Chap 18: Kim bài lệnh tiễn
Mộng Dao vẫn bị trói đứng như thế, vì quá đau đớn mà nàng ngất đi. “Gia gia, phụ thân, sư phụ… các người mau tới cứu Dao Nhi đi, con sắp không chịu nổi nữa rồi”. Thế giới tươi đẹp này nàng còn sống chưa đủ, còn rất nhiều người yêu thương đang chờ nàng, “Dao Nhi, kiên cường lên, chịu đựng thêm một chút, thêm một chút nữa thôi…!” Trong cơn mê man ấy, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra. Không biết nàng đã ngất như thế bao lâu, chợt cảm thấy lạnh, một dòng nước lạnh dội từ trên đầu nàng xuống. Nó làm nàng tỉnh, vừa chợt tỉnh thì nỗi đau lại kéo đến, dai dẳng quyết không buông tha nàng. Đôi bàn tay này của nàng có thể cứu rất nhiều người. Không lẽ vì thế này mà bị phế, nàng thực không cam tâm, không cam tâm. Nàng nhìn thẳng vào hắn, trong mắt có tia máu, cái nhìn như dao nhọn, sắc lạnh. Nàng giờ phút này cũng thế, chỉ muốn ghi nhớ lại tất cả gương mặt những kẻ muốn hãm hại nàng, để làm gì thì nàng chưa biết. Sống ở thế giới hiện đại bao nhiêu năm, nàng đối với nhân sinh bên ngoài chẳng một chút quan tâm, người khác cũng không động đến cuộc sống của nàng. Ở đây, nàng sẽ trả thù ư, nếu như nàng còn sống, nàng không biết, chỉ biết rằng, nếu như mình còn sống, nàng sẽ học cách mạnh mẽ hơn để sinh tồn.
- Ngọc quận chúa cô đừng nhìn ta như thế, ta khuyên cô nếu không muốn chịu đau đớn thì mau ký tên, điểm chỉ lên đây đi, ta sẽ để cho cô yên.
Nàng không thèm trả lời hắn. Nàng bây giờ ngoài nhìn ra, cũng không còn sức lực để nói nữa. Thực sự mệt, rất mệt! Đợi lâu không thấy nàng nói gì, hắn dường như không kiên nhẫn được nữa. Bàn tay dơ bẩn ấy bóp lấy miệng nàng, nàng để mặc hắn, một chút sức phản kháng giờ cũng không còn. Nàng chỉ còn biết mặc kệ, mặc kệ tất cả.
- Ngọc quận chúa, cô đừng ép ta!
….
- Được, là cô ép ta!
Hắn tức giận, nếu đến sáng hắn không lấy được lời khai từ chỗ nàng, hắn cũng sẽ phải chịu đau đớn. Hắn bỏ nàng ra, quay qua góc phòng, lấy một cây roi da. Hắn hỏi nàng:
- Ngọc Quận Chúa, cô có biết làn da mịn màng của cô sẽ thành như thế nào khi bị chiếc roi này quất vào không?
- Ngươi hà tất phải nhiều lời như thế, muốn làm gì thì làm đi.
Cô nói không biểu lộ một chút cảm xúc nào, liếc mắt nhìn qua khung cửa sổ nhỏ của nhà lao, cô nói:
- Nếu như đêm nay ta không chết, vậy thì ngày mai có lẽ người sẽ không sống tiếp được nữa!
- Hừ!!! Cô dám uy hiếp ta?
- Ta có uy hiếp ngươi hay không tự ngươi hiểu rõ nhất!
- Được! vậy Ngọc Quận chúa đắc tội rồi!
Sợi roi vung lên cao rồi vô tình như thế chạm vào da thịt nàng. Mộng Dao cứ thế mà chết đi sống lại. Tấm áo mỏng đẫm máu, rách thành từng vết. Hàn khí ở nhà lao làm nàng thấy lạnh. Bây giờ nàng chỉ thấy lạnh, không thấy đau nữa. Thi thoảng lại nhói, máu chảy ra. Cảm giác đau cuối cùng cũng tha cho nàng. Giờ nàng mới nhận ra rằng, nếu đau quá sẽ không còn thấy sợ đau là gì nữa. Được rồi, số mệnh của nàng liệu qua được đêm nay không nhỉ? Nàng bắt đầu thắc mắc! Mộng Dao ngốc, đừng nghĩ lung tung thế nữa, nghĩ cách thoát ra khỏi đây đi, nghĩ đi... Nghĩ không ra, nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ nữa, chuyện Mộng Dao kém nhất đó chính là việc suy nghĩ, không thích suy nghĩ gì cả, thôi thì để hoa trôi trong nước, đành nhờ nước thương tình vậy.
Chợt cây roi đánh xuống người nàng, dường như chạm phải vật gì đó, tạo ra một tiếng kêu lạ. Tên cẩu quan bèn dừng tay, tới bên Mộng Dao, rút vật nàng để trong túi áo ra. Mới nhìn sơ qua, hắn đã giật mình, đánh rơi vật đó xuống đất. Sau vài giây định hình, hắn bèn quỳ sụp xuống hô:
- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Lũ quan binh tép riu kia không hiểu chuyện gì cả, chỉ thấy đại nhân mình dập đầu quỳ lạy, cũng cứ thế ngu ngốc làm theo như một đám khờ. Mộng Dao ban đầu còn thấy lạ, nàng bèn dùng chút hơi sức còn lại, nhìn thứ đồ đó. Mắt nàng đã mờ rồi, nhưng thoáng nhìn qua, nàng đã nhận ra đó là thứ gì. Nàng thật ngốc, bên mình có thứ này mà cũng không nhớ ra. Bùa hộ mệnh của nàng đây rồi! Nếu như lúc đầu nàng lấy ra, có lẽ đã không phải chịu nỗi đau thể xác như thế này.
Thứ đó chính là kim bài lệnh tiễn Tiên Hoàng ban cho gia gia nàng. Từ lúc gia gia giao cho nàng, nàng đã luôn để bên mình, vậy mà lúc nguy cấp nàng lại không nhớ tới sự tồn tại của nó. Như vớt được chiếc phao trong biển nước, Mộng Dao khẽ nói:
- Các ngươi nhìn thấy kim bài lệnh tiễn, còn không mau thả ta ra!
Tên cẩu quan đó nghe thấy tiếng nàng mới hoàn hồn được. Hắn vạn lần không ngờ, Ngọc Quận chúa này trong tay lại có kim bài lệnh tiễn. E rằng lần này, tính mạng hắn khó giữ rồi. Hắn lo lắng, run rẩy, ra lệnh cho đám thuộc hạ cởi trói cho nàng. Đôi chân nàng chẳng còn chút sức, vừa được cởi trói, nàng bèn khuỵ ngay xuống, đôi chân dường như không còn là của nàng. Nàng muốn bám vào thanh cột để đứng dậy, nhưng một cảm giác đau vào tận tim. Tay nàng rất đau, đã sưng lên rồi.
Mộng Dao có kim bài lệnh tiễn, giờ nàng có thể được an toàn, tuy chưa được thả ra nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ không dám làm gì nàng nữa. Tên cẩu quan đó sai người dìu nàng về phòng giam lúc trước. Nàng vung tay không cần. Nàng cho dù có phải bò phải lết, nàng cũng không cần bọn chúng giúp. Sự cao ngạo trong con người nàng không chấp nhận những cánh tay dơ bẩn kia chạm vào mình. Mộng Dao chợt nhớ ra Tiểu Ơn, không biết nha đầu có bị như nàng không?
- Những người hậu hạ của ta ở Diêu Hồng Điện bị các ngươi giam ở đâu rồi?
- Dạ… thưa quận chúa, bọn họ bị giam giữ ở dãy nhà bên kia!
- Vậy các ngươi có làm gì bọn họ không?
- Không không… bọn tiểu nhân chưa có làm gì họ.
Mộng Dao vẫn chưa tin, nàng kêu chúng đưa Tiểu Ơn qua đây với nàng. Một phần lo cho Tiểu Ơn ở đó, với lại bao nhiêu năm qua, Tiểu Ơn không rời nàng một bước, không có nha đầu đó ở bên, Mộng Dao cảm thấy rất sợ. Với lại nàng bây giờ, thực sự không còn chút sức nào. Một tên nhau chóng chạy đi, một lúc sau, phía xa xa có tiếng bước chân vội vã, giọng nói quen thuộc, khàn khàn trong tiếng nấc:
- Tiểu thư, tiểu thư!!!
- Có sao không?
- Em không sao hết, tiểu thư... người...! Một lũ xấu xa, ta liều mạng với các người.
Tiểu Ơn thực sự lúc này muốn giết chết hết tất cả những kẻ kia, những kẻ độc ác đã hành hạ tiểu thư. Tiểu thư không thế có chuyện gì được, không ai được phép làm tiểu thư tổn thương. Đó là điều Tiểu Ơn đã được học, được ghi nhớ vào đầu cô từ lúc cô bắt đầu vào Đồng gia, hầu hạ tiểu thư.
- Thôi bỏ đi, sao giọng em khàn thế?
- Em gọi tiểu thư rất nhiều, rất nhiều, tiểu thư có nghe thấy không?
- Ta có nghe thấy, ta biết mà!
Từ lúc bị bắt sang dãy nhà lao khác, Tiểu Ơn lo lắng cho tiểu thư, biết bọn chúng sẽ dùng thủ đoạn xấu xa với người, cô cứ thể gọi thật to, thật to: "Tiểu thư, người ở đâu?"Nhưng không có tiếng trả lời. Goi cho tới khi khản giọng, mãi khi có tên lính đến giải nàng đi, nàng mới vội lao đến bên tiểu thư. Tiểu thư không thể thiếu cô được, cô phải ở bên tiểu thư chứ. Tiểu Ơn nhìn thương tích Mộng Dao cứ nghẹn ngào:
- Đáng lẽ em phải ở bên người, đáng lẽ không rời xa người, dù ở nhà lao cũng phải nhốt chung với người... nếu phải chịu hình, dùng hình với ta đi, đừng động đến tiểu thư...
- Nha đầu ngốc!
Mộng Dao đến bây giờ mới có thể yên tâm mà nghỉ ngơi rồi, mệt, thực sự nàng quá mệt rồi. Những hình ảnh, âm thanh xung quanh nàng đều nhìn không rõ, nghe không rõ nữa. Nhưng nàng biết Tiểu Ơn đã ở đây, nàng không còn cô độc một mình. Khép đôi mi lại, Mộng Dao cứ thế mà ngất đi, rất lâu, rất lâu.
- Tiểu thư, người tỉnh dậy đi, tiểu thư… tiểu thư… người nhất định không được xảy ra chuyện gì!
Tiểu Ơn quỳ xuống bên cạnh Mộng Dao, không ngừng lay gọi. Nước mắt giàn dụa, âm thanh trong cổ họng dường như cũng ứ nghẹn lại. Chủ tớ bọn họ không ngờ lại có ngày lâm vào tình cảnh thế này.
- Tiểu thư, người tỉnh lại đi!
….
Mộng Dao và Tiểu Ơn bây giờ giam giữ chung một gian nhà lao. Mặc dù có kim bài lệnh tiễn, có thể không bị tra khảo nữa, nhưng tội mưu hại vua là tội lớn, kim bài cũng không giúp nàng được. Mộng Dao ngất đi như thế rất lâu, khi tỉnh dậy, nàng thấy mình đang tựa trên người Tiểu Ơn – nha đầu nhỏ của nàng. Cảm giác ấm áp hơn một chút. Thấy trên gương mặt nhỏ nhắn ấy, vẫn vương những giọt nước mắt chưa khô, Mộng Dao mỉm cười trêu chọc:
- Em khóc cho ta đấy à, ta chưa chết đâu, đừng khóc!
- Tiểu thư, tiểu thư người tỉnh rồi!
- Đấy đấy, lại khóc rồi, em mít ướt như thế từ bao giờ vậy?
- Tiểu thư, người không sao chứ?
…
- Xin lỗi, em vì ta mà phải chịu khổ rồi!
- Người nói gì thế tiểu thư, từ nhỏ em đã đi theo tiểu thư, người đi đâu em đi đấy!
- Ngoan, đừng có tức giận, em xem bây giờ ta thảm thế này rồi, em còn muốn theo ta nữa ư?
- Dù có lên đoạn đầu đài, em cũng đi theo tiểu thư!
Chủ tớ bọn họ nhìn nhau, cười ra nước mắt. Bọn họ thực chẳng khác gì hảo tỷ muội, lúc nào cũng như hình với bóng bên nhau. Trước đây là có phúc cùng hưởng, bây giờ thì là có hoạ cùng chịu. Mộng Dao định lau nước mắt cho Tiểu Ơn, đột nhiên đau tới tận tim, nàng quên mất tay mình đã bị dùng hình. Đau dường như muốn ngất đi lần nữa. Tiểu Ơn lo lắng:
- Tiểu thư đừng cử động nhiều!
Nhìn xuống thấy các ngón tay của nàng đều đã được Tiểu Ơn quấn một lớp vải mỏng. Chắc là lúc nàng bất tỉnh, Tiểu Ơn đã giúp nàng. Vải này chắc hẳn là xé từ khăn tay, và y phục mà ra, Mộng Dao bỗng thấy mình thật thảm.
- Tiểu thư, một số thuốc mang theo bên người đã bị bọn họ thu hết rồi, em chỉ có thể quấn tay tiểu thư lại để tránh bị chạm vào thôi… em… em thật là vô dụng.
- Đừng có tự trách mình như thế, bọn chúng muốn dồn ta vào con đường chết, đâu có để em giữ thuốc bên người. Hơn nữa, thế này cũng chưa đủ để lấy mạng ta, em đừng lo.
- Tiểu thư, trời đã sáng rồi, người ráng chịu nhé, em tin Lão gia sẽ tới cứu tiểu thư mà!
Phải rồi, trời đã sáng, Mộng Dao cuối cùng cũng đi qua được một đêm rồi, cái mạng nhỏ của nàng coi như đã được bảo toàn rồi ư? Ai sẽ cứu nàng? Những kẻ muốn hại nàng thực sự rất độc ác, bọn chúng không dùng hình với nàng được, thì cũng muốn nàng phải chết dần chết mòn. Không đồ ăn cũng không sao, đằng này, một miếng nước cũng không cho bọn họ. Đã lâm vào tình cảnh thế này, dù có thế nào cũng phải chịu đựng, không sao đâu, tối hôm qua như thế, nàng cũng đã đi qua được... Nàng phúc lớn mệnh lớn, sẽ không sao hết! Mộng Dao trấn an Tiểu Ơn, có kim bài lệnh tiễn ở đây, cảm giác gia gia như đang ở rất gần nàng, gia gia sẽ cứu nàng mà, không sao hết! Trời có tối đến đâu thì ngày mai vẫn phải sáng thôi! Đừng có sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com