30
Khi Lan Ngọc trở lại phòng thi của cô, Diệp Anh và Kỳ Duyên vẫn đang đánh nhau, nhìn thấy bóng lưng của cô, họ quay đầu lại hỏi: "Đại ca, cậu đã đưa đồ chưa?"
Lan Ngọc gật đầu ngồi vào chỗ của cô.
Giáo viên giám sát vẫn chưa vào, học sinh trong phòng thi nhốn nháo. Phòng thi này toàn là học sinh cá biệt.
"Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn uống sữa đá cùng ăn sô cô la!" Diệp Anh tức giận, "Tớ cũng muốn phần thưởng cho kỳ thi! Đại ca! Tại sao tớ lại không có!"
Lan Ngọc: "Tôi giúp cậu ra ngoài hay là tự mình ra ngoài."
Kỳ Duyên lạnh nhạt nói: "Cậu cho rằng cậu là tiểu hoa khôi?"
Sau khi học kỳ này kết thúc, Lan Ngọc sẽ chuyển đến lớp nghệ thuật. Đám người Diệp Anh nhất quyết theo cô, cho dù họ không có căn bản về nghệ thuật, họ kiên quyết báo danh để học nghệ thuật.
Lan Ngọc ngồi vào vị trí, suy tư.
Cô đang nghĩ, Thuỳ Trang thật đáng chú ý, xung quanh luôn có nhiều người như vậy. Cô không thể luôn ở bên cạnh nàng.
Nếu lúc nãy muộn hơn một chút... ánh mắt Lan Ngọc chùng xuống.
Ngay khi Bảo Yến chuyển đến trường, nói câu đó với Lan Ngọc trong nhà ăn, Lan Ngọc đã yêu cầu Diệp Anh chú ý vào cô ta, nếu có bất cứ bất thường gì thì ngay lập tức nói với cô.
Có vẻ như tính khí của cô gần đây đã tốt hơn. Đồng Ánh Quỳnh ném quả cầu giấy nhỏ chơi đùa với Kỳ Duyên phía sau, đột nhiên hỏi: "Đại ca! Lần này cậu muốn thi ở vị trí nào ?"
Lan Ngọc nói trong ánh mắt mong đợi của họ: "Vị trí đầu tiên."
!!!
Diệp Anh: "Tớ nghe lầm phải không?"
Kỳ Duyên hét vào tai Diệp Anh: "Tên điếc có nghe thấy không? Đại ca của chúng ta nói đi thi! Đứng đầu tiên! Đầu tiên! Đầu tiên!"
Đồng Ánh Quỳnh và Thuỳ Anh rơm rớm nước mắt, quay đầu lại rơi lệ.
Cái này có thật không? Ngày mai thế giới có thể sẽ kết thúc.
Trong các kỳ thi thông thường, Lan Ngọc thường đi ngủ ngay hoặc lật bài sau khi viết tên. Đến phòng thi để viết tên đã là sự tôn trọng lớn nhất của Lan Ngọc.
Cho nên Lan Ngọc luôn ở dưới đáy, không hề dao động.
Lần này làm cho đám người Diệp Anh cảm thấy hơi xấu hổ, cuối cùng họ điền ngẫu nhiên làm một vài câu hỏi trắc nghiệm.
Nhưng.
Có ai từng thấy đàn em có thể làm tốt hơn sếp chưa?!
Không!
Không thể!
Cho nên Diệp Anh và đám người cũng cùng Lan Ngọc đưa một tờ giấy trắng, không viết thêm một chữ. Vì thế mà bảng điểm được treo của Lớp 10A10 nhìn từ phía sau, một hàng trứng ngỗng.
Vì điều này, lớp 10A10 sẽ bị hiệu trưởng xỉa xói mỗi khi có kết quả thi.
Lan Ngọc: "Người cuối cùng cũng là người đầu tiên."
Tất cả: "..."
Tôi hiểu rồi.
Lan Ngọc không có lấy gì, lúc bắt đầu kiểm tra, khắp người chỉ có cây bút gel màu hồng. Cô lấy tay chống đầu, chỉ có thể nhìn thấy mặt dây chuyền con thỏ nhỏ, phấn má ửng hồng và đôi mắt to chớp chớp, trông thật là xấu xí.
Thật kỳ lạ, chỉ cần một mình cô nói xấu, nhưng khi người khác nói xấu, Lan Ngọc lại muốn đánh người.
Tờ giấy thi được truyền lại, Lan Ngọc viết tên vào cột tên, sững sờ.
Những câu hỏi này là cái quái gì.
Rõ ràng chúng đều là những từ mà cô biết, nhưng cô không nhớ bất kỳ cái gì cả.
Bỏ cuộc. Lan Ngọc chuyển sự chú ý vào chính tả.
Nhà thơ nhiều lần dùng đinh hương làm ẩn dụ so sánh cho những câu thơ với cô gái: ___, ___, ___, ___.
Lan Ngọc: "?"
Cái quái gì thế? Nhà thơ so sánh với cô gái nào?
Còn lại bốn khoảng trống chỉ đơn giản là lãng phí tài nguyên của bài thi!
Lan Ngọc cáu kỉnh mơ hồ nhớ đó là "Hẻm mưa", nhưng cô không biết trong đó có gì.
Nó là gì?
Cầm ô giấy một mình
Do dự lâu dài
Ngõ mưa cô đơn
Cái gì đằng sau--
Lan Ngọc búng bút.
Đúng không? Trời mưa, đừng cầm ô đi lang thang ngoài trời, bạn nhé!
Và... Cô gái nào...
Lan Ngọc không thể ngăn những suy nghĩ của cô chạy quanh quẩn trong đầu.
Diệp Anh phớt lờ giáo viên giám sát ngồi phía trên, ném một cục giấy vào đầu Kỳ Duyên.
Giáo viên giám sát không nói gì, dù sao học sinh trong phòng thi này chép bài cũng không sao chép được, lần thi tiếp theo sẽ là cuộc gặp gỡ với người quen.
Một tờ giấy nhỏ rơi trên bàn của Kỳ Duyên, cô trừng mắt nhìn Diệp Anh: Cậu đang làm gì vậy! Làm bài đi!
Diệp Anh: "Con mẹ cậu, cậu làm bài tớ còn sốc hơn nhìn thấy đại ca làm bài."
Kỳ Duyên mở ghi chú ra, hóa ra là Diệp Anh viết: Đại ca đang làm bài, tớ đã quan sát cậu ấy rất lâu rồi, thật ra cậu ấy đang suy nghĩ rất nhiều!
Kỳ Duyên ném lại lần nữa: Cậu muốn chết à, giờ thi còn đi ném giấy, làm nhanh đi, đừng làm phiền tớ.
Diệp Anh ném lại: Copy lại cho tớ.
Kỳ Duyên: Chờ một chút, tớ còn chưa làm xong, cậu đừng ném giấy cho tớ nữa được không.
Diệp Anh: Chết tiệt, ai nói tớ copy cậu! Nhìn vào những gì đại ca đã viết rồi copy cho tớ.
Kỳ Duyên:? Đừng tìm tớ.
Diệp Anh tức giận trực tiếp phát động một nhóm giấy nhỏ tấn công Kỳ Duyên, động tác này cuối cùng làm cho giáo viên giám sát không thể ngồi yên, vỗ bàn một cái: "Em kia! Tập trung!"
Lúc này, Lan Ngọc đã đến phần sáng tác.
Phải biết đây là khu vực mà cô không bao giờ đặt chân đến.
Yêu cầu của đề: Bài văn nghị luận, không dưới 800 từ.
Lan Ngọc: Một bài văn nghị luận là gì? Quên đi, đừng lo, cứ viết nó trước.
Không biết lúc trước ai đã nói với Lan Ngịc là bố cục phải đầy đủ, cho dù là nhảm, giáo viên cũng sẽ chiếu cố.
Đúng vậy, xem ra là Diệp Anh nói, cô liền viết.
Khi giáo viên giám sát nhắc nhở kỳ thi chỉ còn mười lăm phút nữa là kết thúc, Lan Ngọc cuối cùng cũng thở ra một hơi dài hài lòng nhìn vào tờ giấy thi mà cô đã nhét đầy chữ.
Sau khi thi, đám người Diệp Anh tập trung xung quanh Lan Ngọc.'
"Đại ca, cậu làm có trôi chảy không? Tớ nghĩ cậu còn chưa dừng lại!"
Lan Ngọc nghiêm nghị gật đầu: "Tạm."
Diệp Anh: "Thực sự là đại ca! Cậu đã viết gì về sáng tác đó?"
Lan Ngọc bình tĩnh liếc nhìn mọi người: "Các cậu làm cái gì?"
Kỳ Duyên: "Nghị luận, tất cả lý lẽ đều làm trên đó."
Lan Ngọc:?
Kỳ Duyên: "Nghị luận về ảnh hưởng tư tưởng đối với học sinh chúng ta."
Lan Ngọc: ???
Đồng Ánh Quỳnh: "Nghị Luận"
Thuỳ Anh: "Nghị luận."
Sắc mặt Lan Ngọc càng ngày càng đen: ? ? ?
Cho nên, nếu những người này không viết một cách ngớ ngẩn, họ đã sai sao?
Tuyệt.
Diệp Anh ngây ngô hỏi: "Đại ca, cậu viết cái gì?"
Lan Ngọc chậm rãi mở ra mi mắt: "Tiểu thuyết giữa các vì sao."
Các khớp ngón tay bị cô nhéo kêu răng rắc, Diệp Anh đột nhiên cảm thấy rất tệ. Lúc này Kỳ Duyên muốn cười, nhưng lại sợ bị cô đánh.
Nhưng.
Hahahahahahahahahaha tiểu thuyết giữa các vì sao là cái quái gì.
Chúng ta đang nghị luận về tư tưởng của Nho giáo! Nho giáo! Đại ca thực sự có thể viết một cuốn tiểu thuyết giữa các vì sao!
Thuỳ Anh ngẩn người: "Đại ca, cậu lạc đề với vũ trụ rồi."
Lan Ngọc hỏi Diệp Anh tia hy vọng cuối cùng: "Không phải nói sẽ cho điểm dù lạc đề sao?"
Diệp Anh run sợ không nói.
Thuỳ Anh nói: "Đại ca, lần này bộ giáo dục nói sẽ không cho điểm những người lạc đề."
Bây giờ thứ mà Lan Ngọc nghe được trong lòng chính là giọng nói mà cô hy vọng đã tan vỡ.
Lan Ngọc: "..."
Diệp Anh: "Đại ca, cậu... có thể nghe tớ giải thích không?"
Lan Ngọc: "Đưa mặt ra"
Diệp Anh: Ta lạnh.
...
Sau mỗi kỳ thi, Lan Ngọc từ bỏ phản kháng. Mù quáng điền câu hỏi trắc nghiệm, điền vào chỗ trống mà không viết được. Nếu cô có thể nhớ công thức cho câu hỏi thì cũng đã làm được một chút rồi.
Thành thật mà nói, Lan Ngọc cảm thấy cô sẽ bị hói sau kì thi này. Giữa mỗi bài thi, Lan Ngọc luôn nghĩ đến Thuỳ Trang trong đầu.
Khi cô tập trung làm, thời gian trôi qua thật chậm, khi cô nghĩ đến Thuỳ Trang, thời gian như đang ngồi trên một quả tên lửa rồi biến mất.
Môn thi cuối cùng trong ngày thứ hai, môn Tiếng Anh.
Sau khi nghe xong, Lan Ngọc nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Khó quá.
Đó là tất cả các chữ cái abcde được công nhận, tại sao? Tại sao chúng lại như thế này sau khi được ghép lại với nhau?
Lan Ngọc thực sự khó hiểu.
Sau khi cô đưa bài thi trước, tất cả đàn em cũng đưa ra.
Ngày hôm qua, Diệp Anh đáng thương sau khi bị Lan Ngọc đánh, trên tờ giấy tiếng Anh không nhìn thấy mấy chữ quen thuộc, cô muốn đi lên nói chuyện với Lan Ngọc.
"Đại ca!"
Lan Ngọc chuẩn bị lên lầu chờ Thuỳ Trang, sốt ruột nói: "Cậu có thể im miệng không?"
Kỳ Duyên: "Cậu ấy là con chim mà, miệng không bao giờ có thể khép lại được."
"Không, đại ca, tớ tới đây để nói với cậu, cậu đã viết câu trả lời hoàn toàn đúng!" Vẻ mặt của Diệp Anh kiên quyết.
Lan Ngọc dừng lại sau đó để xem Diệp Anh định nói gì.
Diệp Anh: "Đại ca, cậu đã viết beauty?"
Vẻ mặt của Lan Ngọc lộ ra hắc tuyến.
Kỳ Duyên thấy có gì đó không ổn, muốn bịt miệng Diệp Anh lại để cô ấy ngừng nói, nhưng đã quá muộn.
Diệp Anh gật đầu, rất nghiêm túc nói: "Là lời cuối cùng là beauty! Beauty! Là tớ nhiều lần nhớ kỹ, tớ nhớ kỹ!"
Lan Ngọc mỉm cười.
Diệp Anh ngây thơ vẫn đang nói: "Đại ca, cậu đã viết hết rồi, cậu không nhớ sao?"
Lan Ngọc: "Tôi không có nghe thấy."
Diệp Anh đột nhiên muốn tát chính mình hai cái: "...?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com