Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63

"Bùi tiên sinh, tình trạng của anh đã tốt lên không ít, nhưng nếu như muốn đứng dậy được thì phải cần thời gian, không được nóng vội."
Anh thở hồng hộc, gân xanh nổi đầy trên đôi cánh tay vì vừa rồi dùng sức chống để luyện tập bây giờ vẫn chưa lặn xuống, cổ đẫm mồ hôi, nghe xong lời của bác sĩ, đảo mắt qua.

"Nhanh nhất là cần bao lâu."
"Bùi tiên sinh, chúng ta nên!"
Anh đè thấp giọng, lặp lại một lần nữa, "Nhanh nhất là cần bao lâu."
Bác sĩ gồng mình, "Nhanh nhất phải cần nửa đến một năm."
Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Trợ thủ của bác sĩ đứng kế bên thu dọn đồ đạc, sau đó cẩn thận từng li từng tí thăm dò:
"Bùi tiên sinh, chuyện chân của anh đã khá lên có cần nói với Tùng Dương không?"
"Không cần thiết."
Anh mở miệng cảnh cáo, "Đừng làm chuyện thừa thãi."
Bác sĩ nghe xong vội gật đầu, chỉnh lại quần áo trên người, "Vậy, Bùi tiên sinh, chúng ta ngày mai gặp nhé."
Nhận được lời đồng ý của đối phương, hai người liền đi ra ngoài.

Trợ thủ thắc mắc hỏi: "Thầy ơi, tại sao Bùi tiên sinh lại không muốn nói chuyện bệnh tình của mình đã khá lên trông thấy cho Tùng Dương nghe?"
Bác sĩ không trả lời thẳng, "Con còn trẻ, không hiểu đâu."
"Thầy ơi, con năm nay hai mươi sáu rồi."
"!" Bác sĩ nhìn hắn một cái, "Những doanh nghiệp gia đình có tiền của như này không thiếu gì cả, chỉ thiếu người thật lòng với mình."
Trợ thủ bừng tỉnh đại ngộ, "Bùi tiên sinh đang thăm dò đối phương."
Mỗi lần hai người đến Bùi gia Tùng Dương đều ra đón, không những không có sự kiêu ngạo của người ở tầng lớp cao, mà ngược lại, không hề ra vẻ chút nào.

Khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, giống như một mặt trời bé con luôn căng tràn sức sống vậy.
Nếu như mỗi ngày đều được sống với một người vừa đẹp người, vừa đẹp nết như cậu ấy, chắc sẽ không có ai không bằng lòng đâu nhỉ.

Trợ thủ nhớ lại nụ cười xán lạn, rực rỡ của Tùng Dương,
"Vậy nếu cậu ấy biết được thì có đau lòng không?"
Bác sĩ nhất thời không trả lời, nhưng trợ thủ lại có chút hụt hẫng cúi đầu,
"Tùng Dương rất quan tâm Bùi tiên sinh."
Mỗi lần hai người rời khỏi, cậu đều tiến đến hỏi về tình trạng hôm đó của Anh Ninh.

Tùng Dương quan tâm Bùi tiên sinh như vậy, nhưng anh sau khi khá lên vẫn luôn giấu nhẹm đi, mặc dù anh có lý lẽ riêng của mình, nhưng cách làm này cũng rất tổn thương người khác.

Trợ thủ đột nhiên thấy tâm trạng mình phức tạp, cuối cùng chỉ nặn ra một câu,
"Thế này khó tránh khiến người ta cảm thấy cậu ấy có chút đáng thương."
Bác sĩ bất ngờ, "Đáng thương?"
Trợ thủ gật đầu.
"Thầy không cảm thấy như vậy sao?"
Bác sĩ ngây người một lúc rồi lắc đầu.
Mặt mày trợ thủ đầy kinh ngạc, "Thầy, sao thầy lại máu lạnh như vậy chứ."
Bác sĩ lắc đầu, "Không phải ta máu lạnh, mà là con còn quá non."
Trợ thủ: ?

Bác sĩ và trợ thủ bước ra khỏi Bùi gia, sau đó quay đầu lại,
"Con cảm thấy nhà của Bùi tiên sinh có rộng không?"
Trợ thủ gật đầu, "Rộng."
Đánh golf ở đây luôn còn được.
"Cậu ấy mỗi ngày đều sống ở đây."
Trợ thủ: !!
Bác sĩ hỏi tiếp: "Mỗi tháng con kiếm được bao nhiêu tiền?"
Trợ thủ: "Không tính tiền thưởng thì trên dưới mười triệu."
"Con còn nhớ tấm thẻ mà Lâm tiên sinh dùng để tính tiền vào lần đầu tiên không?"
Trợ thủ gật đầu, "Nhớ."
Lúc Tùng Dương lấy ra, suýt chút nữa là làm đui mù con mắt chó của hắn.
Bác sĩ: "Số tiền trong đó, con không ăn không uống, làm việc cả ba đời cũng chưa chắc kiếm được."
Trợ thủ: !!
Sau đó bác sĩ quay đầu lại nhìn trợ thủ, "Bây giờ còn thấy cậu ấy đáng thương không?"
Trợ thủ: !!

Bây giờ Tùng Dương có đáng thương không thì hắn không biết, nhưng qua đây mới phát hiện ra rằng, hình như bản thân trông còn đáng thương hơn đó.
Trợ thủ hít sâu một hơi, nhất thời không hiểu nổi vừa rồi ai cho mình dũng khí để thương hại Tùng Dương vậy chứ.

Khi Dương đi mua trà sữa về, trùng hợp gặp hai người đang rời khỏi biệt thự.
Cậu vẫy tay với hai người, "Bác sĩ!"
"Trợ thủ!"
Cánh tay vẫy vẫy trong không khí, nhất thời trông giống như tảo biển vậy.

Chỉ thấy chàng thanh niên mặc một chiếc sweater, khuôn mặt sắc sảo đang nở nụ cười, từng sợi tóc bóng mượt dưới ánh nắng chiếu rọi, đôi mắt trong veo cong cong!
Làm lòng người rung động.

Tâm hồn trợ thủ đột nhiên lay động, nhưng lại nhanh chóng đáp lời:
"Cậu Dương."
Dương nhanh chân bước đến, "Hôm nay cũng cực khổ rồi."
Nói rồi nhét trà sữa vào tay hai người.
Bác sĩ: "Cảm ơn."
Cậu xua tay, "Không cần khách sáo, Anh Ninh bây giờ có uống được không?"
Bác sĩ đưa ra một câu trả lời chắc nịch, "Được thì được đó, nhưng uống nước vẫn tốt hơn."
Cậu gật đầu, vậy là không uống được rồi.

Lại xã giao thêm vài câu rồi tạm biệt hai người.

Tùng Dương sau khi về đến nhà liền chạy lên lầu ba, thay một bộ đồ khác rồi mới đi đến cửa phòng anh,
"Ninh ơi, tôi về rồi đây~"
Thấy cửa phòng khép hờ, cậu liếc mắt vào trong rồi mới thò cái đầu bông xù vào.

Anh Ninh mới xối người xong, nhìn thấy cậu liền mở miệng nói một câu,
"Vào đi."
Cậu thấy sắc mặt anh không tệ, xách ly trà sữa chạy vào, vì đang mặc đồ ở nhà nên cũng không kiêng kị gì mà ngồi thẳng lên giường.
Anh nhìn qua, không nói gì.

Dương nhìn bóng lưng anh, "Hôm nay làm những gì vậy?"
"Luyện thắt lưng và vai thôi."
Cậu kéo anh lên giường, "Có thấy khá hơn không?"
Anh im lặng hồi lâu, nghĩ đến chuyện phần chân hôm nay đã có thể dùng sức được, nhưng cuối cùng lại lắc đầu.

Nhìn vẻ mặt hụt hẫng của anh, cậu vội an ủi:
"Không sao hết, chúng ta cứ từ từ."
Nói rồi đưa ly trà sữa trong tay ra, "Uống không?"
Anh Ninh nhìn ly trà sữa trân châu trong tay đối phương, cậu vô cùng nghiêm túc:
"Tôi cố ý mua cho anh ly lớn đó."
Anh trầm tư một lúc, "Tôi uống không hết."
Tôi tin anh mới lạ.
"Thật ra bác sĩ nói uống nước vẫn tốt hơn."
Cậu thăm dò hỏi: "Hay là tôi uống thay anh?"
Anh Ninh: !

Cuối cùng Tùng Dương nhét cả hai ống hút vào trong miệng, hút trà sữa rột rột.

Anh Ninh nhìn cậu, đột nhiên bất giác mỉm cười.
"Ngon không?"
Cậu gật đầu, "Ngon."
Thấy ánh mắt cháy bỏng của anh, Dương đột nhiên cảm thấy không được tốt cho lắm, "Anh muốn uống một ngụm không?"
Nói rồi giơ một ly ra trước mắt anh.

Anh rủ mắt nhìn cậu rồi mới ngậm lấy ống hút.

Dương đưa mắt nhìn qua, lúc này mới giật mình hoàn hồn lại,
"Anh chờ chút, tôi đi lấy ly rót ra cho anh."
Cậu vừa định đứng dậy thì ly trà sữa trong tay đã bị người ta lấy mất,
"Không cần."
Anh cúi đầu ngậm lấy chiếc ống hút kia, hút một hơi.

Tùng Dương đột nhiên thấy hơi choáng váng, trong ấn tượng của cậu, Anh Ninh mắc chứng thích sạch sẽ nhẹ, ban đầu, chỉ cần cậu vừa bước vào phòng là anh liền đen mặt. Mà bây giờ anh lại dùng chung một ống hút với cậu.

Tùng Dương đột nhiên không biết nên sắp xếp từ ngữ như thế nào, gượng gạo nói một câu, "Ngon không?"
"Ừm."
Anh trả trà sữa lại cho cậu.
Tùng Dương: "Không uống nữa hả?"
"Bác sĩ nói nên uống nhiều nước."
Anh nói xong thì nhìn chằm chằm cậu.
Cậu nhìn hai ly trà sữa trong tay rồi lại nhìn anh.
Anh mở miệng: "Không uống nữa hả?"
Tùng Dương: "Hả? Uống, uống."
Ánh mắt anh rực cháy.

Không biết tại sao cậu lại cảm thấy như anh đang chờ mình uống vậy.

Tùng Dương ngoan ngoãn cúi đầu dùng hai ống hút hút một hơi thật mạnh, sau đó miệng phồng lên như chuột hamster, nhìn qua đối phương.
Cậu ngồi trong phòng anh uống cho hết hai ly trà sữa rồi mới rời đi, sau khi cậu rời đi, anh lấy cuốn sách ra, đánh dấu V vào mục thứ chín.

Sau bữa tối, hai người lại như thường lệ, làm tổ trên sô pha xem thế giới động vật, chưa được bao lâu chuông cửa đã vang lên.
Tùng Dương nhìn đồng hồ, đã sắp tám giờ tối rồi.
Lúc này còn ai tới nữa vậy?

Cậu đứng dậy, "Tôi đi xem thử."
Thấy anh định nói gì đó, cậu bổ sung, "Sẽ không mở cửa cho người lạ đâu."
"!"
Cậu đi ra, nhìn vào màn hình kế bên cửa, một khuôn mặt quen thuộc hiện lên trong ống kính.
Móa!
Tùng Dương bị dọa đến mức lùi lại một bước, nắm chặt ống nghe.

Anh Tuấn đeo balo, "Là tôi."
"Tôi biết."
Thiếu niên nhíu mày, "Vậy sao không mở cửa?"
"Đêm hôm cậu tới đây làm gì?"
Hắn bực bội vò đầu, "Tôi và mẹ cãi nhau."
"Ồ, bệnh dậy thì phát tác rồi."
Nói rồi mở cửa ra.
Anh Tuấn: !

Tùng Dương về lại phòng khách, "Cháu cả đến kìa."
Anh Ninh nghe xong, đôi chân mày sắc bén nhíu lại, còn chưa kịp mở miệng thì Anh Tuấn đã đeo balo thể thao chạy vụt vào.

Anh Ninh: "Lại sao nữa?"
Thiếu niên nhìn thấy cậu mình, khí thế liền giảm đi, "Có gì đâu, chỉ là mâu thuẫn với mẹ thôi."
Nói rồi liền chuyển chủ đề, "Trong nhà còn gì ăn không? Con đói rồi."
Tùng Dương đứng kế bên, "Có cơm thừa."
"Tôi không ăn."
Thiếu niên lại giở giọng đại thiếu gia, "Anh đi nấu cho tôi một phần mới đi."
Anh Ninh đưa mắt nhìn đối phương một cái.
Anh Tuấn lập tức run rẩy, "Cơm thừa cũng được."

Tùng Dương có chút nghi hoặc quay đầu nhìn Anh Ninh, chỉ thấy anh đang ung dung, thản nhiên uống trà, còn không thèm nhìn họ lấy một cái.

"Không phải cậu không muốn ăn sao?"
"Ai nói vậy!"
Giọng thiếu niên to như thể muốn nói cho cả thế giới nghe vậy, "Tôi thích ăn cơm thừa nhất đó."
"!"
Khóe miệng Dương giật giật, "Vậy cậu đợi chút, tôi đi lấy cơm thừa làm cơm chiên trứng cho cậu."
Nói rồi lết dép rời khỏi phòng khách, đợi cậu đi khỏi, Anh Ninh mới đặt ly trà xuống.

Âm thanh không lớn, chỉ hơi lanh lảnh, anh lại uống thêm vài ngụm nước.
Anh nhìn Anh Tuấn, con ngươi đen đến dọa người, "Con qua đây."
Thiếu niên thấp thỏm bước qua, vừa định ngồi xuống kế bên anh, anh lại trầm giọng quay đầu qua.
"Cậu bảo con ngồi chưa?"
Anh Tuấn giật mình, vội đứng bật dậy.

Khi Tùng Dương quay lại, liền nhìn thấy Anh Tuấn đang đeo balo đứng một bên, giống như cắm rễ ở đó vậy.
Cậu thắc mắc, "Sao không ngồi?"
Anh Ninh ung dung thản nhiên, "Nó thích đứng."
Tùng Dương: "Vậy sao?"
Thiếu niên gồng mình nói: "Phải."
"Cơm nấu xong rồi, cậu ngồi xuống ăn đi."
Nói rồi đưa cơm chiên trứng cho hắn.

Anh Tuấn vừa định động đậy, giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên,
"Đứng."
Cơ thể cao 1m8 của hắn cứng đờ.
Tùng Dương: "Đứng sao mà ăn được?"
Anh Ninh: "Giờ nó biểu diễn cho em xem."
Anh Tuấn: !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com