Nightmare - 1: The Soul healer and her troublesome patient
Mười giờ tối, cây nguyệt quế không mảy may lay động, nhưng ngoài thềm phủ đầy những cánh hoa trắng mỏng manh. Gió len lỏi giữa những rặng đồi phía xa. Tiếng côn trùng rả rít. Những ngọn lửa vẫn cháy thẳng trên tim nến. Có thân nến đã cháy quá nửa, một vài cái khác chỉ mới bắt đầu cháy, số còn lại dường như đã sắp tàn.
Trăng tròn.
"Tới trễ." Nàng cúi người, ngọn lửa chuyển sang đầu ngón trỏ, tim đèn lịm tắt.
Người vừa đến kéo cao cổ áo khoác rồi mở cái va li lớn, phớt lờ lời trách móc của nàng, "Cả thảy là mười ba."
"Nhiều vậy?" Nàng nhíu mi tâm, ngọn lửa trên tay nàng hoá thành quầng sáng nơi trung tâm của viên pha lê, lấp lánh ánh sáng muôn màu.
"Người ta còn làm nhiều hơn chị." Bên trong vali là những hộp thủy tinh, với những cuộn khói, không quá khác thứ trong viên pha lê, dù có những ánh đen toả ra, cắn nuốt những màu sắc đẹp đẽ. "Người tự tử tăng nhiều lắm, đáng lẽ ra phần của chị cũng không ít như vậy. Chỉ là, ms. Jeon bảo chuyển cho chị một trường hợp..."
Nàng nhướng mày.
"Hơi khó." Người kia tiếp lời, cho tay vào túi áo lấy ra một hộp thủy tinh với làn khói đen đặc, cuộn tròn. "Thật ra thì..."
Nàng nhận lấy cái hộp. Qua lớp thủy tinh, nàng vẫn cảm nhận được sức nóng với đôi bàn tay trần.
"Con bé họ Jeon đó ghét tôi phỏng?" Nàng hỏi, nhưng gương mặt không lộ ra vui buồn hay giận dữ gì.
"Linh hồn này mỗi lần tự tử đều đến chỗ chị," Cô nghiêng đầu. "Khách quen đến quán cũ."
"Nói với ms. Jeon rằng, dừng được rồi đó Sejeong."
Kim Sejeong bĩu môi, lần lượt xếp hết những cái hộp ra khỏi vali.
"Là cô ta thật à?"
"Kang Seulgi đó."
"Tôi thật sự không thể giúp được gì... Thôi em đi đi."
Kim Sejeong nhún vai, đóng vali lại cẩn thận rồi mất hút vào màn đêm.
Nàng lại làm nốt công việc của mình, chuyển dời những linh hồn sang những chân nến mới. Nàng nghe những lời thì thầm đau khổ của họ và nhìn nỗi đau của họ qua ngọn lửa mềm, cho đến khi họ được thanh thản, cho đến khi họ rửa sạch được linh hồn mình.
Nàng là phán quan.
Nàng ở đây đã rất lâu, rất lâu. Nàng lắng nghe mọi đau khổ của nhân gian, cũng đã từ rất lâu về trước. Tại căn nhà gỗ ở bờ rìa của sinh và tử, nàng hiếm khi thấy được mặt trời, nàng chưa bao giờ thoát được khỏi màn đêm ngột ngạt lạnh toát. Nàng chỉ ngồi đó, lắng nghe những nỗi đau của những cuộc đời tự tìm đến kết thúc. Người ta sẽ sống lại khi nỗi đau kết thúc trước khi nến cháy hết, bằng không, nàng sẽ phải đưa linh hồn đó đi, một cách dễ hiểu - đầu thai.
Cái bàn gỗ bắt đầu cháy sém, nàng lục lọi, lấy ra thân nến lớn nhất cho linh hồn Kang Seulgi.
Nhưng nó sẽ nhanh tàn. Nàng biết.
"Chị là ai?" Ngọn lửa của Kang Seulgi ngùn ngụt, thân nến trắng chuyển thành màu đen đặc.
Nàng giật bắn, xoay người nhìn chằm chằm. Chỉ khi nàng giải phong ấn, những linh hồn mới có thể trò chuyện. Nhưng Kang Seulgi, ả đột nhiên có thể.
"Xin chào?" Kang Seulgi vụt thoát ra khỏi cây nến. Ả ngồi trên cạnh bàn, hai chân đong đưa.
"Vào trong ngay!" Nàng quát.
"À, tôi chết rồi. Đúng chứ?" Ả cười. Cái nụ cười khiến nàng cảm thấy trái tim mình đau thắt. "Đúng là chết đi dễ chịu hơn nhiều."
Nàng ngồi xuống ghế và nhìn chằm chằm vào ả.
"Chị là ai?" Ả hỏi, một lần nữa. Và trong mắt ả, nàng thấy ả tin chắc rằng nàng sẽ trả lời. Hoặc ả không cần nàng trả lời - thờ ơ.
Nàng nhún vai, sao cũng được. "Bae Joohyun, phán quan của cô. Nhưng cứ gọi tôi là Irene." Nàng không nhớ mình đã nói câu này đến lần thứ bao nhiêu trong ngày. Cứ mỗi lần như thế, nàng lại nghĩ, À, lại xong một người nữa.
"Chào, em là Kang Seulgi." Ả cười, lại cười nữa. Nàng quay lưng tỏ vẻ không quan tâm, nhưng nàng khó chịu.
"Này Baechu!" Ả nhảy phóc từ trên bàn xuống, đi vòng quanh căn nhà gỗ và tò mò với những dòng chữ khắc nổi trên tường. "Em sẽ lại đầu thai à?"
Nàng nhìn chằm chằm vào ả, cái cách ả nói chuyện như thể thân thiết đã lâu chẳng khiến nàng thoải mái. Nàng chỉ cảm thấy kì lạ. "Đúng vậy. Và cô Kang Seulgi, mong cô quay trở lại chỗ của mình."
Ả nhìn vào chân nến đen với ngọn lửa mạnh mẽ như sẵn sàng thiêu rụi bất cứ thứ gì. "Xấu quá, không muốn."
Nàng bật cười, cái cười nghe thật mỉa mai và lạ lẫm - chính miệng ả chê bai linh hồn bản thân mới xấu xí làm sao! Nàng nhướng chân mày, "Vậy hẳn là cô không muốn sống lại với thân xác trước đây?"
Ả ngoảnh đầu lại, cười ngốc nghếch, "Không phải."
Nàng ghét lắm, với cái màu đen đặc của nỗi buồn mà Kang Seulgi mang đến, tại sao ả vẫn cứ thản nhiên như vậy? Ả đã tự tử! Và nhìn cái linh hồn của ả đi, nàng ngờ rằng nếu có thể, nàng sẽ xé xác ả ra mất!
Không, nàng đương nhiên sẽ không làm như vậy. Nhưng cứ mỗi lần Kang Seulgi tự tử và đầu thai, rồi lại tự tử, ả khiến nàng phát điên. Dù ả đã quên những chuyện của kiếp trước, mà sao ả vẫn cứ tự tử, và cái nỗi buồn ả mang cứ thế càng ngày càng kinh tởm!
Nàng không thể thừa nhận rằng bản thân bất lực trong việc "giác ngộ" kẻ quái dị như ả. Bao nhiêu thời gian trôi đi, Kang Seulgi cũng đã đầu thai mấy lần, bên ngoài vòng bảo hộ này, cũng đã hơn hai trăm năm mà ả ta vẫn cứ tự tử mỗi khi tròn hai mươi lăm tuổi.
Nàng bị kẹt lại với linh hồn của ả.
Lần gần đây nhất, Irene Bae nhớ ngọn nến của Kang Seulgi kéo dài được khoảng 120 giờ - tức, khoảng năm ngày. Còn lần này, nàng thậm chí còn không chắc ngọn nến sẽ còn đến ngày thứ tư.
"Nào nào, chị bình tĩnh, em ổn mà!"
Ả cười khờ khạo, mắt híp lại thành một sợi chỉ mỏng như tơ. Sáp nến tan ra là màu trắng, nhưng thân nến vẫn là màu xám đen đáng sợ. Kang Seulgi ấn đầu ngón tay lên giọt sáp chảy trên bàn. Ả không bỏng, và ả nhận ra nó thú vị hơn ả nghĩ.
Nhưng, đương nhiên, lửa vẫn làm ả đau.
Nàng đẩy ả ra khỏi cái trò chơi kì lạ nọ, những đầu ngón tay nàng bấu chặt vào vai ả, "Đừng nghịch nữa." - Nàng nói.
"Chị đã từng yêu ai chưa?" Ả ngước mặt lên và hỏi, giọng của một linh hồn trong vắt và gần như biến mất.
Nàng nhìn ả, "Không.", rồi lại tiếp tục bận rộn với công việc của nàng.
"Khi em yêu, em nhớ người đó, em cảm thấy trống rỗng, em sợ hãi, em chờ đợi, em tuyệt vọng." Ả dùng sáp nóng vẽ thành một đoá hoa kì lạ. "Sao người ta lại bảo tình yêu là ngọt ngào nhỉ?"
Irene Bae từ chối cho ý kiến. Nàng chẳng nghĩ đến việc sẽ yêu ai, chuyện của nàng là ở nơi này, chuyện của nàng là cứu lấy những cuộc đời trước mắt, chuyện của nàng là như thế và chỉ có thể như thế.
Nhưng chính những lời Kang nói khiến lòng nàng gợn sóng. Nàng cũng muốn biết yêu là như thế nào. Không, nàng còn rất nhiều chuyện phải làm!
"Những kí tự này là gì?" Kang miết lên thành cửa, nhìn ra phía ngoài. Những rặng cây vẫn lặng im.
"Mỗi ngày, mặt trời sẽ mọc lên trong một giờ. Nếu không có dòng chú đó thì tất cả linh hồn ở đây sẽ tiêu tán hết." Nàng trả lời, chẳng hề nhìn Kang đến một lần. Nàng là phán quan giỏi nhất, nàng không được có những ý nghĩ sai lầm. Irene Bae, không, Bae Joohyun đang sợ hãi.
Kang Seulgi cười, "Vậy sao."
.
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com