì xảy ra.
Tên mọt sách này.
Cậu ấy sẽ không thực sự...?
Ngay khi ý tưởng này phát ra, Lan Ngọc lập tức cắt đứt.
Không thể nào.
Lan Ngọc luôn hiểu cô và Thuỳ Trang không đi chung đường.
Cậu ấy thích cái gì ở bản thân mình? Không thể nào.
Thuỳ Trang có thể là một tia sáng xuất hiện trong thế giới u ám, nhưng cô chẳng qua là phù sa, cho dù bị ánh sáng ngắn ngủi chiếu rọi cũng không thể quên cô chính là phù sa.
Chưa kể--
Ánh sáng của nàng có thể chiếu sáng rất nhiều người.
Không phải là duy nhất cho chính mình.
Lan Ngọc lại trở nên cáu kỉnh.
Lúc này, hai tay trắng nõn rung động trước mắt, Lan Ngọc định thần lại, nhìn thấy Thuỳ Trang nghiêm túc mặc khăn ăn cho cô.
Cái quái gì thế?
Làm chuyện ngốc gì?
"Tránh đồ ăn dính vào quần áo." Thuỳ Trang cẩn thận thắt nơ cho Lan Ngọc.
Thuỳ Trang cũng mặc cho mình giống hệt như Lan Ngọc, đôi mắt tươi cười nhìn cô: "Ngọc, nếu cậu mời lần này, tớ sẽ mời cậu ăn tối."
Tâm trạng cáu kỉnh của Lan Ngọc lập tức dịu đi, ngọn lửa không tên biến mất, ngay cả thấy khăn ăn trên cổ cũng vui mắt.
"Ừ." Lan Ngọc nghiêm nghị gật đầu, sau đó đối với đám người ngẩn ra: "Các cậu đang nhìn cái gì? Nếu như không muốn mắt, tôi sẽ lấy ra ném đi."
Bốn người ngồi đó đang rất tuyệt vọng.
Bữa ăn kết thúc mà không có rắc rối.
Lan Ngọc trực tiếp quẹt thẻ để thanh toán. Đám người Diệp Anh nói họ đã ăn no, nhưng đồ ăn của nhà hàng lẩu thực sự rất ngon, không kìm được mà ăn đến căng bụng.
Thuỳ Trang quan tâm hỏi: "Có muốn đi mua viên tiêu hóa uống không?"
Diệp Anh: "Không sao đâu, lát nữa chúng ta không muốn về lớp, chúng ta đi ra ngoài—"
Cô chưa kịp nói xong, Lan Ngọc đã vỗ lưng cô "Ai dám không về lớp?"
Diệp Anh đột nhiên cảm thấy cuộc sống vô vọng, bụng dâng trào, cảm thấy không tốt, lập tức lao vào thùng rác ôm bụng nôn mửa.
Lan Ngọc: "..."
Kỳ Duyên và Đồng Ánh Quỳnh kinh tởm đứng nhìn, Thuỳ Anh cầm lấy nước khoáng, lạnh lùng nói: "Mau lên, nhổ đi, súc miệng rồi trở về lớp."
Diệp Anh bật khóc.
Ngọc Huyền đưa Thuỳ Trang đến cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh mua khăn giấy, Lan Ngọc trầm ngâm nhìn mấy hàng bút gel trước cửa.
Mặt trước của cửa hàng văn phòng phẩm thường bán bút và nạp mực, được treo trên móc dài. Lan Ngọc thản nhiên đưa tay ra chỉ vào, ông chủ nói: "Bạn học, mua bút sao? Cái này rất dễ sử dụng! Nhiều người mua. Cháu có muốn mua một cái không?"
Lan Ngọc nói với ông chủ: "Lấy một hộp đi."
Ông chủ: "??Được... Được."
Lan Ngọc cầm một hộp bút, còn không có mở ra, nhét vào trong tay Thuỳ Trang khi nàng đi ra ngoài.
"Cho cậu." Lan Ngọc lạnh lùng nói, tránh đi ánh mắt kinh ngạc của Thuỳ Trang "Đừng dùng bút mà Lâm Bảo Yến đã dùng."
Nghĩ về việc Bảo Yến lấy bút của Thuỳ Trang dùng. Lan Ngọc cáu kỉnh.
Lan Ngọc cầm lấy hộp bút, đại khái hiểu được là do cây bút của nàng bị Bảo Yến lấy mất. Lan Ngọc đối với nàng quá tốt rồi.
"Ngọc, buổi tối có thể đến nhà cậu làm bài tập với cậu không." Thuỳ Trang nghiêm túc hỏi.
Lan Ngọc: "?"
Bài tập về nhà nào?
Cô vẫn còn bài tập về nhà để làm?
Thuỳ Trang lắc hộp bút: "Có quá nhiều bút, chúng ta cùng nhau dùng hết."
Lan Ngọc cảm thấy mình sai khi tặng Thuỳ Trang hộp bút. Nhưng vẻ mặt của nàng quá nghiêm túc, cô cắn chặt lời muốn từ chối vào trong.
Trong lòng mềm mại, Lan Ngọc nói: "Được."
Vẻ mặt của cô bất đắc dĩ, Thuỳ Trang cảm thấy Lan Ngọc đối với nàng thật sự rất tốt, cô rõ ràng rất ghét việc học, nhưng lại đồng ý làm bài tập với nàng!
"Vậy buổi tối tôi sẽ đến nhà tìm cậu." Thuỳ Tràn cười ngọt ngào, Ngọc Huyền ném khăn giấy cho Diệp Anh, nắm tay Thuỳ Trang bước đi "Đến giờ học rồi, Chang iu, mau về lớp thôi."
Thuỳ Trang ngoan ngoãn quay đầu vẫy tay với Lan Ngọc: "Tối nay gặp lại."
Nói xong cũng giống như nhớ tới cái gì, trịnh trọng ra lệnh: "Cậu nhớ đem sổ bài tập về!"
Nói xong quay đầu lại, đuôi ngựa lắc lư, suýt chút nữa liền nhảy tại chỗ.
Thật ra Lan Ngọc cũng không biết bài tập là cái gì, vừa nghĩ tới buổi tối Thuỳ Trang trở về tìm cô, trong lòng cũng có chút vui mừng, nhưng vẫn là vẻ mặt cứng ngắc hai tay đút túi, nhẹ liếc nhìn nàng đi chưa xa, thì thầm: "Làm sao mà cậu có thể hạnh phúc như vậy được, như một đứa ngốc vậy."
Nói xong, môi không khỏi cong lên.
Diệp Anh rốt cục cũng nôn xong, yếu ớt đi tới bên người Lan Ngọc, vừa nghe thấy Thuỳ Trang kêu Lan Ngọc làm bài tập, xấu xa nói: "Bài tập ở đâu ra? Đại ca, chị còn không có làm."
Sắc mặt Lan Ngọc cứng đờ: "Nôn xong rồi?"
Diệp Anh gật đầu.
Lan Ngọc đá vào mông cô một cái, chế nhạo "Cậu chết tiệt nôn một hồi nữa đi, nhìn phiền phức."
...
Lớp 10A10 hôm nay chìm trong bầu không khí khó hiểu.
Buổi tự học bình thường thường rất ồn ào, mọi người tán gẫu như tiệc trà, chơi game với nhau.
Nhưng hôm nay...
Yên tĩnh, rất yên tĩnh.
Bởi vì các quái vật ở hàng sau đều nằm bất động ở vị trí giống như Diệp Anh, có người kêu cô chơi game cùng, Diệp Anh nói: "Đừng tìm tớ, tớ muốn nôn. Cậu muốn tớ nôn trên điện thoại?"
Có người hỏi Kỳ Duyên ăn vặt, "Duyên, snack yêu thích của cậu này!"
Kỳ Duyên: "Đừng nói chuyện ăn uống trước mặt tớ, cậu muốn tớ nôn trên bàn à?"
Đồng Ánh Quỳnh và Thuỳ Anh lại xua tay: "Đừng lại đây, ngửi thấy liền cảm thấy buồn nôn rồi."
Được rồi, ngay cả ai cũng không dám phát ra tiếng động, người bên dưới cũng không dám làm ồn. Đặc biệt! Lan Ngọc, một học sinh cứng rắn nhất hôm nay giống như uống nhầm thuốc vậy, không ngủ hay trốn học, sắc mặt rất sâu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không bạo lực, không lãnh đạm, không cáu gắt. Theo những học sinh có thể quan sát hướng bàn học của Lan Ngọc, họ phát hiện trên môi Lan Ngọc có một nụ cười nhàn nhạt.
Học sinh lớp 10A10 kinh hoàng: Chuyện gì đang xảy ra, ngày tận thế sắp đến rồi sao? Ngay cả Lan Ngọc cũng cười, cậu ta cười, thật sự cậu ta đã cười! Có phải cậu ta đang giấu con dao trong nụ cười chuẩn bị thổi bay đầu chúng ta không?
Lan Ngọc, người đang ở trung tâm của chủ đề, không hề hay biết, chỉ chờ nhanh chóng kết thúc tiết học.
Anh Tuấn, giáo viên chủ nhiệm lớp 10A10 nhận thấy những người hàng dưới hôm nay ngoan kinh khủng, tất cả các bài tập về nhà mà giáo viên đã trả lại từ lâu đều đã nộp hết, tự hỏi liệu học sinh đi học có phải là điều kỳ diệu không?
Rất tốt!
Anh Tuấn cảm thấy sâu sắc mình là một giáo viên tận tâm, bước lên bục giảng cầm tờ giấy kiểm tra trên tay: "Các em, chúng ta sẽ giải những câu hỏi sai của bài kiểm tra ngày hôm nay."
Cả lớp: "???"
Bàn của Lan Ngọc sạch sẽ, không có giấy tờ. Nhưng Anh Tuấn sẽ không nói, miễn là cô không gây rắc rối. Tuy nhiên, hôm nay Anh Tuấn rất say mê với giấy kiểm tra, kết quả là khi còn ba phút trước khi kết thúc giờ học, giấy kiểm tra đã nằm ở câu hỏi lớn cuối cùng.
Học sinh bên dưới rất không kiềm chế được, tiếng thu dọn đồ đạc cứ vang lên.
Anh Tuấn nhìn đám học sinh không yên, ông hét lên: "Làm sao vậy, các em không muốn học chút nào sao??!"
Nói xong, ông nhìn về hướng hàng ghế sau. Anh Tuấn tiếp xúc với tầm mắt của Lan Ngọc, thấy ánh mắt cô trông giống như sắp giết người.
Một chút thời gian trôi qua, chỉ có nửa phút.
Anh Tuấn cảm thấy đám học sinh này rất cần phải chấn chỉnh thái độ, liền tăng giọng nói: "Hôm nay các em không nghe tôi giảng bài! Sau khi tan học không ai được phép rời đi, để tôi xem ai dám nửa bước ra khỏi phòng học này!"
"Ding--"
Tình cờ như vậy, tiếng chuông vang lên sau khi nói câu này.
Tiếng ghế đẩu bị kéo ra vang lên trong phòng học yên tĩnh, Lan Ngọc tung cặp sách trên lưng ra, chạy ra ngoài mà không quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com