Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nightmare - 4: The Reminiscence of the Willowy Days

Ennik Jeon choãi thân mình trên ngai, thiếu một chút đứng đắn và uy nghiêm, người nhìn nàng một cách lười biếng. Tay người nhấc khẽ, hộp gỗ lim mở nắp, bên trong là bảy lọ chất lỏng với bảy màu khác nhau. Người cầm lấy lọ chất lỏng màu hổ phách trong hộp gỗ, ngắm nghía dưới ánh sáng trắng. "Đã chắc chưa?"

Nàng khẽ gật đầu.

"Ta không có quyền can thiệp vào quyết định của cô. Sau này, có hối hận, thì ta cũng chẳng còn cách nào đâu đấy." Giọng người mềm mại, nghe như thuyết phục nàng quay đầu, nhưng người đã mở nắp lọ và đưa nàng chiếc bình nhỏ.

"Không hối hận." Nàng cắn môi, ẩn nhẫn, ngay khi ánh mặt trời ngắn ngủi tắt đi, nàng biết mình phát điên rồi. Kí ức, cái gọi là kí ức trong tâm tưởng nàng, cuộn trào ra từ trái tim, không lối thoát, căng cứng, không có điểm kết thúc. Kang Seulgi, 9 lần nàng yêu, cả thảy đều là yêu ả, yêu đến điên cuồng.

"Kể cả khi nàng đã quên đi cô sao? Cô trễ hết những cơ hội khi nàng ấy ghi nhớ cô rồi." Người dò hỏi, người ước gì có thể chỉ cần phất tay là mọi thứ xong xuôi, bỏ đi hết những quy tắc rườm rà bấy lâu nay.

Nàng cúi mặt, tóc che đi đôi mắt tối màu, che đi cả những suy nghĩ của nàng. Trong một giây, người đã lo lắng nàng sẽ đổi ý, nàng sẽ chạy khỏi thần điện, nhưng nàng vẫn im lặng. Rồi trong phút chốc, Irene Bae đặt bình lên môi, nhanh dốc cạn nó vào cổ họng. Thứ nước ấy trượt tới đâu, nàng như bốc cháy đến đấy.

"Nhưng để ta nói cho cô biết, trong 9 lần ấy, thứ mà Kang Seulgi ghi nhớ chỉ là tình yêu của nàng dành cho cô." Những ngón tay của người gõ trên ghế sứ nhanh hơn, vội vã, nhưng gương mặt người không có biểu cảm gì. Người vuốt lên không trung, hộp gỗ lim bay đến, người lại nhấc một bình màu diên vĩ, trong số 5 bình còn lại. "Khốn khổ thay, vận mệnh chỉ cho nàng biết nàng yêu cô, và những đau buồn thống khổ qua những kiếp người. Liệu cô còn nhớ nàng đã tuyệt vọng thế nào không?"

Ai.

Cái bình rỗng rơi xuống mặt đất, lăn vào góc phòng. Những đớn đau mà Kang Seulgi phải chịu đựng đánh vào tâm tưởng nàng, bụng nàng quặn đau, và nàng thấy thân mình trong suốt. Cả thần điện chỉ còn lại nàng, Ennik Jeon, bảy bình thất tình, được bao bởi vũ trụ lấp lánh. Cánh tay trái nàng cuốn lấy những ánh sáng ấy, dần dần thành hình.

Ngón út của Ennik duỗi thẳng, bình trắng ngà theo chuyển động của ngón tay mà bay lên, chậm rãi đặt trước mặt nàng. Tay nàng run, nâng đáy bình uống cạn. Cơn đau dịu xuống, những ký ức bên ả tràn về. Lần đầu nàng yêu ả, nụ cười, cử động, góc mặt, bóng lưng, và hơi thở, Kang Seulgi, có Kang Seulgi bên cạnh, nàng đã vui vẻ đến chừng nào.

Nàng cười tươi như một đứa trẻ.

"Từ khi gặp Kang Seulgi, trái tim cô vui vẻ biết nhường nào. Nàng đem đến niềm vui cho cô, có nàng, nghĩ về nàng, yêu nàng, cô mới có thể mỉm cười được."

Đến tay phải nàng được điền đầy bởi những ngôi sao. Như thể, con đường phía trước nàng sáng rực rỡ, và nàng bất chấp mọi thứ để được bước tiếp.

Lạc.

Chiếc bình thứ ba được đưa vào tay Irene, nàng vẫn ngoan ngoãn uống hết. Cơn đau chợt lạnh buốt như đinh đóng xuyên từng đoạn xương cốt. Nàng sụp xuống, quỳ nơi thềm điện, nén lấy bi ai cho những kiên định của người thương, bởi sâu thẳm tâm hồn nàng trỗi dậy một sự khinh ghét dành cho chính mình. Nụ cười mỉa mai treo lên nơi khóe môi, nàng là ai mà có thể nhận lấy tình yêu của Kang Seulgi?

"Còn cô thì sao? Xem nàng như một thứ phiền hà, một lần rồi lại một lần, tổn thương nàng ấy hết lần này đến lần khác." Người đứng lên khỏi ngai sứ, hộp gỗ cũng trôi theo bên tay. Người thấy nỗi hổ thẹn dâng lên trong đáy mắt nàng. Nàng ghét bản thân mình, ghét cái linh hồn không trọn vẹn của mình. "Nàng yêu cô như vậy, nhưng xem cô đã làm gì với nàng kìa."

Trong một khoảnh khắc, mắt nàng hiện lên cành nguyệt quế lung lay trước gió, cánh hoa trắng bay bay.

Ố.

Lọ huyết dụ được cầm lấy, nàng như tuyệt vọng, lại như mong chờ. Lần này, khi nàng uống vào, mọi thứ trở nên dịu đi, còn lại một chút ngọt ngào và ấm nóng. Cổ nàng không còn bỏng rát, thân nàng không còn buốt lạnh, chỉ còn lại một sự mệt mỏi, cùng chút hạnh phúc.

"Có điều, nàng yêu cô, ai cũng biết nàng yêu cô mà, đúng không? Nàng yêu cô, và cô cũng yêu nàng, đó là tình yêu. Đừng chối bỏ nó, có được không? Nếu cô không chối bỏ nó, thì nó sẽ ở bên cô mãi mãi." Lúc này, Irene Bae tưởng như nhìn thấy một sự khẩn cầu nơi ánh nhìn của Ennik Jeon. Nhưng ý niệm về Kang Seulgi quá mãnh liệt, cuốn phăng mọi suy nghĩ khác của nàng vào hư vô.

Ái.

Đoạn, nàng uống tiếp một bình màu xanh lục bay lơ lửng khỏi hộp.

Thống hận trỗi lên trong nàng, cơ thể nàng đau như bị xé rách ra từng mảnh. Chính Ennik Jeon đã khiến nàng và ả ra nông nổi này. Là cô ta, chính cô ta nặn ra nàng, chính cô ta cho nàng ý thức, cũng chính cô ta đã gieo cho nàng và Seulgi một tia hy vọng - mà giờ đã chìm trong màn đêm.

"Nhưng có thật là cô yêu nàng không? Nếu cô yêu nàng thì đâu để nàng khổ sở như vậy? Ừ thì là ta,  chính ta gợi ý cho Kang Seulgi cuộc cá cược này, nhưng người cho nàng hi vọng là cô, người đạp đổ nó cũng là cô, đúng không nhỉ?" Ennik Jeon là ai mà dám phán xét tình nàng? Nàng nào muốn quên đi Kang Seulgi, nàng nào muốn tổn thương Kang Seulgi, nàng đâu muốn. Không, không, là do sự lựa chọn của chính nàng chứ? Nàng chống lại những suy nghĩ của chính mình. Nàng yêu Kang Seulgi, chỉ có thế thôi. Không ai có lỗi, nàng phải biết điều đó.

Nộ.

Không một ai có lỗi.

Lọ tiếp theo có màu hồng ngọc, khiến nàng hân hoan ngay khi nàng dốc cạn, từng thớ thịt trở nên mát lạnh, nàng tưởng chừng có thể bật cười. "Kể ta nghe, cái gì làm cô vui? Có phải vì cô biết cảm xúc đang trượt trên từng mạch máu hay không? Rồi cô cũng sẽ như bao người cô đã gặp, biết khóc, cười, biết hạnh phúc và đau khổ. Cô sẽ được làm con người."

Nàng muốn mở miệng nói, nhưng những đầy tràn của cảm xúc khiến nàng không thốt nên lời. Và kể cả nàng có muốn đi chăng nữa, thì người đã đưa đến bên môi nàng bình màu lam ngọc. Nàng cảm thấy nỗi hạnh phúc không thể kìm được, nàng thấy từng mảnh sứ trong nàng vỡ vụn, rơi xuống. Bên trong những vết nứt ấy là linh hồn. Một linh hồn thật sự.

"Hãy chờ mong và hân hoan, vì cô sắp gặp lại nàng rồi."

Hỷ.

Chỉ còn lại một bình trong suốt.

"Trong suốt không có nghĩa là trong suốt. Trong suốt là linh hoạt. Vì nó sẽ giống như cô, cô có màu như thế nào, nó sẽ có màu như vậy. Hoặc trắng, hoặc đen, hoặc cả trắng và đen."

Một nụ cười thật sự từ Ennik Jeon chói vào mắt nàng. "Nếu cô phát hiện ra Kang Seulgi yêu một người khác, cô sẽ giữ chặt lấy nàng. Đừng để nàng đi một lần nào nữa, nhé?"

Lần này, Irene chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, một nỗi khát khao mạnh mẽ từ trái tim. Irene không biết mình như thế nào, nàng không biết nàng thích thú hay khổ sở. Trái tim nàng như bị một con mèo cào lấy, rồi được vuốt ve bởi bộ lông mềm. Nàng muốn ôm nó vào lòng, nhưng lại sợ nó vẫy vùng bỏ đi.

Dục.

Nàng lắc đầu, khó khăn nói.

"Muốn... Seulgi yêu, nhưng lại... lại muốn nàng... hạnh phúc..."

Hỷ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục.

"Kể cả khi người đó không phải là cô?"

Irene gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, ngay trong nỗi do dự giữa được và mất, nàng chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mê, nàng nghe tiếng Ennik Jeon thì thầm rằng nàng kiên cường, nàng giờ là một con người kiên cường. Người vỗ vỗ đầu nàng, như một đứa con nít an ủi một đứa con nít khác, rồi đưa nàng vào một quả cầu thủy tinh.

"Lại phải làm người xấu rồi." Người cười.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com