31
Thùy Trang rất nghiêm túc làm bài.
Thầm cảm ơn Lan Ngọc hôm qua đã giúp nàng, cho nên kỳ thi trong hai ngày này diễn ra suôn sẻ, không ai dám làm phiền nàng, hai tên nam sinh kia ngoan ngoãn không quấy rầy nàng.
Hầu hết các thí sinh trong phòng thi này đều không nộp bài trước. Sau khi Thùy Trang kiểm tra lại lần thứ hai, tiếng chuông vang lên.
Nàng cùng các bạn học mang theo chiếc cặp nhỏ đi ra ngoài, nhìn thấy Lan Ngọc đang uể oải đứng bên ngoài đợi nàng.
Ngay khi hai tên nam sinh đi phía sau Thùy Trang nhìn thấy khuôn mặt của Lan Ngọc, chúng nhanh chóng chuồn đi.
Vẻ mặt của Thùy Trang rất thoải mái, Lan Ngọc nghĩ nàng đã làm tốt bài thi.
"Ăn xong sô cô la chưa?" Lan Ngọc hỏi.
Thùy Trang xách túi vải, vỗ vỗ túi áo, lắc đầu: "Vẫn chưa".
Bất đắc dĩ vẫn là ăn xong một hơi, sô cô la có ngon hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là do Lan Ngọc đưa.
Lan Ngọc nhìn nàng chằm chằm vài giây, sau đó mỉm cười, vươn ngón tay mảnh khảnh hướng lên trên, từ từ xoa tóc nàng.
Tóc mềm mượt như tơ.
"Nếu cậu thích tôi sẽ cho cậu thêm." Giọng nói của Lan Ngọc trầm thấp, không có vẻ lạnh lùng thường ngày.
Thùy Trang để Lan Ngọc vò mái tóc của nàng, mỉm cười hạnh phúc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi mắt tròn sáng lấp lánh trong mắt Lan Ngọc.
Thùy Trang cảm thấy bây giờ Lan Ngọc đối với nàng trở nên rất dịu dàng, cho dù là nói hay hành động, đều có vẻ khác trước.
Thực vui.
Nàng lấy miếng sô cô la được xếp ngay ngắn, bẻ ra một miếng nhỏ đưa đến bên miệng Lan Ngọc: "Cậu cũng ăn đi."
Lan Ngọc rất ghét ăn những thứ ngọt và nhiều dầu mỡ, học kỳ này cô ăn đường và sô cô la quá nhiều, thật sự tất cả đều là do Thùy Trang.
Lan Ngọc mở miệng, lấy tay Thùy Trang đang cầm sô cô la đưa vào miệng.
Thùy Trang cười: "Ngon không?"
Lan Ngọc gật đầu: "Rất ngon."
Giống như một quyết định trọng đại, Thùy Trang nhét tất cả sô cô la còn lại vào tay Lan Ngọc, kiên quyết nói: "Tớ hiểu rồi! Cậu cũng thích sô cô la đúng không! Tất cả đều là của cậu."
Lan Ngọc bị hành động của nàng làm cho sửng sốt, sau khi phản ứng lại, cô nôn nóng ném viên sô cô la vào trong túi của Thùy Trang, hung hăng nói: "Cậu ăn đi! Không được trả lại cho tôi!"
Cô liền đi tới phía trước, vì sợ tên mọt sách sẽ lại tự mình nhét vào. Thùy Trang đi theo cô từng bước nhỏ. Lan Ngọc có đôi chân dài, nàng phải vật lộn với đôi chân nhỏ của nàng ngay khi cô đi nhanh.
Hai người lần lượt đi xuống cầu thang.
Sau kỳ thi hôm nay, toàn trường giải tán nghỉ ngơi, nhưng kỳ nghỉ hè không đến ngay, cô phải học bù một tháng. Nói cách khác, mọi người đều phải lấy kết quả thi cuối kỳ để chuẩn bị cho kỳ nghỉ hè.
Nhìn vào kết quả học kỳ tới? Không tồn tại.
Khi đi xuống tầng ba, Thùy Trang nhìn thấy Bảo Yến đang bị mọi người vây quanh.
Bảo Yến có điểm rất cao khi chuyển đến trường này, cô ta thi ở phòng thi phía trên Thùy Trang, lần này độ khó của câu hỏi chắc chắn chỉ là một miếng bánh ngọt đối với cô ta.
Khi hai người đến gần, tiếng bàn luận của các nữ sinh lọt vào tai.
"Bảo Yến, cậu thi thế nào rồi? Cậu có nghĩ câu hỏi này đặc biệt dễ không."
"Không... lần này tớ làm không tốt lắm."
"Làm sao có khả năng, Bảo Yến, bất quá cậu làm bài kiểm tra không tốt, bất kỳ bài kiểm tra nào cũng phải hơn chúng ta!"
"Lần này tớ không xem lại nhiều. Có nhiều câu hỏi mà tớ không rõ lắm." Giọng Bảo Yến bất đắc dĩ.
"Này, Yến, cậu là cao thủ học tập, cậu thật lợi hại, cậu có thể nằm trong số những người giỏi nhất trong bất kỳ bài kiểm tra rồi."
"Ừ, Yến phải rất giỏi."
"Không, không, đừng nói như vậy."
"..."
Đúng là đạo đức giả.
Kinh tởm.
Điều mà Lan Ngọc ghét nhất chính là cái được gọi là học sinh xuất sắc hàng đầu này, lại bày ra bộ mặt như đại gia?
Cô thậm chí không nhìn ở đó, mà thay vào đó là nhìn sang phía Thùy Trang đang nhìn cô, khuôn mặt nhăn lại.
"Sao vậy?" Lan Ngọc hỏi.
Thùy Trang che lỗ tai, khẽ nói bên tai Lan Ngọc: "Tai của tớ đã nghe thấy những chuyện xấu xa như vậy, đều bị ô nhiễm."
Lan Ngọc cong môi.
May mà tên mọt sách này cùng những bạn học được gọi là giỏi kia không giống nhau.
Ở trong mắt người khác, Lan Ngọc vẫn là lạnh lùng bất phàm như trước, cho nên khi cô xuất hiện, ngay cả tiếng bàn tán cũng dừng lại một giây.
Bảo Yến liếc nhìn về hướng Thùy Trang, Lan Ngọc tình cờ kéo Thùy Trang vào bên trong, hoàn toàn chặn tầm nhìn của Bảo Yến.
Vừa ra khỏi tòa nhà dạy học, Quỳnh Nga đã đuổi tới từ phía sau.
"Thùy Trang! Lan Ngọc!"
Khi hai người quay đầu lại, Quỳnh Nga chạy tới với chiếc cặp to nặng trên lưng, thở hổn hển.
Thùy Trang cười hỏi: "Nga, cậu làm bài có tốt không?"
Quỳnh Nga gật đầu: "Tốt lắm, tớ nghĩ loại đề này không khó."
Nhìn xem, cùng là học sinh giỏi, sao lại có khoảng cách chênh lệch lớn như vậy.
Nếu Lan Ngọc gặp một vài người như Quỳnh Nga thay vì Bảo Yến, cô sẽ không chán ghét việc đối phó với những học sinh giỏi thế này.
Diệp Anh và Kỳ Duyên lao xuống cầu thang, "Yo! Lớp 10A2, đang nói gì vậy?"
Lan Ngọc liếc nhìn Diệp Anh. Diệp Anh lập tức rụt đầu lại: Lần này tuyệt đối không được nói bậy, không muốn lại bị đánh.
Quỳnh Nga đẩy kính nói: "Chúng ta đang nói về kết quả thi."
Diệp Anh khịt mũi: "Sao, cậu lần này lên vị trí đầu tiên?"
"Không, không," Quỳnh Nga xua tay, "Vị trí đầu tiên quan trọng như vậy sao?"
Diệp Anh gật gật đầu, buột miệng nói: "Đương nhiên là quan trọng, đại ca của chúng ta nói muốn chiếm vị trí đầu tiên!"
Lan Ngọc: "???"
Thùy Trang tò mò thăm dò: "Thật sao?"
Nếu Lan Ngọc thực sự có ý tưởng này, Thùy Trang quyết định làm hết sức mình để giúp cô.
Khi Lan Ngọc chuẩn bị giết người, Diệp Anh muốn khóc.
Quỳnh Nga nhanh chóng phản ứng lại, kính cận phản xạ ra một tia chớp: "Sau khi tính toán chính xác, tớ cố ý làm sai câu hỏi để thua Tùng Dương, cũng không tỏ ra cố tình như vậy, nên tớ sẽ ổn định vị trí hạng hai. Nhưng, Lan Ngọc, tớ phải chỉ ra- "
"Cho dù tình cờ may rủi cũng không thể giành được hạng nhất trong kỳ thi này."
Diệp Anh kiên quyết: "Là người cuối cùng."
Quỳnh Nga: "Ồ, rất có thể."
Lan Ngọc: "?"
Tên học sinh giỏi chết tiệt này!
---
Trường cấp 3 đã sớm khai giảng các lớp học bù mùa hè.
Còn có các môn nghệ thuật và khoa học tự chọn. Kỳ thi cuối cùng này là để học sinh tìm ra liệu họ có phù hợp với nghệ thuật hay khoa học hay không, sau đó đưa ra lựa chọn tương ứng.
Vì vậy nhóm chấm điểm rất nhanh, ba ngày sau đã có kết quả công bố danh sách.
Thứ hạng toàn trường trên bảng tin của trường được cập nhật và đăng tải theo thời gian thực.
Trước nay Lan Ngọc chưa từng để ý tới chuyện này, bởi vì việc này không liên quan gì đến cô.
Bây giờ nó khác.
Lan Ngọc thấy hơi căng thẳng.
Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên chính thức đi thi.
Lan Ngọc sợ Thùy Trang sẽ phát hiện ra trình độ thực sự vô cùng cặn bã của cô, sau đó nàng sẽ cảm thấy... đã từng nói việc thi vào đại học là một quyết định đặc biệt phi thực tế.
Lan Ngọc cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến chuyện này.
Trong suốt buổi tự học buổi sáng, cô lang thang giữa việc xem điểm của cô.
Cuối cùng, cô đập vai Diệp Anh.
"Đã thông báo kết quả chưa?"
Diệp ANh hoảng sợ: "Đại tỷ, cậu định xem kết quả của cậu sao?"
Mặc dù có rất nhiều chuyện khó tin đã xảy ra với Lan Ngọc, Diệp Anh vẫn cảm thấy Lan Ngọc như vậy khiến cô sợ hãi.
"Có rồi, trên bảng thông báo." Kỳ Duyên vừa nói xong, Lan Ngọc vội vàng chạy ra ngoài.
"Chết tiệt, tớ cũng đi xem." Diệp Anh cũng chạy tới, nhân tiện vẫy tay với bằng hữu, "Đi nào! Nếu đại ca thấy cậu ấy thi không tốt mà khóc thì sao, chúng ta phải đi cùng cậu ấy! "
Kỳ Duyên: "..."
Khi Lan Ngọc đến bảng thông báo, đã có rất nhiều học sinh đứng về phía cô.
Có người nhìn thấy Lan Ngọc đi tới đây với ánh mắt sắc bén, sợ tới mức lùi lại mấy bước, giống như thấy quái vật.
Lan Ngọc!
Lan Ngọc thực sự đến xem kết quả!
Điểm của cậu ấy có tốt không? Không phải là người cuối cùng chứ?
Các học sinh đang xì xào đồng thanh dành cho Lan Ngọc một con đường rộng rãi.
Lan Ngọc đi tới bên cửa thủy tinh quen thuộc, cô đưa mắt nhìn phía dưới, cuối cùng là...
Chết tiệt!
Đó không phải là cô???
Đi lên, đi lên, đi lên.
Người thứ năm từ dưới lên, Ninh Dương Lan Ngọc.
Người thứ tư từ dưới lên, Nguyễn Diệp Anh.
Phía trên tên của Lan Ngọc là Kỳ Duyên, Đồng Ánh Quỳnh và Thùy Anh.
Ở phía cuối danh sách, học sinh lớp 10A10 chiếm một nửa.
Tuy nhiên, điều mà Lan Ngọc quan tâm nhất lúc này không phải là thành tích của bản thân, mà là--
Ánh mắt Lan Ngọc nhìn thẳng lên, đạt tới vị trí thứ 98. Đây là nơi có tên Thùy Trang trước đây.
Đó là một cái tên lạ.
Không phải Thùy Trang.
Lan Ngọc cau mày đặt tầm mắt từ vị trí thứ 50 đến 100 để xem kỹ càng.
Tên mọt sách này trước kia có bao nhiêu thứ hạng, nói không chừng cũng không sai biệt lắm, làm sao có thể không có tên của cậu ấy?!
Không phải là điểm của cậu ấy đã giảm xuống vì cậu ấy đã tiếp xúc với mình trong thời gian gần đây chứ?
Lan Ngọc cười khổ trong lòng, lần này xong rồi, tên mọt sách kia sẽ khóc sao? Ngay lúc đó, Lan Ngọc đã đoán được cô sẽ mua loại kẹo gì để dỗ Thùy Trang.
Ánh mắt Lan Ngọc bắt đầu từ từ di chuyển lên trên.
Khi đi lên, cô nhìn thấy những cái tên quen thuộc của nhóm thứ ba.
Đã nằm trong top 35, không có tên của Thùy Trang.
Lan Ngọc nhận ra lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.
Khỉ thật, cô không hề lo lắng khi đánh nhau mà lại lo lắng chuyện này.
Nguyễn Thùy Trang, vị trí thứ 23 cả năm.
Lan Ngọc: !!!
Cái gì?
Cả năm, vị trí thứ 23?
Tên mọt sách này quá lợi hại, đến mức khiến Lan Ngọc choáng váng trong chốc lát.
Tâm trạng Lan Ngọc phức tạp, một lần nữa cảm thấy kiến thức đè lên người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com