70
Sau khi sự việc này qua đi, cả trường đã có rất nhiều lời đồn đại từ lâu, nói Lan Ngọc không chịu nổi cái gai của học sinh năm nhất nên liền dạy dỗ. Hoàng Kiệt giờ đã thành thật rồi, thấy Lan Ngọc liền đi vòng như nhìn thấy ma.
Ai cũng bảo Lan Ngọc lợi hại! Điểm tốt, đặc biệt nhiệt tình! Hoàng Kiệt lại không biết xấu hổ khi tống tiền bạn học, bây giờ lại bị lật tẩy!
Tất cả là do Lan Ngọc.
Thật ứa nước mắt, Lan Ngọc làm sao bây giờ có thể tốt như vậy, làm sao mà tốt được như vậy!
Vì vậy, danh tiếng của Lan Ngọc một lần nữa được tô đẹp và thăng hoa trong lòng các học sinh trong trường.
Tuy nhiên, cô không biết.
Ngày thứ ba sau sự việc này, Diệp Anh, một người chuyên buôn chuyện trong khuôn viên trường, mới biết lý do vì sao Hoàng Kiệt chọc tức Lan Ngọc, vội vã đến lớp để chia sẻ.
"Đại ca! Đại ca, đại ca!"
Diệp Anh luôn như vậy, vì sợ người khác không biết cô đang tìm Lan Ngọc.
Lan Ngọc đang làm đề, giống như không nghe thấy.
Lan Ngọc vẫn luôn không nói nên lời đối với Diệp Anh là người liều lĩnh.
"Cái gì cũng phải nói nhanh đi." Lan Ngọc nói thẳng. "Nếu cậu có tâm tư nhàn rỗi này, tốt hơn là nên làm bài tập của Quỳnh Nga càng sớm càng tốt. Mỗi ngày học hành đều chậm trễ."
Kỳ Duyên: "...Ôi đại ca! Cậu bây giờ càng ngày càng giống học sinh ngoan."
Lan Ngọc ngẩng đầu, Kỳ Duyên nhanh chóng thay đổi lời nói: "Tớ không có nói gì."
Diệp Anh hiển nhiên có chút kích động, cúi người nằm ở mép bàn Lan Ngọc, nói: "Tớ biết rồi, tớ bây giờ mới biết tại sao Hoàng Kiệt dám khiêu khích đại ca rồi!"
"Nói mau." Thuỳ Anh thúc giục.
Diệp Anh thần thần bí bí nói: "Cậu có biết hoa khôi mới lớp 10 không? Phương Ngân đó, Hoàng Kiệt đang theo đuổi em ấy, nhưng cậu biết không, con bé nói là..."
Những người khác háo hức chờ Diệp Anh nói câu trả lời.
Lan Ngọc gần như ném cuốn sách vào mặt Diệp Anh.
Cậu có thể nói nhanh để không làm phiền việc học của tôi không!
Diệp Anh rất vừa lòng nói tiếp: "Quả nhiên, hoa khôi đó nói thích đại ca!!"
Tất cả mọi người: !!!
Tình địch của Tiểu hoa khôi đã xuất hiện!!
Diệp Anh: "Hơn nữa, hoa khôi năm nhất nói thích sự lạnh lùng của đại ca chúng ta, chắc hẳn bây giờ Hoàng Kiệt rất tức giận vì thua nữ nhân rồi! Toi thật, không biết trời cao đất rộng mà đến chọc tức đại ca của chúng ta."
Những người khác đều là vẻ mặt tán gẫu, nhưng vẻ mặt Lan Ngọc vẫn luôn u ám, nhìn Diệp Anh nói: "Nhảm nhí."
Diệp Anh muốn nói chuyện, nhưng bị Lan Ngọc nhìn chằm chằm: "Cậu không được phép nói nhảm những chuyện này trước mặt Thuỳ Trang, hiểu chưa!"
"Cậu không tin tưởng tớ sao? Đại ca" Diệp Anh vội vàng tỏ vẻ trung thành, "Nhưng mà đại ca, cậu bây giờ thực sự rất nổi tiếng. Tớ được vài người nhờ đưa thư tình cho cậu, có nam lẫn nữ. Cũng có đồ ăn vặt cho cậu."
Kỳ Duyên: "Đồ ăn vặt đâu?"
"Tớ ăn rồi." Diệp Anh chớp mắt, "Dù sao đại ca cũng sẽ không ăn những thứ người khác đưa cho, cho nên tớ ăn rồi."
Kỳ Duyên: "..."
Đừng bao biện cho sự háu ăn của mình!
---
Vốn dĩ Lan Ngọc không coi trọng chuyện đó, nhưng dù sao cô cũng không quan tâm đến nó. Buổi trưa ngày hôm sau, Lan Ngọc thấy có hai viên kẹo và một cốc trà sữa trên bàn.
Tên mọt sách đến đây?
Lúc đầu Lan Ngọc còn tưởng là Thuỳ Trang đưa cho mình, Diệp Anh chạy tới trước, nhặt tờ giấy nhỏ dán trên trà sữa lên, chua chát nói: "Xin chào Lan Ngọc, em cho chị. Em hy vọng chị thích nó. Em nghe nói chị thích kẹo cam và trà sữa."
Vậy thì rõ ràng đây không phải là Thuỳ Trang.
Kỳ Duyên ở phía sau nói: "Cái này không có thông tin rõ ràng. Đại tỷ của chúng ta cũng không hẳn thích kẹo cam với trà sữa."
Lan Ngọc ngây người chuẩn bị đem ném vào thùng rác, Diệp Anh vội vàng ngăn cô lại, "Đừng lãng phí! Không uổng sao? Cậu không ăn để tớ ăn!"
Diệp Anh lấy từ tay Lan Ngọc, xé kẹo ném vào miệng, lập tức thán phục: "Kẹo này thật ngon! Đại ca, không phải Tiểu hoa khôi đặc biệt thích kẹo hoa quả sao?"
Vì vậy, Lan Ngọc vô cảm lấy lại viên kẹo còn lại từ tay Diệp Anh.
Diệp Anh vui vẻ uống trà sữa.
Vì có một lợi ích ăn vặt miễn phí, cô rất vui khi nhiều người thích đại ca hơn, bất kể là nam hay nữ.
Lan Ngọc thu thập kẹo, lúc tan học giả bộ vô tình đưa cho Thuỳ Trang.
Lúc Lan Ngọc vào lớp, Diệp Anh lắc lắc hộp cơm trong tay, "Đại ca, cô gái này thật là nhiều thủ đoạn."
"Kẹo đâu?" Lan Ngọc liếc nhìn hộp cơm.
Diệp Anh: "Không phải là kẹo! Cậu nhìn hộp cơm tình yêu này đi, tinh tế làm sao, sushi, xúc xích giăm bông này cũng được làm thành trái tim, trời ơi, lợi hại thật."
Lan Ngọc: "..."
Trong mắt cô, những thứ tinh tế đến đâu cũng sẽ không bao giờ so sánh được với bát mì do Thuỳ Trang nấu cho cô.
"Đại ca, cậu không ăn sao? Nếu cậu không ăn, tớ sẽ ăn dùm cậu." Diệp Anh rất vui mừng nhìn vẻ mặt rất không hứng thú của Lan Ngọc, liền mở nắp ra, "Thơm ghê! Nếu ngày nào cũng có bữa sáng như vậy thì thật đáng giá, tớ cảm thấy mình đang học hỏi thêm nhiều điều."
Ngay khi Diệp Anh cầm hộp cơm màu hồng đi, Lan Ngọc đột nhiên lấy lại.
Diệp Anh: "???"
Nó thực ngon phải không?
Lan Ngọc không biết gì về bữa trưa này.
Cô đang nghĩ tới Thuỳ Trang, đây không phải là kỳ thi tuyển sinh đại học sao? Cái này có thể tẩm bổ cho tên mọt sách.
Chỉ không biết ai đã gửi nó, Lan Ngọc sẽ tìm người và trả tiền.
Vì vậy, Diệp Anh đã đánh mất cơ hội ăn bento ngon lành này, bởi vì Thuỳ Trang đã hết lời khen ngợi bento này.
Hỏi Lan Ngọc cái này ở đâu mà có, Lan Ngọc nói: "Nhà hàng tư nhân nấu. Mấy ngày nữa tôi đặt hàng cho cậu ăn nữa."
Thuỳ Trang tin chuyện này.
Kể từ ngày đó, không ngày nào hộp cơm không được gửi tới. Lan Ngọc xé mảnh giấy hồng nhỏ, gửi nó đến Thuỳ Trang, kéo dài hai tuần.
Cho đến ngày hôm nay ở lớp học.
Thông thường, năm cuối không còn tham gia các bài tập giữa giờ, nhưng vì hôm nay có một hoạt động khuyến khích trước bài kiểm tra khác nên giáo viên và học sinh toàn trường đã tập hợp lại. Sau khi các nhà lãnh đạo đi lên nói, toàn bộ trường học đã được giải thể.
Đội ngũ lớn rất lớn, Lan Ngọc muốn đi tìm Thuỳ Trang, hoàn toàn không biết có người đi theo phía sau.
Phương Ngân và một nhóm nữ sinh đang theo dõi Lan Ngọc.
"Đi qua đi! Muốn nói thì nói cho chị ấy biết sớm hơn, cho chị ấy biết cậu muốn gì."
Phương Ngân trông rất ngượng ngùng, do dự: "Lỡ như chị ấy không thích tớ thì sao?"
"Làm sao mà không thích! Chị ấy đã nhận toàn bộ đồ ăn trưa mà cậu đưa gần một tháng rồi."
"Không phải sao? Cậu còn là hoa khôi của chúng ta, tại sao chị ấy không thích cậu? Nhất định không phải."
"Đúng vậy, Ngân, đi qua nói cho chị ấy biết đi! Sau này sẽ không có cơ hội!"
Vài nữ sinh đẩy Phương Ngân về phía trước, Diệp anh và Kỳ Duyên đã nhìn thấy, kéo Lan Ngọc sang một bên.
Lan Ngọc thấy Thuỳ Trang theo lớp ngày càng xa mình, quay đầu lại định phát cáu với Kỳ Duyên.
Nhưng trước mặt là một cô gái mà cô không hề quen biết.
Lan Ngọc không có liếc mắt liền rời đi, Diệp Anh và Kỳ Duyên nhìn trái nhìn phải giả bộ không tồn tại.
Nhìn thấy Lan Ngọc chuẩn bị đi, Phương Ngân vội vàng nói: "Chị Ngọc! Chờ một chút!"
Lan Ngọc dừng lại.
Phương Ngân ngay lập tức đỏ mặt.
Diệp Anh và Kỳ Duyên ở một bên: Có kịch hay, có kịch hay!
Lan Ngọc hoàn toàn không biết Phương Ngân, nhưng cô vẫn hỏi, "Có chuyện gì sao?"
"Em, em chỉ muốn nói cho chị..." Phương Ngân thu hết dũng khí, sắc mặt đỏ bừng, "Em thích chị!"
Wow, Diệp Anh và Kỳ Duyên đều muốn tán thưởng, thật là một cảnh tượng đốn tim thiếu nữ!
Chờ đã, tại sao đại ca không phản ứng gì cả?
Lan Ngọc giống như nghe thấy có người hỏi cô hôm nay thời tiết có tốt không, cuối cùng nhìn về phía Phương Ngân, "Xong chưa?"
Sau đó, cô trở lại để tập thể dục.
Vẻ mặt Phương Ngân kinh ngạc: "Chị, tại sao chị không có phản ứng?"
Lan Ngọc: "Tôi nên phản ứng thế nào?"
"Tại sao chị lại như vậy!" Phương Ngân vừa xấu hổ vừa tức giận, có rất nhiều bạn học đang xem, tự nhiên vẻ mặt không nhịn được, "Em đưa chị đồ ăn trưa lâu như vậy, chị cũng ăn! "
"Là của em sao?" Lan Ngọc nhướng mày chuẩn bị móc ví ra "Tôi sẽ đưa tiền cho em. Cảm ơn em đã vất vả, có thể cho tôi biết cách làm được không?"
Lời nói của Lan Ngọc rất khách sáo, bởi vì cô biết Thuỳ Trang thích ăn, cô nghĩ sau này có thể nấu cho nàng ăn.
Phương Ngân nhìn Lan Ngọc đang cầm rất nhiều tờ 500 nghìn: "???"
Phương Ngân tức giận quay đầu bỏ chạy.
Diệp Anh và Kỳ Duyên đã rất sửng sốt, đó là cách chị đối xử với bạn học khác ngoại trừ Tiểu hoa khôi sao đại ca??
Kể từ ngày này, Lan Ngọc không bao giờ thấy hộp bento hay đồ ăn nhẹ nào trên bàn của cô nữa.
Cho nên sáng hôm sau, Lan Ngọc chỉ giao bánh mì và sữa, Thuỳ Trang chớp chớp mắt hỏi: "Bữa trưa đâu?"
Lan Ngọc nhàn nhạt nói: "Nhà hàng tư nhân đóng cửa, ông chủ sẽ không làm nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com