Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Gia đình mới-Anh cả và em út

Trong một ngôi nhà dân cũ kĩ, lụp sụp, nằm khuất trong một con hẻm tối tăm và ẩm mốc. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn dầu sắp tắt toả ra còn chưa đủ sưởi ấm cho một người. Âm thanh vọng lên duy nhất chính là tiếng lách tách của ngọn đèn dầu đang cháy và tiếng chảy róc rách của từng giọt nước mưa nặng hạt chảy ngoài hiên. Nằm co ro trên giường là một người phụ nữ gầy gò, ốm yếu đang không ngừng run rẩy lên từng đợt. Đứng bên cạnh bà là một người đàn ông đối lập, ăn mặc rất sang trọng, hiện rõ vẻ uy nghi của một quý tộc
Nhìn cô bé đang nắm chặt tay bà mà khóc nấc lên, khiến cho tình cảnh hai người càng thêm đau thương, ray rứt không ngừng. Nhưng sắc mặt của người đứng bên vẫn không biểu cảm một chút gì, cho dù đó là một lời nói hay là một giọt nước mắt rơi xuống. Có thể nhiều người nếu trông thấy sẽ phải rơi lệ trước tình cảnh đáng thương của hai mẹ con nghèo khó kia nhưng dù thế nào thì người đàn ông ấy chắc chắn sẽ không phải như những kẻ đó
- R...rin...xin lỗi con...
- Mẹ! Mẹ không được chết! Mẹ sắp khoẻ lại rồi mà...làm ơn...hức...làm ơn đừng bỏ con mà...!!!
Bà khẽ gọi tên cô rồi chút hơi thở cuối cùng mà từ biệt khỏi cõi đời này. Rin bắt đầu oà khóc mà lao đến ôm chầm lấy mẹ mình, ngoài trời cũng đã bắt đầu mưa nặng hạt hơn như không bao giờ tạnh, giống như việc người mẹ hiền từ của cô sẽ mãi mãi không tỉnh lại nữa. Vậy là từ nay cô sẽ không bao giờ được nghe mẹ an ủi mỗi khi buồn, sẽ không bao giờ được cùng mẹ dạo bước trên các con phố một lần nữa, những điều ấy đối với rin bây giờ chỉ là những ký ức mong manh trong trái tim cô mà thôi
Người đàn ông khẽ lắc đầu thở dài rồi bất chợt nắm lấy tay rin lôi đi
- Con mau đi cùng ta
- Ba làm gì vậy hả? Mau buông con ra, còn mẹ thì sao?!
Ông im lặng một hồi lâu rồi trả lời
- Con đừng lo! Ta sẽ cho người an táng mẹ con thật trang trọng, như vậy là bà ấy có thể yên nghỉ
Rin muốn thoát ra khỏi người đàn ông này nhưng tay cô bị nắm chặt quá, không sao thoát được. Đi đến đầu ngõ, một chiếc xe limousine đen đã đậu ngay ở đó, chờ sẵn. Ông liền đẩy rin lên xe rồi ngồi luôn vào, ra lệnh cho tài xế đưa đi
- Tên con là gì?
- Kagamine rin...
Cô trả lời một cách ngượng ngùng, cố gắng che giấu đi sự xấu hổ của bản thân. Chưa bao giờ rin phải rơi vào một tình huống khó xử như thế này, mẹ mất còn bây giờ thì lại bị đưa đến một nơi mà cô không biết là đâu. Tình hình càng ngày càng rắc rối hơn cô nghĩ
- Tốt! Từ bây giờ ta chính thức sẽ là ba của con nên con phải ngoan ngãn theo ta về nhà
- Vâng! Thưa ba...
Người đàn ông gắt giọng ra lệnh khiến cho rin có chút thót tim mà sợ hãi trả lời. Không muốn đối mặt với người đó quá lâu, cô lẳng lặng chuyển ánh mắt nhìn qua cửa sổ. Chiếc xe lao đi trên con đường đã được cào sẵn bởi những người dọn tuyết. Từng dãy nhà chọc trời hiện ra ngay trước mắt của cô bé chưa từng lần nào được nhìn ngắm qua, một quang cảnh đầy tráng lệ thật đáng tự hào. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh cho tới khi đến một khu phố toàn những ngôi biệt thự cao to, khác nhau. Từ loại biệt thự cổ điển cho tới kiểu biệt thự hiện đại, tất cả những ngôi biệt thự đó đều mang một nét sang trọng riêng. Nơi đây chắc hẳn là nơi ở của giới thượng lưu, một ngôi biệt thự nhỏ thôi cũng có giá cắt cổ người ta rồi, huống chi đây lại có hàng trăm, ngàn ngôi biệt thự khổng lồ. Giá chắc phải bằng tiền chuộc thủ tướng Mỹ về đấy
Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng vàng đồng được chạm trổ tinh xảo của một ngôi biệt thự to lớn hơn những ngôi biệt thự khác, nó gần như cứ là ông hoàng của các ngôi biệt thự vậy. Một ngôi biệt thự cổ kiểu Nga được thiết kế một cách cổ điển, từng hoa văng, hoạ tiết trên nó đều bộc lộ rõ lên một vẻ đầy sang trọng của hoàng gia. Đầu chiếc ô tô vừa tới gần thì cánh cổng ngay lập tức liền tự động mở mà không cần ai đứng đó mở. Chiếc limousine từ từ lăn bánh chầm chậm tiến sâu vào trong sân vườn, những con hồng hạc thấy có vật tiến lại thì lũ lượt bay tránh sang một bên. Tạo nên một vẻ đẹp kì quan sâu sắc. Ngắm nhìn khắp hai bên đường, những cây hoa trà đỏ và trắng mà cô yêu thích phủ kín cả sân cỏ tạo thành một thảm hoa trà rực rỡ

Các loài động vật như thiên nga, bạch hổ có trong sách đỏ đều có hết ở đây không thiếu một thứ gì. Cảm giác cứ như là đi sở thú vậy, mà có khi còn hơn ý chứ. Chiếc xe dừng lại trước ngôi biệt thự, bác tài xế nhanh tróng chạy ra mở cửa cho hai người. Chiếc cánh cửa gỗ sồi bóng lộn mở ra và xuất hiện trước mắt rin chính là vẻ lộng lẫy của trung tâm căn phòng. Những thứ xa hoa như đèn chùm pha lê, đài phun nước,...tất cả đều được bố chí ở đây
- Anh đưa ai về thế, mikuo?!
Rin ngước đầu lên cầu thang là một người phụ nữ. Người ăn mặc sang trọng kia chắc hẳn là vợ của ba rin, trông bà ta xinh đẹp nhưng khuôn mặt thì đang biểu hiện rõ rệt là không vui. Đứng bên cạnh hình như là con trai của bà ấy, khuôn mặt nhìn rất soái ca. Chắc hẳn sẽ có nhiều cô đổ vì anh lắm đây
- Đây chính là kagamine rin, con bé là con của anh và nó sẽ bắt đầu sống cùng chúng ta từ bây giờ
Nghe vậy thì bà liền chau mày, biểu hiện không vui vẻ gì. Có lẽ trong mắt người ấy, rin chỉ là một kẻ ăn bám trong nhà và là bức tường cản trở việc hưởng thụ số gia tài khổng lồ này. Khác với mẹ mình, anh bước đến trước mặt rin, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp đầy giả tạo ấy
- Chào em! Anh là gumiya còn người kia là mẹ anh, miku hatsune. Rất hân hạnh được làm quen
Cô cười trừ, nắm chặt vạt áo mình. Cố gắng giấu đi sự xấu hổ của bản thân, vậy là từ bây giờ cô phải gọi cái người cùng cha khác mẹ này là anh ư?
- Len đâu rồi?
- Con chịu! Chắc hẳn đang trốn ở góc xó nào đó với lũ chân dài rồi
- Nếu vậy thì phiền con dẫn rin đi thăm quan nhà nhé
- Vâng, thưa ba
Vậy là rin đành phải im lặng vâng lời, để gumiya dẫn đi. Miku thì cũng trả có gì để nói liền bỏ đi, vì đối với việc chồng bà có thêm 1 hay 2 đứa con rơi cũng là chuyện thường. Sống ở đây hơn chục năm thì bà đã quá quen với việc này rồi, đơn giản là vì lão có tiền, ả theo
Bước trên dãy hàng lang được trải thảm đỏ sẫm xịt, rin lặng lẽ vừa đi vừa quan sát mọi thứ xung quanh. Từ chiếc đèn hoa quen thuộc được treo gắp nơi đến những tấm rèm màu kem của khung cửa sổ lớn đều lọt vào tầm mắt ngỡ ngàng của cô. Nhớ những năm trước đó rin chỉ là một cô bé ăn xin nghèo khó, suốt ngày bị những đứa trẻ khác trâm trọc vì không có ba. Vậy mà cho tới lúc hai cha con đoàn tụ thì cô lại không cảm thấy vui một chút nào, đã vậy thì phải chấp nhận những người xa lạ này là người thân trong gia đình
- Rin! Em bao nhiêu tuổi rồi?
Im lặng một hồi lâu, gumiya đang đi trước liền ngoảnh lại nhìn rin. Có vẻ như câu hỏi này rất là quan trọng với hai mẹ con cậu trong việc thừa kế tài sản
- Em...14
- Vậy sao? Tiếc cho em thật! Chắc từ giờ em phải chịu khổ làm em út trong nhà thôi, nhưng đừng lo anh và banki sẽ không ức hiếp em đâu
Nhìn cái nụ cười xảo trá đó của gumiya, rin không khỏi thắc mắc vì lời nói vừa rồi. Bộ ngoài cô và anh ra thì còn ai khác cũng sống ở đây sao?
- Đó có phải là cái người mà ba vừa nhắc tới không?
- Hử? Em nói banki đó hả? À phải rồi, đúng là hắn đó. Anh cả em là một kẻ máu lạnh rất là đáng sợ, đối mặt với hắn thì tốt nhất em nên hết sức cẩn thận vào nếu không thì sẽ mất mạng như chơi đấy
Nghe xong, một cảm giác ớn lạnh bỗng ập đến với rin. Cô không nghĩ rằng anh ta lại là một kẻ đáng sợ đến vậy, tốt nhất là nên tránh xa chút cho đời nó thọ
- Ta đã bảo là ngươi không được gọi ta bằng cái tên đó nữa mà, có tin là lần sau ta móc mắt ngươi đem nấu cháo không hả?
Một giọng nói lạng lùng, đầy ớn lạng bỗng vọng xuống từ cầu thang tầng trên. Một bóng đen không rõ danh tính đang theo rõi hai người từ nãy giờ liền lên tiếng
- A! Anh đây rồi, mau xuống đây chào đón thành viên mới của gia đình ta này. Cô bé này là được ba đưa về đấy
Hắn im lặng ngắm nhìn rin một lúc rồi nhe răng cười, vẻ mặt đầy đắc ý mà tặc lưỡi
- Tắm rửa cho nó sạch sẽ rồi mang tới chỗ ta
Dứt lời, bóng đen đó liền biến mất để lại trong rin một án ảnh sâu sắc lẫn trong tâm hồn. Không hiểu sao cô lại có cảm giác xấu vì điều này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #lên#rin