Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

39.

" Nếu thuận lợi, anh và em sẽ gặp lại nhau lúc bão lòng đã tạnh, nếu không thuận lợi, ta chúc nhau một đời bình yên "

...

" Nếu gia đình cậu không thương nó thì tôi đành chịu, buông tha cho nó đi ".

Bố Tùng Dương đứng giữa sảnh bệnh viện nói thẳng vào mặt Bùi Anh Ninh và mẹ anh.

Với người làm cha, làm mẹ thì ngay cái khoảnh khắc biết được thông tin con mình hết lần này đến lần khác gặp thương tổn vì những người không yêu thương nó thì mấy ai lại có thể bình tĩnh được cơ chứ.

" Tôi nuôi nấng nó lớn chừng này, mới 19 20 tuổi ở nhà không phải đụng vào việc nặng mà giờ đây phải đi đỡ một tấm gỗ lớn ? LÀ MỘT TẤM GỖ LỚN đấy ". Tay ông ôm lấy người vợ đang khóc nức nở trên vai mình mà không ngừng trách cứ.

" Còn cậu. Tại sao cậu hứa với tôi là bảo vệ nó mà lại để nó hết lần này đến lần khác ở bệnh viện vậy ? ".

Bùi Anh Ninh và mẹ anh cứ ngồi thơ thẫn nghe mọi lời chỉ trích của gia đình em. Trên tay anh vẫn còn những vết máu đỏ thẫm bởi cạnh tấm gỗ gây ra trên lưng em khiến anh nhớ lại những ngày đầu, anh cũng đã từng chứng kiến điều này. Mẹ anh ngồi bên cạnh cũng chẳng vui vẻ hơn là bao, bà cảm thấy tội lỗi tột cùng khi để đứa nhỏ mà bà luôn cay nghiệt chịu trận dùm cái thân già độc ác này.

Lúc này đèn cấp cứu cuối cùng cũng tắt sau 3 tiếng. Người đầu tiên lao đến nắm chặt lấy tay bác sĩ chính là Bùi Anh Ninh.

" Em ấy như thế nào rồi hả b-bác sĩ ".

Thấy anh hoảng loạn như thế, bác sĩ chỉ nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay anh, khéo léo gỡ tay anh ra khỏi cánh tay mình rồi trầm giọng nói.

" Thật may là tấm gỗ chỉ đập xuống phần lưng bên trái ở vị trí không quá cao nên chỉ gây ra những tổn thương mô mềm cụ thể là bầm tím, sưng phù và đương nhiên là cũng có những vết thương cắt nhưng không quá ảnh hưởng. Tí nữa chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân vào phòng bệnh, khi đó người nhà có thể vào thăm nhé ".

Nói xong nhận được cái gật đầu, thở phào nhẹ nhõm của người nhà. Bác sĩ mới mỉm cười rồi bước đi.

Một lúc sau giường nằm của em cũng được đẩy ra ngoài. Nhìn em với khuôn mặt phờ phạc nằm nghiêng sang một bên để tránh vết thương mà những con người đang đứng đấy cũng phải đau lòng không thôi. Riêng mẹ em cũng phải khóc đến sưng phù hai mắt.

Đẩy đến phòng bệnh, cả anh và mẹ anh toan bước vào thì đã bị bố em ngăn lại với đôi mắt như muốn đánh người.

" Cậu và người nhà của cậu không còn tư cách bước vào đây ". Nói rồi cả hai bước luôn vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.

Khoảnh khắc câu nói ấy được vang lên, tai anh như ù đi, tim anh quặn thắt lại mà đứng cả người. Anh rất muốn quỳ xuống cầu xin bố mẹ em lắm chứ nhưng nghĩ lại anh làm gì có cơ hội để được tha thứ. Người gây ra mọi chuyện chính là mẹ, là gia đình của anh cơ mà.

Nhìn đứa con trai của mình cứ ngồi như kẻ mất hồn ở ghế bên ngoài phòng bệnh của Tùng Dương mà bà muốn tự tát vài mặt mình vài cái. Bà vừa làm ra những điều gì cơ chứ ?

Ngăn cản ? Chì chiết ? Cố tình cưỡng ép con mình với người khác trước mặt em ?

Và rồi thứ em đáp lại sự khốn nạn của bà là lấy thân mình đỡ cho bà ư ?

" M-Mẹ xin lỗi. Đ-Đáng lẽ người nên nằm đấy là mẹ ". Bà ngồi xuống nắm lấy tay Bùi Anh Ninh, giọng điệu nghẹn ngào nói.

Bùi Anh Ninh không biểu cảm, từ từ rút tay mình ra khỏi tay bà trước sự ngỡ ngàng của bà rồi nói.

" Cả mẹ hay em ấy đều quan trọng. Nếu không phải em ấy thì con lại càng đau khổ hơn ".

...

Tấm tắc vài tiếng trôi qua cuối cùng Tùng Dương cũng chịu mở mắt. Cơn đau đớn từ lưng truyền đến do đã hết thuốc tê cũng em khó chịu mà phải khẽ kêu lên.

Nghe tiếng động, bố em vội vàng đỡ đầu mẹ em đã ngủ vì mệt từ bao giờ đặt xuống ghế sofa trong phòng rồi tiến lại.

" B-Bố ". Em thuề thào gọi.

" Ừ bố đây, đừng động nhé. Vết thương sẽ nghiêm trọng hơn đấy ".

Em khẽ gật đầu rồi chợt nhớ điều gì đấy.

" Mẹ của Ninh có sao không bố ".

Bố em thấy em còn lo lắng cho người khác mà không thèm nhìn lại bản thân mình, ông khó chịu đanh giọng lại trả lời.

" Đến bây giờ mà con còn nghĩ cho người không yêu thương con à. Có đáng không ? ".

Biết bố xót mình mới nói vậy chứ bố cũng quý Ninh của em bỏ mẹ nên em đành phải nhỏ giọng dỗ người đàn ông này.

" Bố mẹ dạy con phải biết giúp đỡ người khác mà ".

" Bố không có dạy con chết hộ người khác ".

" Thôi mà, chả lẽ con lại giương mắt ra nhìn mẹ ảnh bị thương. Con còn trẻ nhanh phục hồi, bác đã có tuổi rồi sẽ rất khó ".

" Nhưng đó là người không thương con như bố mẹ ".

" Có là người lạ ven đường con cũng giúp ".

Đối diện với sự kiên định đến khờ khạo của em, ông cũng đành phải thở dài chịu thua. Ông bất lực đến bên ghế gọi vợ mình dậy để ra ngoài mua cháo cho con.

Cánh cửa phòng vừa mở ra, thấy Bùi Anh Ninh và mẹ anh vẫn ngồi ở đấy rồi lại nhớ về đứa con trai ngốc nghếch của mình ông chỉ bước ngang qua mà không quên để lại lời nói.

" Tôi mặc kệ chuyện của ba người đấy ".

Như bắt được tín hiệu hai người vội vã đi vào phòng. Thứ đón tiếp hai người không phải là sự tức giận hay thất vọng của em mà là em nằm trên giường với khóe miệng cười tươi khiến bà cũng phải rung động.

Kéo hai cái ghế lại cạnh giường đối diện với tư thế nằm nghiêng của em, mẹ anh lắp bắp nói.

" B-Bác xin lỗi ".

" Dạ không sao. Thật may là con bị chứ nếu là bác thì Ninh vốn đã suy sụp hơn nhiều rồi ".

Mặt bà nghệch ra trước câu nói của em. Bà thật sự không thể hiểu được đứa bé này có thể tốt và hiểu chuyện đến mức nào khi mà từ đầu đến cuối đều không nói ra một lời trách cứ hay khó chịu với bà.

" Con giúp bác không chỉ vì bác là mẹ của người con yêu mà con giúp vì đó là tính tình ngu ngốc vốn có của con nên mong bác đừng nghĩ con đang lấy lòng bác nha. Con không mong bác sẽ vội vàng chấp nhận chuyện của hai đứa con, chỉ mong bạn đừng quá định kiến về chuyện này mà làm khó dễ Ninh. Thật sự Ninh đã rất buồn đấy ạ ". Em khó khăn vươn tay nắm lấy mấy đầu ngón tay của người đàn ông to xác đang cúi gầm mặt xuống mà nhẹ nhàng thuyết phục bà.

Trò chuyện một lúc, bà cũng mở lòng ra được đôi chút. Đứng dậy chào em rồi lặng lẽ đi về, để lại Bùi Anh Ninh ngồi đấy.

" Ninh không muốn nhìn mặt em hả ".

Khẽ buông ngón tay anh ra, em đưa tay lên cằm nâng mặt anh lên. Nhìn vào mặt anh, em phát hoảng khi khuôn mặt mà lúc nào em cũng không tiếc lời khen đang ướt đẫm nước mắt.

" Là lỗi của anh, anh không bảo vệ được Dương. Anh đáng chết ". Anh với bao nhiêu tủi thân, uất ức, đau xót mấy ngày qua như vỡ òa mà khóc nấc trước mặt em.

Chưa bao giờ Tùng Dương ghét việc nằm lỳ một chỗ như bây giờ.

" Không phải lỗi của ai hết. Coi như đây là thử thách cho cả hai đi ạ, kết quả là mẹ của Ninh đã chịu mở lòng hơn với em còn việc em nằm viện là thất thoát thôi nhá ".

Nói rồi em gắng gượng vươn hai tay ra trước mặt anh.

" Ôm em nhưng mà nhẹ thôi nhá, lưng em đau ".

Có được sự nũng nịu của em, Bùi Anh Ninh khom người ôm lấy Dương của mình vào lòng.

Nguyễn Tùng Dương bây giờ là trân quý của Bùi Anh Ninh.

...

" Ninh ơi, tao cũng thích mày mà.. ".

____________________________________
🐰: hê hê, nay có mood ra chap rùi nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com