Chương 4
Lớn tuổi một điểm 4-1
Sau ngày ấy, Hoắc Nguyên Khanh vốn cho rằng bản thân hoàn toàn thất thủ, khi nghĩ rằng Hãn Du Sinh có một gia đình mỹ mãn, lại nghĩ tới người thê tử sinh đẹp của cậu mặc dù chưa từng xuất hiện nhưng cũng đủ khiến trái tim hắn tan vỡ.
Hơn nữa vào thời điểm Hãn Du Sinh phát sốt ban đêm đều luôn nhắc tới tên của nữ nhân kia, bản thân hắn như không cách nào thở nổi nữa.
Lúc đầu khi trong miệng cậu bắt đầu gọi "tiểu nhu", hắn chỉ là lẳng lặng an ủi bản thân, nhưng sau đó liền nghĩ đến việc người này căn bản là phải có vị trí ngang hàng với tiểu An ở trong lòng cậu nên mới có thể khiến cậu mang cái tên này âm thầm đặt ở trong lòng.
Cũng là vào lúc ấy, hắn không hề muốn nhớ tới, nhưng Hãn Du Sinh lại luôn miệng lẩm bẩm cái tên kia nên bản thân hắn không thể nào không đem cái tên đó nhớ đến.
Mặc dù tư tâm chỉ muốn độc chiếm Hãn Du Sinh, nhưng lại nghĩ đến gữa đêm khuya có một cô gái đáng thương dáng dấp yếu đuối khắp nơi tìm kiếm không được trượng phu cùng nhi tử, hắn liền không khỏi thương xót.
Hoắc Nguyên Khanh bất chợt nhớ đến căn bản Hãn Hoài An từ đầu đến cuối không có đề cập đến tình hình mẫu thân, tại lúc nửa đêm mang theo chút hổ thẹn, cấp tốc nhấn số điện thoại liên lạc đến Hãn gia. ( số điện thoại là lúc trước HDS để lại ak nha ).
Bất quá hết thảy cảm giác tội ác lại khiến hắn gọi liên tiếp hơn mười phút, cho dù người chết cũng sẽ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhưng là từ đầu đến cuối hoàn toàn không có người bắt máy, cái gì mà hình tượng thê tử đã sớm bị Hoắc Nguyên Khanh đánh vào 18 tầng địa ngục đi.
Lần thứ hai trở lại đầu giường, chạm vào đôi tay mềm yếu, vô lực của Hãn Du Sinh, hắn thầm nghĩ bản thân không còn trốn tránh, mà là đối người mình yêu vô cùng thương tiếc.
Hắn không dám tưởng tượng, giả như ngày hôm nay người đụng vào Hãn Du Sinh không phải là hắn, như vậy bọn họ một lớn một nhỏ phải như thế nào vượt qua đây?
Không nghe được bất cứ tin tức gì của cậu, không đến gần được bên cạnh cậu, thậm chí ngay cả cơ hội nhìn ngắm thân ảnh cậu cũng không có; nếu như mình trốn tránh cuối cùng đổi lấy lại là kết cục như vậy, bất kể là cái gì, liền để cái đồ đáng chết kia xuống địa ngục đi.
Trãi qua hết thảy các loại lo lắng, nếu như có thể mà như khói nhẹ biến mất không còn chút tăm hơi.
Cảm giác không an toàn làm cho hắn không cách nào phải nắm chặt lấy tay cậu, hắn muốn tự nhắc nhở bản thân mình, giờ khắc này người hắn yêu đang yên yên ổn ổn ngủ ở trên giường hoàn toàn không phải do hắn vọng tưởng.
Hoàn toàn đối lập với nụ hôn mãnh liệt trước kia, Hoắc Nguyên Khanh dùng môi vuốt ve cảm thụ sự ấm áp của Hãn Du Sinh, một lần, hai lần, ba lần ma sát để có thể tự nói với chính mình, người hắn yêu hiện tại an toàn mà chân thật tồn tại bên cạnh hắn.
Nói là tư tâm cũng được, thời điểm khi hắn đem thân thể mềm mại ấm nóng của Hãn Du Sinh ôm vào trong lòng ngực, tất cả mọi bất an lo sợ đều cư nhên mà biến mất.
Thư giãn buông xuống tâm tình, một cỗ khí tức ấm áp như có như không lan tỏa trên người, không biết từ khi nào bản thân mình chìm vào giấc ngủ, hắn chỉ biết vào lúc này người hắn tìm kiếm cả một đời đang yên ổn nằm trong lòng ngực hắn nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.
※ ※ ※
Sáng sớm khi tỉnh lại Hoăc Nguyên Khanh cực kỳ thỏa mãn nhìn Hãn Du Sinh đang ngủ say trong ngực mình, cảm giác lâng lâng khó tả trong lòng dường như chính là hạnh phúc.
Ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua, đôi mày ung dung, cặp mắt khép kín, bờ môi hơi ửng hồng thanh tú, không một nơi nào trên cơ thể cậu không khỏi dấy lên trong lòng hắn yêu thương.
Thật là cứ muốn như vậy mà ôm cậu cả đời không buông tha, muốn vươn tay chạm lấy làn da trắng mịn xinh đẹp như cánh hoa kia.
Theo ý nghĩ mà đưa tay tiếp cận mục tiêu, tim hắn như lần đầu tiên được tiếp xúc với ái tình cứ như vậy mà "Thình thịch" nhảy lên.
Thời điểm hắn vừa mới cảm nhận được làn da mềm mại kia, lại cơ hồ nghe được tiếng mở cửa nhè nhẹ truyền đến, quay đầu nhìn lại kết quả khiến hắn vừa tức lại vừa không có biện pháp.
Tức giận là tại sao chính mình ngày hôm qua không khoá cửa, làm hại chính mình ngày hôm nay làm việc không chính đáng, lại trực tiếp bị hai đứa nhỏ kia dùng ánh mắt ngây thơ chất phác bắt gặp, cho dù có thiên đại oán khí ( oán giận đầy trời ) cũng không phát ra được .
"! !"
Tại thời điểm chính mình còn đang ai oán than thở hai tiểu oa nhi kia đã cọ đến bên giường Hãn Du Sinh vừa đưa tay làm động tác cấm khẩu, nhìn tiểu An ngón tay nho nhỏ đưa lên trước miệng phát ra thanh âm "Xuỵt xuỵt" hắn không khỏi thầm nghĩ đây thực trăm phần trăm là Hãn Du Sinh phiên bản nhỏ a, đáng yêu không cách nào diễn tả nổi.
Trái lại nhi tử chính mình trưng ra dáng dấp một tiểu lão đầu, nhìn ánh mắt kia rõ ràng là đang hoài nghi hành động quỹ quái vừa rồi của hắn, khiến hắn có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Hoắc Nguyên Khanh đột ngột sinh ra ý nghĩ nơi đây không thích hợp ở lâu, cố tìm cách thoát khỏi ánh mắt khinh thường kia thuần túy chỉ mới là một tiểu oa nhi 5 tuổi nho nhỏ.
Nói là sợ quấy rầy đến Hãn Du Sinh, Hoắc Nguyên Khanh một giây không chậm trễ dùng động tác cẩn thận không muốn đánh thức ai kia nhè nhẹ xuống giường, một tay mang hai đứa nhóc rời khỏi.
Mới vừa xuống lầu, liền nhìn thấy lão Vương, bản thân còn chưa kịp nói lời chào buổi sáng, liền bị hai cái tiểu oa nhi đang kẹp dưới nách khí thế bừng bừng cắt đứt: "Lão Vương, buổi sáng hảo".
Lão Vương là từ nhỏ nhìn Hoắc Nguyên Khanh lớn lên, nên cũng vô cùng tự nhiên, thêm vào việc Hoắc gia từ trước đến giờ cũng không lưu hành cái loại chủ tớ phân minh, nên khi nghe hai tiểu quỷ nhỏ bắt chuyện, hai người sửng sờ nhìn nhau, sau đó liền mang ý cười ha hả, quả nhiên trẻ nhỏ lúc nào cũng đáng yêu mà.
Tuy rằng không biết hai cái đại nhân kia đang cười cái gì, thế nhưng trời sinh vốn đơn thuần nên Hãn Hoài An cứ vậy mà khúc khích cười theo, Hoắc Trấn Vân nguyên bản trước sau không đổi nhưng là vừa nhìn thấy nụ cười Hãn Hoài An cũng không tự chủ mà cười theo.
Lập tức dưới ánh mặt trời tràn đầy ấm áp, một nhà già trẻ lớn bé, cũng hòa thuận vui vẻ cười đến toàn gia ấm áp. ( sáng sớm cả nhà đều cười sao? ..... có bình thường không đây, cơ mà 2 bé đáng yêu ghê, cứ như phiên bản thu nhỏ của 2 ông bố vậy ^^ ).
Lớn tuổi một điểm 4-2
Mãi đến khi ngồi xuống bàn ăn, trên mặt Hoắc Nguyên Khanh vẫn tràn ngập ý cười nhìn hai đứa nhỏ đối thoại, nghĩ đến nhi tử cùng mình giống nhau đều là trong nóng ngoài lạnh, nhưng cuối cùng cũng coi như gặp được đối tượng hợp ý, có thể biểu hiện ra giống như những đứa nhỏ cùng tuổi khác ngây thơ, hoạt bát, đáng yêu.
Hoài An nhìn hắn ánh mắt có chút xấu hổ, miệng nhỏ lúng túng dường như có điều nghi vấn, nhưng trước sau vẫn không phát ra được thanh âm nào, ngược lại là Hoắc Trấn Vân một bên xem đến nóng lòng, thay nhóc mở miệng: "Ba ba, Tiểu An muốn hỏi người Hãn thúc thúc khỏi bệnh rồi phải không."
Nhìn nhi tử dễ dàng liền nói ra, tiểu An ánh mắt sùng bái, còn con trai hắn nghiễm nhiên cũng tỏa ra dáng dấp sứ giả thanh cao, Hoắc Nguyên Khanh bật cười thầm nghĩ {đây thật sự là nhi tử ít lời của hắn sao?}.
"Hãn thúc thúc ngã bệnh, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, " nếu không phải chịu không nổi ánh mắt ôn nhu thỉnh cầu của Hãn Du Sinh, Hoắc Nguyên Khanh vẫn còn muốn trêu chọc nhi tử một phen "Cho nên không thể đi quấy rầy thúc thúc được."
Chỉ cần có thể đạt được mục đích, trên căn bản Hoắc Nguyên Khanh cho rằng dọa đứa nhỏ một chút thì có gì quá đáng chứ, với lại Thu Lương cữu cữu cũng có nói qua phải để cho cậu hảo hảo nghĩ ngơi thật tốt.
Ít nhất đối với hai tiểu bảo bối kia lời nói của bác sĩ có bao nhiêu ảnh hưởng không cần nói ra cũng có thể thấy rõ.
Nghi vấn được giải đáp, hai nhóc cuối cùng cũng coi như yên ổn mà ăn xong bửa sáng, trái lại Hoắc Nguyên Khanh đang trầm tư suy nghĩ làm cách nào để dò hỏi chuyện về cái người tên "tiểu Nhu" kia.
"Tiểu An ..." nhét tràn đầy hai má không có không gian lên tiếng, chỉ có hai con mắt to đáp lại hắn, "Mẹ... Thường xuyên không có ở nhà phải không?"
Không có ngẫm nghĩ, không có cân nhắc, coi như trong lòng liền thấy nghi vấn, hài tử vẫn là không biết nói dối mà gật đầu coi như trả lời.
Hắn không biết bản thân mình mong đợi là đáp án như thế nào, chỉ có lòng bàn tay hơi rỉ ra mồ hôi, cười nhạo chính mình âm thầm mơ ước mong mỏi.
"Mẹ... mẹ tên gọi là gì?."
Nuốt xuống một miệng tràn đầy đồ ăn, đồng thời khoái hoạt hô lên: "tiểu Nhu!"
Đúng như dự liệu là cái tên này, khiến cho hắn không khỏi cúi đầu cười khổ. Hắn không nghĩ muốn từ bỏ, bởi vì bản thân thật vất vả mới có được một cơ hội, cũng không muốn quản người phụ nữ kia đến tột cùng là có lý do gì, trái tim của hắn hoàn toàn không dành bất cứ thiện ý nào đối với tình địch của mình.
Vì cả đời này một lần yêu say đắm, không ngừng không ngừng thôi miên chính mình "là người phụ nữ kia không biết quý trọng cậu"
Tình cảm trấn áp lý trí, ánh mắt phát sáng, hắn ngẩng đầu biểu thị công khai đối Hãn Du Sinh là bản thân quyết tâm không hối hận.
※ ※ ※
Sau đó, quan hệ của hai người không còn những tình huống cố kỵ như trước nữa, thêm Hãn Du Sinh đối Hoắc Trấn Vân củng hảo hảo tốt, thuận gió đẩy thuyền càng đi càng xa.
Ngay cả cách xưng hô lẫn nhau cũng có tiến bộ, không còn là Hoắc tiên sinh như lúc mới gặp, nhưng cũng không phải là cách gọi "Nguyên Khanh" mà hắn muốn nghe, Hãn Du Sinh vẫn là kiên trì cứ thế gọi "Hoắc đại ca".
Tuy rằng có hơi thất vọng, nhưng nghe thấy thanh âm êm ái khi gọi mình tâm hắn cũng liền cảm thấy thỏa mãn cùng vui sướng.
Coi như sớm một giây cũng tốt, để thuận lợi cho hai người có nhiều lần gặp mặt, hắn đầu tiên là không giải thích mà cho lão Vương nghỉ dài hạn, sau đó lại nói với nhi tử là do di chứng sau tai nạn cần phải nghỉ ngơi.
Lời nói khoác từ hắn thông qua đứa nhỏ truyền đến tai Hãn Du Sinh, cậu hoàn toàn không nghi ngờ tất cả đều được tiếp thu, thậm chí không chờ Hoắc Nguyên Khanh sử dụng đến kế sách bi thương, Hãn Du Sinh liền cứ thế mà rơi vào bẩy, chủ động tiếp nhận việc đưa đón Hoắc Trấn Vân.
"Này thực là không tốt lắm. Huống hồ cậu cũng phải công tác a!"
Nói thì nói thế, nhưng căn bản dựa vào thời điểm nhà trẻ tan học hắn cũng chắc chắn được khoảng 95% Hãn Du Sinh là công tác tại nhà.
"Không sao, tôi đều ở nhà công tác, rất tự do."
Quả nhiên!
Nhìn cậu ánh mắt mười phần chân thành, gãi đúng chỗ ngứa, nhưng bất quá cũng phải nói lời khách khí a: "Vậy thì đành làm phiền cậu vậy."
Cứ như vậy, việc đưa đón đứa nhỏ đến trường về nhà cậu đều bao hết, bất giác Hãn Du Sinh từng bước từng bước bị Hoắc Nguyên Khanh nuốt vào bụng.
Lần này thực sự là như ý nguyện Hoắc Nguyên Khanh, khiến hắn trong giấc mộng cũng có thể nở nụ cười.
Một ngày tiếp tục một ngày thân cận, hai nhà cứ thế mà dần dần rất nhanh chóng trở nên thân thiết.
Phụ tử Hoắc gia từng giọt nhỏ xâm lấn đến sinh hoạt hàng ngày của phụ tử Hãn gia, đương nhiên có thể là không tấn công toàn diện mỗi ngày nhưng hắn cư nhiên sẽ không bỏ qua những ngày trọng yếu như ngày nghỉ chẳng hạn.
Cho nên vào một ngày nghỉ nào đó, lấy hai tiểu nhi tử làm cớ mà đến nhà gặp mặt cậu, biết đâu sẽ có ngày nào đó cả hai nhà sẽ cùng nhau đi du lịch vừa không khiến người khác dị nghị vừa đạt thành ý nguyện bản thân. ( nếu là dị nghị thì gọi là gì nhỉ, dụ dỗ chồng người khác hay vợ người khác nhỉ ).
Lớn tuổi một điểm 4-3
Ngày mà hắn mong đợi rất nhanh liền tới, vào ngày mà cả ông trời cùng Hoắc Nguyên Khanh đều vui mừng như nhau, bầu trời trong xanh không lẫn một tia tạp chất.
Tuy rằng trong lòng vui sướng nhảy nhót như thiếu niên mới biết yêu nhưng ngoài mặt Hoắc Nguyên Khanh vẫn làm ra vẻ bình tĩnh không lay động, chỉ là ôm lấy nhi tử động tác có nhanh hơn, và đóng cửa hơi thô lỗ một chút thôi.
Hai nhà cách nhau cũng không xa lắm, thêm vào theo bản năng mà tăng nhanh cước bộ, không mất vài giây liền đến cửa Hãn gia.
Trên tay vẫn còn ôm nhi tử Hoắc Nguyên Khanh trường ngón tay hướng về phía chuông cửa, nhưng giữa chừng lại bị một câu không muốn của Hoắc Trấn Vân ngăn lại.
"Con muốn tìm Tiểu An."
Nói đơn giản chính là muốn giành quyền nhấn chuông là được rồi, cần chi phải viện cớ chứ.
Nhướng mày nhìn gương mặt chấp nhất của nhi tử, Hoắc Nguyên Khanh không có hai lời nhường con trai nhấn chuông, Trấn Vân ra hiệu bằng ánh mắt cơ hồ bảo hắn bỏ mình xuống đất.
Nhìn nhi tử dáng đi cà nhắc đem chuông cửa ấn xuống, âm nhạc vang lên tuy rằng rất hay, nhưng so với thanh âm mê người của ai kia còn kém rất xa.
Trong lòng liền là bất đắc dĩ mà cam nguyện, liền nghĩ: "nguyên lai Hoắc gia bị say đắm thần hồn điên đảo không chỉ một người a!!"
"Chào buổi sáng."
Cửa vừa mở ra, người bên trong, bên ngoài không phân lớn nhỏ, cùng một câu nói vang lên.
Hai đứa nhỏ, không có tâm tư chú ý nhiều như vậy, đặc biệt là Hãn Hoài An ngây thơ nhụ ngọt lập tức tự động tiến lên dắt tay Hoắc Trấn Vân, lách tách lẩm bẩm cắn lên lỗ tai nhóc.
Ngược lại là hai đại nhân kia nhìn nhau nở nụ cười, cơ hồ như tâm ý tương thông, mềm nhẹ lẫn nhau nói: "Chào buổi sáng."
※ ※ ※
Trời trong xanh, sáng sủa lại gặp ngày nghỉ, trong công viên trò chơi không thể tránh khỏi có nhiều người đến du ngoạn.
Mà nếu như có nhiều người hơn nữa, Hoắc Nguyên Khanh ánh mắt trước sau vẫn chỉ chăm chú nhìn vào thân ảnh phía trước đang tung tăng nắm tay hai đước nhỏ.
Hãn Du Sinh chuyên chú đem tâm tình hướng vào các phương tiện trò chơi xung quanh, cùng hài tử trên người, còn Hoắc Nguyên Khanh nguyên bản đem toàn bộ ánh mắt giằng co trên người cậu.
Đi được một đoạn tình cờ gặp hai người kia gương mặt nhã tú quay đầu hướng về hắn nở nụ cười, khiến Hoắc Nguyên Khanh không khỏi ngạc nhiên nhưng vẫn làm ra vẻ mặt bình thường, không can hệ.
"Xem kìa, xem kìa toàn gia hảo xuất sắc a!"
"Chồng soái, vợ xinh, liền nhìn hai đứa nhỏ đi hảo đáng yêu a! !"
"... Hạnh phúc đến khiến người ta phải ghen tỵ mà! !"
Lời nói tình cờ kia cư nhiên lại xen lẫn ước ao của hắn, càng khiến Hoắc Nguyên Khanh đắm chìm trong hạnh phúc, làm cho bản thân không khỏi liên tưởng đến một nhà gia cảnh hòa thuận yên vui.
Bị hạnh phúc nhét đầy, như vậy thỏa mãn khiến Hoắc Nguyên Khanh hồi tưởng lại ngày đó khi hắn đem cậu ôm vào trong ngực.
Nhớ tới thời điểm kia, bản thân hắn không khỏi thất thần nhìn chăm chú xa xăm, đôi tay buông lõng, trong lòng nặng nề chìm sâu vào suy tư.
{ Quả nhiên là nam nhân tốt ! Ngay cả bộ dáng suy nghĩ cũng hảo soái a }
( đây có lẽ là lời của tác giả, nhưng cũng có thể là lời của mấy người qua đường a~ )
Mà trạng thái không tưởng như vậy, khiến hai đứa nhỏ cùng Hãn Du Sinh quay đầu nhìn lại trong lòng không khỏi phát ra than thở.
"Tiểu Vân, Hoắc thúc thúc đang làm cái gì a!"
"Ngẩn người a!"
Bất quá ngẩn người không được bao lâu lập tức bị lời nói nhi tử kéo trở về hiện thực.
"Con, tiểu tử này dĩ nhiên dám nói baba đang ngẩn người sao."
Duỗi thẳng 10 ngón tay, làm ra dáng dấp dữ tợn, muốn hướng nhi tử bên dưới trừng phạt, còn chưa kịp làm gì hai đứa nhỏ lập tức kỷ kỷ tra tra rít gào, như một làn khói dắt tay nhau chạy mất, đến khi xác nhận khoảng cách đã an toàn mới quay mặt trở lại nhìn nhau cười thành đoàn
Nhìn nhi tử như vậy toát lên nụ cười ngây thơ khả ái, Hoắc Nguyên Khanh cảm thấy bình yên nở nụ cười, trong lòng đối Hãn Du Sinh, càng yêu tha thiết hơn.
"Có chuyện gì vui sao?" Sung sướng từ trên người Hoắc Nguyên Khanh truyền tới, khiến cho cậu rất nhanh cũng cảm nhận được.
"Không có, chẳng qua là cảm thấy ngày hôm nay khí trời rất tốt, rất thích hợp để ra ngoài đi dạo."
Muốn nói với cậu được cùng cậu ra ngoài đương nhiên là rất vui rồi, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một câu thỏa mãn hời hợt mà qua.
Đột nhiên hắn cảm thấy nhân sinh hiện tại không thể nào mỹ mãn hơn thế nữa, bất kể như thế nào ngày hôm nay có thể ở bên cạnh người mà hắn yêu, dù là giả, dù là ngắn ngủi nhưng cũng đủ để bản thân mình cảm thấy hạnh phúc.
Tâm vừa mới được khai mở, sương mù dày đặc bao phủ trước mắt cũng như vậy mà tản đi, Hoắc Nguyên Khanh không để ý tới hàng trăm cặp mắt đang đổ dồn vào, tính trẻ con trong người trổi dậy nắm lấy tay Hãn Du Sinh hướng về hai đứa nhóc trông giống như anh em sinh đôi kia mà chạy tới.
Chỉ muốn nắm chặt cánh tay kia không tha, cơ hồ như nắm chặt hạnh phúc của bản thân.
Có chút ít kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh chóng liền qua đi khi Hãn Du Sinh nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ cùng tràn ngập hạnh phúc của người đang nắm lấy cánh tay mình.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, gò má Hoắc Nguyên Khanh có chút biến sắc, tầm mắt giằng co trên không trung, thời khắc này dù cho có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nào diễn tả được, mà căn bản cũng không cần dùng từ ngữ chỉ cần bản thân chân thành ghi nhớ, lĩnh hội là được.
Niềm vui cùng hạnh phúc không cách nào có thể hình dung được, chỉ tựa hồ trong lòng như có một loại cảm xúc mãnh liệt đang ngày một lớn dần ra.
Riêng bản thân Hãn Du Sinh không thể nào cảm thụ được loại cảm xúc như vậy cậu căn bản chỉ cảm thấy rất ngọt ngào ...
... Đơn thuần như vậy vui sướng cùng hạnh phúc, thật sự, rất tốt.
"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com