C.6
Seong Woo chán nản đan hai tay mình vào với nhau,nét mặt ôn hòa không căng thẳng nhìn lên sân khấu,vẻ mặt thì chuyên tâm lắm nhưng đàu óc thì mông lung,vốn dĩ mỗi năm anh đến đây cũng chỉ vì những lời mời làm ăn và những mối quan hệ,chứ không phải đến đây để tìm vui.
Ong Seong Woo anh không có thú vui với những người mẫu minh tinh,không phải anh thấy họ không đẹp,nhưng họ không phải là người anh tìm kiếm,ở họ thiếu cái anh luôn tìm kiếm,một điều gì đó thanh sạch.
Daniel không giống Seong Woo,bực dọc hay chán chường anh đều thể hiện hết lên mặt,anh chống tay lên trán,vẻ mặt chán ghét hiện rõ trên mặt,anh đến đây mục đích cũng để tìm người bên cạnh làm thú vui,năm ngoái đã chọn được một người ,nhưng lại khiến anh quá mau chán,vừa chơi được một tháng đã vứt bỏ,năm nay lại càng chán,nhìn có vẻ xinh đẹp hơn nhưng mà sao lại nhạt nhòa như vậy.Chẳng lẽ năm nay anh lại vớ đại một người như năm ngoái sao?
Daniel quay qua nhìn khuôn mặt lạnh lùng điềm tĩnh của Seong Woo,không khỏi lên tiếng hỏi nhỏ.
-Anh thấy năm nay như thế nào.
-Vẫn chán như mọi năm.
-Em thấy anh đâu có tỏ ra chán đâu?
-Anh không giống cậu,anh không thích biểu hiện cảm xúc của anh ra ngoài.
Seong Woo không nhìn Daniel,chất giọng trầm tĩnh khẽ vang lên nhè nhẹ,Daniel và Seong Woo vài năm nay đều gặp nhau tại đây,cũng có vài mối làm ăn chung nên cũng có chút quan hệ gọi là quen biết với nhau.
Daniel bật cười,mở to vòng chân,ngã dựa về phía sau cực kì nam tính,anh nghe rõ những tiếng xì xào ong bướm phía sau,nhưng đã quá quen thuộc với tình huống này,lại không bận tâm,Kang Daniel sinh ra đã là một ngôi sao sáng,hai chữ bận tâm không có trong từ điển của anh.
Cuối cùng cũng nghe tiếng MC thông báo đây là tiết mục cuối cùng,Daniel có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Seong Woo,liền phì cười,ai bảo Ong Seong Woo giỏi che giấu,chỉ là người khác không dám để ý thôi.
Trong phút đèn sân khấu sáng lên lần nữa,âm nhạc vang lên cùng tiếng hát nhẹ nhàng,Daniel thấy trái tim mình dường như căng cứng lại.Đôi mắt không thể rời khỏi người đứng trước mặt.Daniel làm sao mà còn thời gian để chú ý đên một Seong Woo như nín thở,khí tức tràn vào lồng ngực khiến anh câm nín thẳng lưng nhìn về phía trước.
"Giống như một tên ngốc,em mong rằng những lời ca đầy tiếc nuối này,có thể chạm tới trời xanh kia
Cả đêm dài chẳng thể chợp mắt,cầu nguyện rằng ai đó có thể thấu hiểu"
Chất giọng mềm mỏng vang lên như dòng tự sự,đôi mắt long lanh buồn bã,từng ánh nhìn long lanh như sao trời cứa vào tim người khác.
Bàn tay nhỏ xinh của Ji Hoon thực hiện những động tác vũ đạo mềm mại,mái tóc vàng óng xinh đẹp,khóe môi không cười mang lại nỗi buồn đến nao lòng cho bài hát,khoảnh khắc cậu làm động tác ôm lấy một người mờ ảo trong vô hình khiến khán phòng lay động.
Seong Woo nhìn một lần rồi lại một lần,không tự chủ rướn người dậy,mong muốn được tiếp cận gần hơn,đôi mắt và bờ môi đó sao mà khiến anh mất dần tự chủ như thế này,25 năm cuộc đời,Seong Woo cảm thấy nỗi khát khao mãnh liệt muốn chiếm hữu dần dần xâm chiếm tâm hồn lạnh lẽo của anh,Seong Woo mỉm cười khe khẽ.
-Anh tìm thấy em rồi.
Daniel cũng không thể rời mắt khỏi người đang đứng trên sân khấu,cổ họng khô khốc theo từng giọt mồ hôi và nhịp thở của Ji Hôn,mắt anh dán chặt vào xương quai xanh của cậu,nơi có một dòng chữ nho nhỏ chạy dọc theo đó,trong vô thức không biết mình đã nuốt nước bọt vội bao nhiêu lần.
Daniel nới lỏng cà vạt,ngồi dựa hẳn ra sau,anh muốn người này,rất muốn người này,xem ra may mắn lần này anh đi,nếu không làm sao có thể gặp được bảo bối trong vô vàn những viên sỏi cát như vậy.
Ji Hoon nhanh chóng cũng kết thúc tiết mục của mình,cậu thở dốc cúi chào khán giả rồi xoay người vào trong cánh gà.
Cùng lúc đó Daniel và Seong Woo cùng đứng dây,Daniel ngay lập tức nắm lấy cánh tay của Seong Woo,giọng trầm lại,có chút đe dọa.
-Anh!anh đừng giành giật với em.
Seong Woo chỉ cười khe khẽ,gạt tay Daniel xuống.
-Cậu mới là người anh nên nói câu đó.
Phía xung quanh lặng ngắt như tờ trước khung cảnh khủng bố trước mặt,Daniel và Seong Woo cùng nhìn trúng một người sao,ai là người may mắn đó trong buổi tiệc hôm nay.
Daniel cho tay vào túi quần nhìn Seong Woo bước vào hậu đài,trong phút chốc không hề lưỡng lự dạm bước theo anh.
Ji Hoon vừa xuống hậu đài,chưa kịp tìm Ji Sung thì có một bàn tay níu lấy cậu trong bóng tối kéo vào lòng,Ji Hoon chạm vào một cơ thể bụng phệ đầy mỡ vô cùng hôi hám,vừa đụng vào đã tràn đầy kinh tởm.
-Em ngoan,anh nhìn trúng em rồi,chỉ cần em theo anh,em muốn gì anh cũng cho em,em thật là xinh đẹp.
Lão già kề môi đến gần cổ Ji Hoon,tay bắt đầu sờ loạn,Ji Hoon chán ghét đẩy tay lão ta ra,cảm thấy muốn nôn mửa,cậu bắt đầu chống trả kich liệt
-Buông tôi ra!
-Còn giả vờ cái gì,biết tao là ai không?mày muốn thân bại danh liệt sao?
Lão già dê gầm gừ,không ngừng cho tay vào áo cậu,Ji Hoon nắm chặt tay,vừa định tung đòn ăn thua đủ thì cảm thấy có một bàn tay nắm lấy tay mình,giằng lấy cậu từ người lão kia.
Mùi mật ong thơm dịu ngọt ngào khiến Ji Hoon đứng hình,lồng ngực thanh mảnh nhưng vô cùng cững chãi khảm cậu vào,Ji Hoon không hiểu sao lại không chống cự,Seong Woo danh mặt nhìn lão già kia,
-Ông Kim cũng to gan nhỉ,người của tôi mà cũng nhìn được
-Xin lỗi Seong Woo,tôi không biết,tha lỗi cho tôi
Lão hoảng sợ rụt rè liên tục chắp tay xin lỗi rồi nhanh chóng chuồn đi.Mẹ ơi,Seong Woo lần đầu giành người,có điên mới đi giành với anh.
Ji Hoon thấy lão già kia lỉnh đi liền biết người đang ôm mình không phải là nhân vật tầm thường,khóe mắt nhanh chóng nặn ra hai viên nước thiệt to long lanh như pha lê.
Seon Woo khẽ đẩy người trong lòng ra,hốt hoảng khi thấy lệ rơi đầy gương mặt xinh đẹp.
-Em sao vậy?Sao em lại khóc?
-Em...em sợ...
Ji Hoon nấc từng tiếng nhẹ,Seong Woo lúng túng lau đi những giọt nước mắt,tay chạm đến gương mặt xinh đẹp nhẹ nhàng,lại không nhịn được run bần bật.
-Ngoan,đừng khóc,anh là Ong Seong Woo,từ nay anh sẽ bảo vệ em được không?
Ji Hoon thút thít gật đầu,trong lòng không khỏi hài lòng,nhìn gương mặt tuyệt mỹ như pho tượng Hy Lạp trước mặt vô cùng hài lòng,thật không tệ nha.
Chưa kịp nghĩ gì,Ji Hoon đã thấy mình bị kéo ngược về sau rơi vào một lồng ngực rắn chắc khác,Seong Woo vươn người nắm lấy tay cậu kéo lại
Ji Hoon bị mùi thơm hoa oải hương pha mùi gỗ trên người người đó làm choáng váng,anh ta lấy tay bịt mắt cậu lại,cậu hốt hoảng đập tay vào bụng người đó,chạm đến múi cơ săn chắc liền đỏ mặt rụt tay lại nhưng bị người đó nắm chặt lấy.
Người đó rời tay khỏi mắt cậu,Ji Hoon nheo nheo mắt,một gương mặt đẹp nam tính đến bức người hiện ra trước mắt với một nụ cười mê hoặc.
-Em yêu,anh mới là người sẽ bảo vệ em,gọi tên anh,gọi tên Kang Daniel.
Daniel mỉm cười nhìn vào đôi mắt trong veo của Ji Hoon,tay không ngừng siết chặt muốn lôi cậu về phía mình,nhưng Seong Woo vẫn giữ lấy một tay của cậu.
Ji Hoon nhìn Seong Woo rồi nhìn Daniel,thấy hai người nhìn nhau tóe lửa rồi nhìn mình,không khỏi mơ mơ hồ hồ.
Tình huống quái quỷ gì đây?cậu đâu có muốn hai người đâu,cậu chỉ cần một người thôi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com