2. Tui không giận Ni-ki chỉ vì tui thích thế!
Cuộc đời thì lắm trái ngang nên tui - Kim Sunoo - con người ngọt ngào nhất quả đất này, quyết định dỗi cuộc đời 1 giây.
1 giây thôi vì hôm nay trời nắng đẹp lắm.
Chúng tôi đã xếp gọn hành lý vào cốp rồi nhưng tui vẫn chẳng muốn lên xe một tí nào hết. Chắc nhìn tui kháng cự rõ lắm nên Jungwon mới phải xuống xe để đẩy tui lên thế này đây.
Tui đã liều cái mạng già này để đấu tranh với mong muốn có thể đổi chỗ với ai đó, hoặc ít nhất thì cũng có thể xuống ngồi với anh Heeseung - người đang làm bá chủ một phương ở dãy ghế dài rộng cuối cùng.
Nhưng mọi nỗ lực đều là vô nghĩa.
Tui thề là tui không hề lườm Ni-ki tí nào khi bị ép ngồi cạnh nó luôn á! Không! Hề! Luôn! Nha!
Tui ước rằng mình có thể vui vì Ni-ki nhớ rằng tui thích ngồi cạnh cửa sổ. Nhưng thay vì nhường cho tui thì nó ngồi luôn chỗ đấy! Nên bây giờ tui hoàn toàn vui vẻ vì có lý do để bơ nó suốt cả quãng đường.
Đang hoạnh hoẹ thì chiếc xe đột ngột xóc nảy lên một cái. Và đó cũng là lúc Ni-ki vươn tay ra chắn trước ngực để tui không bị đập trán vào ghế trước trong khi vẫn đang mở chai nước suối. Đến khi ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, cả hai đứa bọn tui đều mất tự nhiên quay sang hướng khác.
Sượng trân.
A, quả nhiên vẫn là không thể ở gần thằng nhóc giời đánh này được mà.
Thật tình... Tui cũng không biết nên phản ứng ra sao với cái phản xạ có điều kiện này của nó nữa.
Chuyện là, trước kia tui hay bị u đầu khi đi xe ( 1000% là do bác tài lái ẩu chứ không phải do tui hậu đậu! ). Lúc mới biết Ni-ki cũng cười cợt tui dữ lắm. Nhưng cười thì cứ cười vậy thôi, chứ chỉ cần ngồi cạnh Ni-ki khi đi xe thì tui chắn chắn sẽ không bao giờ bị cụng đầu nữa.
Ni-ki từng bảo là nó xót, nên dù có lần trán nó bị đập ' cốp! ' một tiếng rõ đau vì xe phanh gấp thì nó vẫn cười hờ hờ bảo không sao, vì ' Bé yêu của em vẫn lành lặn là em vui rồi '. Khi đó hẳn tui đã bobo cho nó một cái vào trán.
Nhưng đấy chỉ là trước kia thôi. Giờ thì chúng tôi đã kết thúc rồi.
Chợt sức nặng trên vai kéo tui ra khỏi hồi tưởng.
Lại là nhóc Ni-ki.
Thằng nhóc đó đang nghiêng đầu trên vai tui để chơi điện thoại. Nó thậm chí còn không thèm giả vờ lấy lý do ngủ quên hay cái gì tương tự để dựa vào tui cơ.
... Bộ nó quên chúng tôi đã chia tay rồi hay gì?
Tui cũng muốn đẩy đầu nó ra ngay lắm luôn á! Nhưng mà có vẻ trận game của nó đang rất căng, nếu tui lỡ làm nó thua thì nó sẽ lại có lý do để đày đoạ tui mất!
Với cả, tui cũng thấy hơi buồn ngủ. Dạo này tui hay buồn ngủ và ngủ nhiều hơn trước kia. Nên giờ tui sẽ đi ngủ và không tốn phí thêm 1 giây nào cho việc cãi nhau với Ni-ki nữa đâu.
Trong lúc mơ màng, tui thấy đầu mình được một bàn tay ấm áp cố định trên bờ vai vững chãi. Tui biết tỏng đó là ai rồi, nhưng vì quá thoải mái và do cũng sắp rơi vào một giấc ngủ sâu nữa nên là...
Hừm, để mi chiếm tiệm nghi của ta lần này thôi đó, Ni-ki!
.
Tui lại mơ về nó, một ngày cuối tuần trước.
Sáng hôm ấy, tui nhớ rằng mình đã ngồi thất thần ở hành lang khoa phụ sản của bệnh viện. Tui cá là khẩu trang, kính râm và cả chiếc bucket đen cũng không thể che giấu nổi sự bàng hoàng của tui lúc này.
Tui đã hoàn toàn chết máy khi thấy tờ bệnh án ghi rõ ràng là đã có thai được hai tuần. ( Ý tui là, nếu đến cả vị bác sĩ lớn tuổi có vẻ Cực kỳ! Cực kỳ! Cực kỳ! xuất sắc trước mắt tui đây, cũng phải lần đầu tiên trong sự nghiệp hành nghề nghi ngờ sự minh mẫn của bản thân đến mức trừng trừng tờ chẩn đoán trước khi đưa nó cho tui, thì việc tui sốc điếng người âu cũng là chuyện dễ hiểu thôi mà, nhỉ? )
Các y bác sĩ ở đó đã phải làm công tác tư tưởng cho tui rất lâu cho đến khi tui hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng: trong cơ thể mình đang ấp ủ một sự sống bé nhỏ khác. (Và thật may là họ không nhìn tui như cách họ nhìn mấy con ếch trên bàn giải phẫu ở phòng thí nghiệm, mặc dù tui quái dị đến thế. )
Ừm thì... chuyện này rất là kì lạ với tui, và tui gần như ngồi ở băng ghế ngoài phòng khám cả buổi sáng. Tui đã thực sự hoang mang và hoảng sợ, trong khi tay vẫn không rời khỏi bụng mình dù chỉ một khắc.
Tui nghĩ mình cần cho một người ba khác của đứa bé biết tin này. Vậy nên tui đã mua một que thử thai và gói nó vào trong hộp quà nhỏ để tạo bất ngờ cho Ni-ki.
Mặc dù vẫn khá bối rối trước sự có mặt của bé con, nhưng từ hồi mới lọt lòng mẹ tui đã được thủ thỉ rằng: Tất cả sinh linh nhỏ đến với thế giới này đều là thiên thần được ông trời ban xuống để đem đến hạnh phúc cho ba mẹ của chúng. Vì vậy, tui đoán mình nên vui vì bé con, nhỉ...?
Tui đã hồi hộp đưa hộp quà thắt nơ bướm cho Ni-ki, rồi ngơ ngác và bối rối khi nó ném phăng hộp quà đi ngay khi vừa mở hộp.
"Cái gì đây hả Sunoo?"
"Ừm, thì... que thử thai?"
Ni-ki thở dài thườn thượt, một tay chống tường, tay còn lại thì vuốt ngược những sợi tóc xoà trước trán ra đằng sau.
"Sunoo à, đây không phải chuyện để đùa đâu."
Phản ứng nằm ngoài dự đoán của nó khiến tui có phần e dè và hoảng hốt. Vậy nên tui cứ đứng đơ ra như chết máy và thực sự không biết phải làm cái gì.
"Ni-ki, đây không phải chuyện đùa..."
Ni-ki bắt đầu cáu. Nó đè thấp giọng nhìn thẳng vào mắt tui trong khi cố không nhăn mày làm tui sợ hãi:
"Sẽ ra sao nếu thứ quái dị này bị paparazzi chụp được hả Sunoo? Anh không muốn anh, hoặc em, phải lên Hot topic với tiêu đề có con riêng, đúng chứ? Được rồi, Sunoo ngoan, nói cho em biết, cái này là của ai?"
Tui ngập ngừng trong sự bồn chồn lo lắng:
"... Là của anh..."
"Tốt nhất anh nên nói thật."
"Anh nói thật mà..."
Giọng tui nhỏ dần khi nhận ra Ni-ki bắt đầu ép sát và tạo cho tui một áp lực vô hình.
"Anh tưởng em là con nít 3 tuổi hả?"
Tui lí nhí trong khi cố tránh né ánh mắt sắc lẹm mạnh mẽ của nó, đầu óc thật sự rối như muốn mất trí tới nơi. Ni-ki chưa một lần nhìn tui bằng ánh mắt đáng sợ như thế trước đây, và tui cũng không thể tưởng tượng được rằng sẽ có một ngày, người phải hứng chịu ánh mắt ấy lại là chính bản thân mình.
"Là lần trước ấy, khi chúng ta lỡ mất kiểm soát và... Ừm, Ni-ki... không muốn có con sao...?"
Tui bắt gặp sự lạnh lùng khi lỡ nhìn thẳng vào mắt nó:
"Em mới 18 tuổi."
Sau đó, Ni-ki bỏ đi một mạch và bắt đầu chiến tranh lạnh. Tui đã quá áp lực khi phải một mình đối mặt với cú sốc tâm lí không tưởng khi biết tin mang thai và sự thờ ơ lạnh lùng của nó, vì vậy, tui đã nói lời chia tay.
Tui không muốn nhớ lại sự suy sụp trong tuần đầu tiên sau khi biết chuyện ấy nữa, nhưng chỉ cần nhắm mắt thì cảnh tượng ngày ấy lại hiện ra rõ mồn một.
Tui gần như thức trắng vì khóc mỗi tối. Thậm chí tui còn chẳng thể thoải mái phát tiết lấy một lần vì vừa khóc vừa phải lấm lét nhìn quanh, cẩn thận che miệng để không bị ai phát hiện. Để rồi sau đó, tui lại phải đắp bông thấm nước muối lúc 4 giờ sáng để mắt bớt sưng vì vài tiếng sau chúng tôi có lịch ghi hình. Đầu tui cũng bắt đầu đau nhức do nghĩ quá nhiều rằng có nên nói chuyện này cho ba mẹ hay không.
Hơn cả thế, tui bắt đầu mặc cảm khi nhìn mọi người xung quanh và thấy mình là một con quái vật. Việc không thể tâm sự cùng ai khiến tui tưởng như bản thân đã bị bức bí đến chết khi lúc nào cũng cảm thấy ngộp thở. Tui cũng mặc nhiều đồ dày hơn và tránh mặt mọi người, cố gắng thu mình để không ai nhận ra sự khác thường của bản thân.
Tệ hơn là tui chẳng thể điều khiển được cơ thể mình nữa, nó cứ uể oải và biểu tình mọi lúc, khiến tui cảm thấy như thể chỉ 1 giây sau sẽ lăn ra bất tỉnh bất cứ lúc nào vậy. Dẫu thế, tui không thể xin nghỉ phép với lịch trình dày đặc, và điều đó hành hạ tui mỗi ngày.
Điều may mắn duy nhất trong hai tuần đầu mang thai là tui không bị ốm nghén - thứ kinh khủng mà tui đã bị doạ đi doạ lại mỗi lần nghe mẹ và dì hàn huyên tâm sự. Và thật tốt vì lịch trình tuy bận rộn nhưng không có công việc nào thực sự gây nguy hiểm cho một người mang thai tháng đầu tiên như tui.
Tiếng staff thông báo tóm tắt kế hoạch sau khi đến nơi và cái vỗ nhẹ của Ni-ki đánh thức tui dậy. Sự tuyệt vọng vẫn bao trùm khiến tui không thể hoàn hồn ngay lập tức.
Chợt, một quả mận xào chua được đưa đến bên môi. Tui ngơ ngác mở miệng ngậm lấy nó. Vị ngọt chua kích thích vị giác giúp tui dần hồi thần lại.
Tui chép chép miệng, dùng lưỡi đảo qua đảo lại quả mận trong miệng, lơ đãng thả hồn đi nơi xa.
Sao Ni-ki biết dạo này tui thích ăn loại ô mai mận này vậy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com