Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

71

Tin tức về màn tỏ tình thất bại của hoa khôi lớp 10 đã lan truyền nhanh chóng.

Bề ngoài không ai bàn tán, nhưng thật ra đều nói thầm, nói Phương Ngân khóc mấy ngày nay, khóc như hoa lê gặp mưa, Hoàng Kiệt nóng lòng muốn chết nhưng không biết làm gì.

Sau đó, có người nói: "Cậu ấy cũng thật lợi hại, sao lại dám đến gặp Lan Ngọc tỏ tình? Cậu ấy không biết Lan Ngọc là người từng được giám thị Sơn khen ngợi vì phát ngôn không được yêu sớm sao?"

Lan Ngọc thoạt nhìn không giống một người có thể nói những lời như vậy!

Thuỳ Trang bỏ tai nghe những người bên ngoài cửa sổ, tập trung vào việc đọc sách, nhưng Ngọc Huyền thì không. Cô cũng nghe thấy những lời đàm tiếu từ những người khác, vì vậy cô vội vàng nói với Thuỳ Trang.

Lúc này, Thuỳ Trang đang uống canh.

Đây là lúc Lan Ngọc nói với nàng sau khi nhà hàng tư nhân phá sản, cô thực sự tìm được nhà hàng mới, mỗi ngày đều mang cho nàng một bát canh.

"Trang, cậu biết không? Gần đây có người tỏ tình với Lan Ngọc." Ngọc Huyền nhìn Thuỳ Trang như không biết chuyện gì, trong lòng lo lắng. "Hình như là học sinh lớp 10? Tớ cũng thấy rồi. Cô gái nhỏ đó chắc chắn không bằng cậu. Nhưng mà Lan Ngọc thật sự rất nổi tiếng. Nam sinh thích cậu ấy, nữ sinh cũng vậy! "

"Tốt lắm." Thuỳ Trang vẫn nhẹ giọng nói, không có biểu hiện gì là đang ghen.

Ngọc Huyền hoài nghi nhìn nàng: "Trang, sao cậu không lo gì hết vậy?"

Ngọc Huyền nói: "Tớ nghĩ cậu vẫn phải để ý. Dù sao bây giờ Lan Ngọc được nhiều người thích như vậy. Nhìn Phương Ngân kia đi? Tớ hỏi rồi mới phát hiện ra. Lan Ngọc không có quan hệ gì với cô ta. Cô ta dám trắng trợn gửi các thứ đồ ăn như vậy!"

Gửi đồ ăn?

Thuỳ Trang nhớ những bữa trưa mà Lan Ngọc đã gửi cho nàng. Sau đó nói nhà hàng phá sản không thể ăn hộp bento đó nữa.

Sau khi ngẫm lại, nàng đã hiểu ra mọi chuyện, Thuỳ Trang cười.

"Không sao đâu, tớ tin Lan Ngọc." Thuỳ Trang nghiêm túc nói với Ngọc Huyền: "Bởi vì tớ biết cậu ấy chỉ thích tớ."

Ngọc Huyền: "..."

Đột nhiên cảm thấy mình đã ăn một miếng cẩu lương.

---

Hết kỳ thi này đến kỳ thi khác, mùa hè nóng nực đến như đã định.

Trong tháng trước, điểm của Lan Ngọc tốt hơn mọi bài thi trước, bây giờ cô đã trở thành học sinh giỏi nhất trong mắt tất cả giáo viên.

Khoa học của trường được xếp thứ 72, nghĩa là dù không có chuyên ngành nào thì cô cũng có thể trực tiếp đưa vào một trường đại học xuất sắc với điểm văn hóa, huống hồ chuyên ngành của cô đã đạt.

Chỉ cần giữ kết quả này và chờ đợi giấy báo nhập học của đại học D.

Diệp Anh ngày nào cũng thở dài: "Đại ca, nhìn điểm số của cậu cùng người hạng hai chênh lệch bao nhiêu? Gần 200 điểm, cậu đang đè bẹp chúng tớ."

Lan Ngọc: "Còn có tâm tư nhìn điểm? Quỳnh Nga hướng cậu còn chưa đủ sao?"

Diệp Anh lập tức rụt đầu lại, không dám nói.

Khi mùa hè sắp đến, số ngày đếm ngược cho kỳ thi tuyển sinh đại học trên bảng đen đã thay đổi từ hai chữ số thành một chữ số và vẫn đang giảm dần.

Đến giây phút cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm của từng lớp đã ngừng bức xúc học sinh. Mỹ Linh cảm thấy xấu hổ ngay trước kỳ nghỉ, đứng trên bục giảng nói: "Các em học sinh, hãy giữ vững tâm lý. Đây là lần cuối cùng các em tham gia kỳ thi! Hãy cố gắng chinh phục kỳ thi tuyển sinh đại học!"

Cùng lúc đó, những bức ảnh tốt nghiệp được chụp chung vào một buổi chiều tàn, các nhiếp ảnh gia mang theo ống kính độ nét cao chụp, đừng nghĩ đến chuyện chỉnh sửa hay gì đó, nó không tồn tại. Mặt ai cũng lấm tấm mồ hôi, tóc bết vào nhau, mắt lác vì nắng.

Lan Ngọc không có cảm giác mong đợi những bức ảnh tốt nghiệp, nhưng cô đã xem những bức ảnh tốt nghiệp của lớp Thuỳ Trang. Đứng giữa đám đông học sinh nam và nữ, Thuỳ Trang trông thật đặc biệt. Nàng có khuôn mặt tươi sáng cùng nụ cười hiền hậu khi nhìn thẳng vào máy ảnh.

Quả nhiên, tên mọt sách nhỏ của cô rất đẹp.

Hai ngày trước khi kỳ thi tuyển sinh đại học, toàn trường đã đóng cửa, bắt đầu xem phòng thi.

Kỳ Duyên và Diệp Anh không thi tại trường này, họ được xếp ngẫu nhiên ở trường khác.

Lan Ngọc cùng Thuỳ Trang ở lầu dưới, Quỳnh Nga cùng bọn họ đi xem phòng thi, đối với mọi người tinh thần rất cao nói: "Bên ngoài phòng thi tớ sẽ cổ vũ các cậu!"

Hai mắt nàng sáng ngời, cổ vũ mọi người: "Tớ đang chờ cùng cậu vào đại học."

Thuỳ Trang gật đầu nói với Lan Ngọc, "Cậu lo lắng sao?"

Lan Ngọc lắc đầu, đưa tay bóp trên mặt Thuỳ Trang, nhẹ giọng nói: "Tương lai đang chờ chúng ta."

Vì vậy, cô thực sự không lo lắng chút nào.

Bởi vì Lan Ngọc biết đây là lần thi cuối cùng, cuối cùng đã đến lúc cô thực sự chấp nhận kết quả.

Kỳ thi tuyển sinh đại học đến rồi.

Thời tiết trong hai ngày này rất tốt, dù có lan can bên ngoài phòng thi nhưng phụ huynh trông có vẻ hồi hộp đứng đó. Khi buổi thi tiếng Anh cuối cùng kết thúc, tất cả các thí sinh bước ra khỏi phòng thi, hít thở không khí trong lành, ba năm trung học phổ thông kết thúc.

Lan Ngọc vội vàng đi xuống cầu thang, cô nhìn thấy Thuỳ Trang mặc váy đứng ở đó đợi cô, trên mặt lộ ra nụ cười.

Không cần nói gì lúc này tim cô đập rất nhanh, cô nắm tay Thuỳ Trang, hai người cùng nhau chạy về phía cổng trường.

Hai người bọn họ còn chưa chạy bao xa, đám người Diệp Anh đã chạy theo từ phía sau vừa chạy vừa hét lên: "Đại ca!!! Tiểu hoa khôi!!! Đợi chúng tớ với!!!"

Cổng trường đã mở ra, tất cả các bậc phụ huynh đều mong ngóng, chờ đón con em mình nhanh chóng ra về.

Đám người Diệp Anh xông lên, hai mắt đỏ hoe, Lisa chưa kịp phản ứng, Diệp Anh đã ôm Lan Ngọc bắt đầu khóc, "Đại ca, cảm ơn cậu!"

Họ thực sự cùng nhau vào đại học!

Kỳ Duyên, Thuỳ Anh và Đồng Ánh Quỳnh ôm chặt Lan Ngọc cùng Diệp Anh từ ba hướng khác nhau, họ khóc đến mức khóc không ra nước mắt, một bản giao hưởng vang lên bên tai Lan Ngọc.

Lan Ngọc: "???" Cô cảm thấy mình gần như tắt thở.

Thuỳ Trang và Quỳnh Nga đứng ở bên cạnh cười đến chết đi sống lại, cảm thấy đám người này đơn giản là một đám trẻ con.

Sự mệt mỏi sau một ngày thi đã biến mất trong hoàn cảnh này.

Mẹ nàng đã đợi sẵn hai người bên ngoài trường học, Lan Ngọc cuối cùng cũng thoát khỏi sự khống chế của bốn người, nhìn Diệp Anh đang khóc, trong lòng tuy cảm động nhưng giọng điệu nói: "Cậu cứ khóc thế này có thấy xấu hổ không? Quỳnh Nga, cậu dỗ cậu ta đi."

Diệp Anh khóc dữ dội hơn.

Hai người Thuỳ Anh và Kỳ Duyên lúc này đã rất cao, nhưng lại mau nước mắt như một cô bé, muốn lao vào vòng tay của Lan Ngọc.

Lan Ngọc nắm lấy tay Thuỳ Trang, trừng mắt nhìn mọi người: "Được rồi! Đừng cảm ơn, không phải tôi học cho cậu. Nếu muốn cảm ơn thì tự cảm ơn bản thân đi."

Thuỳ Trang cười nói: "Mọi người đừng quên ngày mai tới nhà tớ làm khách."

Ngày mai là sinh nhật thứ 18 của Thuỳ Trang. mẹ nàng hỏi nàng muốn thu xếp như thế nào. Đây không chỉ là ngày sau kỳ thi tuyển sinh đại học mà cũng là bữa tiệc ở cùng bạn bè ăn mừng.

Lan Ngọc không có phản đối chuyện này, chỉ cần có thể ở cùng Thuỳ Trang, cô có thể làm bất cứ chuyện gì.

Hôm nay, Lan Ngọc sẽ ở lại nhà Thuỳ Trang, không về nhà.

Diệp Anh gật gật đầu: "Được!"

---

Bên ngoài trường học, mẹ và ba nàng nhìn vào trong, tại sao hai đứa nhỏ còn chưa đi ra.

Không mất nhiều thời gian liền nhìn thấy Thuỳ Trang và Lan Ngọc cười vẫy tay với hai người.

Mẹ nàng càng nhìn càng hài lòng, trong nháy mắt biết hai đứa nhỏ này thi rất tốt, không cần hỏi.

Khi Lan Ngọc và Thuỳ Trang mở cửa lên xe, mẹ nàng đưa đồ uống có đá đã chuẩn bị từ lâu cho hai người, "Hai đứa có mệt không?"

"Chúng con không mệt, dì ở ngoài đợi lâu chưa?" Lan Ngọc nói.

Ba nàng: "Không có bao lâu, Ngọc, đây là kỳ thi cuối cùng rồi. Con cùng Thuỳ Trang sắp xếp chưa? Có muốn đi du lịch không?"

Lan Ngọc nhìn Thuỳ Trang một cái, sau đó cười lắc đầu: "Cái này thì theo Trang đi, con nghe cậu ấy."

mẹ nàng nói: "Con nghe lời Trang nhất. Chẳng phải Trabg mời con đến sống với chúng ta sao? Dì nghĩ sau sinh nhật của Trang thì con chuyển quần áo hoặc cái gì đó vào nhà dì sống là được rồi!"

Lan Ngọc uống nước, cảm thấy rất ngọt, hóa ra cô đã vô tình quen với đồ uống ngọt như vậy, còn nghĩ nó khá ngon.

Cô nói, "Vâng, con biết rồi dì."

Mẹ nàng cười nói: "Ngoan."

Ngày mai là sinh nhật thứ 18 của Thuỳ Trang, cũng chính thức tốt nghiệp.

Lan Ngọc đang nghĩ, ngày mai cô có thể chính thức nói chuyện bên nhau với Thuỳ Trang, đúng không?

Chẳng bao lâu nữa, cô có thể tự hào tuyên bố với mọi người tên mọt sách này thuộc về cô, hoàn toàn là của cô.

Buổi tối, Lan Ngọc ăn cơm ở nhà Thuỳ Trang, cùng mẹ nàng trang trí phòng khách. Đây không phải ngày mai sinh nhật của Thuỳ Trang sao? Đương nhiên, nên được sắp xếp tỉ mỉ.

Mùi bánh bốc ra từ lò nướng trong bếp, là do mẹ nàng đang nướng đế bánh ngày mai sẽ dùng.

Thuỳ Trang được nghỉ ngơi với tư cách là nhân vật chính nên không được phép tham gia vào việc sắp xếp, vì vậy nàng lấy máy ảnh để giúp Lan Ngọc chụp ảnh.

Lan Ngọc hiện là một thành viên của gia đình, cô có đồ ngủ, giày dép, quần áo để thay và những thứ cần thiết hàng ngày. Không biết từ bao giờ, Lan Ngọc càng ngày càng có nhiều dấu vết sống ở đây.

Mẹ nàng đặc biệt ân cần, bà còn kê một chiếc giường đơn ở phòng cho khách, nói nếu Lan Ngọc cần không gian riêng, có thể vào phòng này.

Lan Ngọc không biết Thuỳ Trang đã giải thích với gia đình nàng từ lâu. Cô cũng cảm thấy ba mẹ của Thuỳ Trang thực sự tốt với cô, rất tốt. Sau này cô nhất định sẽ hiếu thảo với họ, trong lòng cô đã ghi nhận đây là gia đình của cô.

Máy ảnh trong tay Thuỳ Trang vẫn là Polaroid đưa cho Lan Ngọc lúc trước, giấy ảnh đã được thay đổi rất nhiều. Sau khi Lan Ngọc trở về, cô đã chụp cho Thuỳ Trang rất nhiều ảnh, nàng cũng đã làm một bức tường ảnh đặc biệt trong phòng khách.

Có hình của Lan Ngọc, hình của nàng, hình của hai người với ba mẹ của nàng.

Có cả Diệp Anh, Kỳ Duyên và những bạn học khác nữa.

Bức ảnh chụp vào ngày sinh nhật của Lan Ngọc được Thuỳ Trang dán ở giữa bức tường.

Hai người trong ảnh thân mật hôn nhau dưới ống kính.

Lúc đó Lan Ngọc nhìn thấy Thuỳ Trang dán bức ảnh này lên, liền do dự hỏi nàng: "Như vậy không phải rõ ràng quá sao?"

Thuỳ Trang hỏi ngược lại: "Không, có chuyện gì sao?"

Lan Ngọc cảm thấy có gì không ổn.

Sau đó, cô thấy mẹ và ba nàng đối diện với bức ảnh một cách tự nhiên, khen bức ảnh trên tường rất đẹp.

Cho nên Lan Ngọc yên tâm, cô cảm thấy được hai vị trưởng bối không để ý tới.

Mười giờ tối, trong nhà đều chỉnh tề. Lần này rốt cuộc không giống bóng bay hồng trong ngày sinh nhật của Lan Ngọc, cô chọn những quả bóng bay màu vàng bạc tương đối bình thường. Màu sắc được trang trí bằng các chữ cái tiếng Anh gồm chữ Happy Birthday bao quanh bức tường phía sau TV.

Mẹ nàng rất hài lòng với kết quả dàn xếp giữa bà và Lan Ngọc, thậm chí còn giục Thuỳ Trang nhanh chóng chụp lại.

Mười một giờ, hai người cư nhiên bị người lớn giục đi tắm rửa ngủ, nói để cho Thuỳ Trang nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đón tuổi 18.

Lần đầu Lan Ngọc đến nhà Thuỳ Trang, mẹ nàng đã cho cô và Thuỳ Trang ngủ cùng giường. Mặc dù Lan Ngọc có thói quen ngủ một mình nhưng hai người vẫn ngủ trong phòng của Thuỳ Trang.

Lúc nằm trên giường, mười hai giờ mới xong.

Trong phòng bật đèn đầu giường, ánh đèn màu cam chiếu vào người rất dịu dàng. Lan Ngọc và Thuỳ Trang nằm đối mặt, nhưng tâm hồn họ lúc này rất bình tĩnh.

Hai người yên lặng không nói, chỉ là nhìn nhau.

"A!" Thuỳ Trang đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, "Tớ có cái muốn cho cậu!

Vẫn còn tám phút.

Trước khi Lan Ngọc có thời gian để ngăn nàng lại, cô gái nhỏ đã mở cửa bỏ chạy.

Bảy phút, sáu phút, năm phút.

Lan Ngọc giống như đếm từng giây.

Lúc Thuỳ Trang trở lại, trong tay cầm một hộp sơn vuông đặt ở đầu giường bên Lan Ngọc, ngượng ngùng cười: "Tớ luôn muốn tặng nó cho cậu!"

Lan Ngọc kéo Thuỳ Trang vào trong lòng, Thuỳ Trang trước tiên nói: "Cậu thích không?"

Chỉ còn ba phút!

Lan Ngọc bất lực nói: "Tôi thích, đương nhiên thích. Chẳng qua là sinh nhật của cậu, tại sao lại tặng quà cho tôi?"

Sắp đến rồi.

Lan Ngọc đưa tay chạm vào chiếc hộp nhỏ.

Vừa chạm tay, liền nghe thấy Thuỳ Trang nhẹ nhàng nói: "Tớ muốn hỏi."

Hai tay Thuỳ Trang ôm cổ Lan Ngọc, thu hẹp khoảng cách giữa hai người: "Điều tớ muốn hỏi là..."

"Cậu có thích tớ không?"

Lan Ngọc ngẩn người.

Cái gì, cái gì?

Thuỳ Trang giương đôi mắt trong veo nhìn Lan Ngọc, nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói chân thành: "Cậu còn không có nói thích tớ, vậy khi nào tớ có thể ở bên cạnh cậu đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com