Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 32: Nửa đời đánh mất, nửa đời tìm lại

Đêm buông xuống tu viện Spinjitzu, ánh trăng hắt lên những mái ngói cong cong, phủ một lớp sáng bạc dịu nhẹ lên sân tập rộng lớn. Gió lướt nhẹ qua những tán cây, mang theo hương thơm của đất, của gỗ và một chút tĩnh mịch của thời gian

Garmadon đứng lặng lẽ giữa sân, tay cầm cây gậy cũ kĩ quen thuộc. Cây gậy từng là dụng cụ quen thuộc của hai anh em mỗi khi huấn luyện học trò của mình, nhìn cây gậy hồi lâu khiến Garmadon nhớ đến Wu - người em trai quá cố của mình. Ông xoay nhẹ cổ tay, vung gậy theo những động tác chậm rãi. Mỗi cú đánh, mối bước chuyển mình đều mang theo sự lão luyện và một nỗi hoài niệm khó nói. Khi không còn sức mạnh Oni, không còn bản chất xấu xa, tàn bạo mà chỉ còn một Garmadon đang học lại cách sống giữa thế giới đã đổi thay 

Garmadon: Đã bao lâu rồi...ta không còn nghe nhịp đập chính mình?

Ông dừng lại, ngước nhìn bầu trời đầy sao, đã bao lâu rồi ông mới cảm nhận được sự bình yên vốn có? Rồi lại cúi xuống nhìn bàn tay mình, những ký ức mà ông gây ra cho Ninjago mãi mãi không thể quên được 

Garmadon: Lần đầu tiên...ta cảm nhận được mình là con người 

Làn gió mới thổi qua, cuốn theo vào chiếc lá khô lăn trên nền đất. Garmadon khẽ khom lưng nhặt lấy một chiếc lá, nhìn nó như thế đang cầm cả ký ức 

Garmadon: Thế giới này đã thay đổi...và ta cũng không còn là kẻ như xưa 

Cây gậy chạm đất, ông ngồi xuống bậc thềm, ngước nhìn bầu trời một lần nữa. Trăng sáng lặng lẽ chiếu rọi lên dáng người từng là biểu tượng của sự hủy diệt giờ đây chỉ là người cha, người ông, một linh hồn đang tìm kiếm con đường thứ hai trong đời. Từ nơi ông ngồi, ánh sáng từ bên trong tu viện hắt ra mờ nhạt nhưng đủ để ông thấy mọi thứ 

Cole: Không! Không! Cậu ăn gian rõ ràng, Kai! Cậu vừa dùng chiêu “cố tình đánh rơi tay cầm điều khiển” để làm tớ mất tập trung đấy 

Kai: Haha! Đó là một chiến thuật ninja đó, Cole! Học hỏi đi 

Wyldfyre: Đốt cháy mọi thứ đi, Kai! Hãy cho Cole biết ai mới là trùm cuối

Cole: Ôi trời ơi...thật sao? 

Garmadon: “Những đứa trẻ này...dù từng đối mặt với vô số cái chết, đối mặt với sự hủy diệt lớn hơn thế nhưng vẫn giữ được sự vô tư. Có lẽ đó là điều quý giá nhất” 

Ở phía dưới hầm bí mật, Nya và Sora đang sửa lại con tàu Bounty và những con robot bị hư khi chiến đấu lần cuối với Garmadon. Riyu bay lên hỗ trợ cho Sora khi cô đang tập trung tra dầu vào cánh tay robot

Nya: Chị nghĩ mọi thứ đều ổn đó, Sora! 

Sora: Em nghĩ chúng ta sẽ cần tạo ra nhiều thứ mới hơn cho cuộc chiến sắp tới 

Và ở trong tu viện hướng về phía bàn bi-a có bốn người đang đứng quanh đó, tiếng bi-a lách cách vang lên nhẹ nhàng 

Lloyd: Chú ý vị trí tay nhé, Harunori! Giữ chắc gậy và nhìn vào mục tiêu 

Zane: Theo thống kê xác suất của tôi, nếu cậu tính toán góc độ chính xác hơn 45 độ thì xác suất viên bi sẽ trúng lỗ góc trái là 78%

Harunori: Mình có cảm giác đang học vật lý chứ không phải chơi Bi-a

Kael: Cứ đánh đại đi

Lloyd: Phải đó. Cứ đánh theo cảm giác đi. Đừng nghe Zane 

Garmadon nhìn con trai của mình. Không còn là đứa bé ngây ngô hay gây rắc rối cho người khác, giờ đây anh đã trở thành một người thầy, người bạn và hơn hết...là một người cha 

Garmadon: “Nó đã lớn thật rồi...Mạnh mẽ, trưởng thành và tử tế. Nó không phải là ta và cũng không cần phải giống ta. Đó là điều khiến nó trở nên tốt đẹp hơn. Có lẽ...đã đến lúc ta cũng học cách bước vào cuộc sống, không chỉ đứng ngoài nhìn” 

Garmadon lặng lẽ rời khỏi sân, để lại sau lưng những tiếng cười đùa, âm thanh bình yên mà ông từng nghĩ mình sẽ không bao giờ là một phần trong đó. Đôi chân ông tiến về phía hành lang cũ dẫn đến phòng đọc - nơi mà hàng thập kỷ rồi vẫn không thay đổi. Từ đời Spinjitzu Đệ Nhất vẫn còn sống, hai anh em đã cùng nhau nghiên cứu về những cuốn bí kíp của cha mình và đôi khi là cãi nhau.

Cánh cửa gỗ khẽ mở, bản lề cũ phát ra một tiếng “cót két” nhẹ, không khí bên trong vẫn còn phảng phất mùi giấy da, mực và một chút trà thảo mộc - thứ Wu thường pha khi đọc sách vào đêm khuya. Garmadon bước vào, ánh sáng từ ngọn đèn dầu nơi góc phòng chập chờn. Những kệ sách đã được lau dọn sạch sẽ, cuộn giấy treo ở đầu bàn, một chiếc bàn gỗ lớn nằm giữa phòng và vẫn còn những cuốn sách Wu đang đọc dở

Garmadon: “Em luôn ở đây...luôn tìm kiếm tri thức, niềm tin và cách cứu thế giới. Trong khi anh lại đắm chìm trong thù hận và bóng tối”

Ông bước đến chiếc bàn, bàn tay run nhẹ chạm lên mặt gỗ - thứ từng in dấu tay của Wu suốt bao năm và trong cuốn sách đang dang dở đó có một tờ giấy ghi chú kẹp bên trong, Garmadon mở nó ra và bắt gặp những dòng ghi chú của em trai mình 

“Nếu Garmadon có thể quay về...có lẽ một phần trong anh ấy vẫn còn ánh sáng. Thay đổi không bao giờ là quá muộn” 

Garmadon khẽ siết chặt tờ giấy, cảm xúc dồn nén bỗng ùa về. Ông quay lưng lại, dựa vào bàn, mắt hướng lên trần nhà bằng gỗ 

Garmadon: Em vẫn tin tưởng anh...đến tận cuối cùng. Nhưng anh đã không có cơ hội, không một lời cuối cùng, không một cái ôm, không một lời tha thứ trực tiếp..

Ông nhắm mắt lại, bàn tay đặt lên ngực. Dù không còn Wu nhưng căn phòng này vẫn luôn cho ông cảm giác em trai mình đang ở kế bên, và Garmadon lần đầu tiên cảm thấy trống rỗng không phải vì thù hận mà vì tình thân chưa thể trọn vẹn 

Garmadon: Anh sẽ không lặp lại lỗi lầm nữa...Lần này, anh sẽ tìm cách bảo vệ điều mà anh luôn cố giữ gìn 

Và rồi ông nhìn sang một góc tường - nơi hai cuốn bí kíp mới được đặt cẩn thận: Cuốn bí kíp Spinjitzu và cuốn bí kíp Rồng

Garmadon: Harunori...nếu đây là những di sản mà ngài Đệ Nhất cha ta đã để lại cho cháu, ta sẽ là người hướng dẫn và giúp cháu khai phá một cách đúng đắn. Dù không phải một người thầy hoàn hảo nhưng ít nhất ta còn thời gian 

Garmadon vẫn đứng lặng trước kệ sách, ánh mắt dõi theo hai cuốn bí kíp và tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Ông mới quay đầu lại và nơi ngưỡng cửa, Harumi đang đứng đó - dáng người thanh thoát, tóc trắng rủ xuống vai, đôi mắt có chút dao động khó nói. Cô đứng yên giây lát, vẫn không tin nổi vào mắt mình. Garmadon không còn hình dáng cũ với bốn tay, đôi mắt đỏ rực và khí chất của một kẻ hủy diệt. Hiện tại ông ấy có phần già hơn, yên tĩnh hơn và quan trọng là mang khí chất của một người thầy Spinjitzu như sư phụ Wu 

Harumi: Thầy là Garmadon sao?

Garmadon: Phải. Ta đoán...con là Harumi 

Harumi bước vào vài bước, đôi tay đan lại trước bụng, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi ông. Những ký ức cũ một lần nữa lại dậy sóng, từ những ký ức đau thương của tuổi thơ hay lòng biết ơn vì ông từng cứu cả thành phố, hoặc là khi ông ấy trở thành một con người thay vì hình dạng Oni 

Harumi: Con đã từng đọc rất nhiều về thầy...Thầy là anh trai của sư phụ Wu và là con trai của Spinjitzu Đệ Nhất nhưng lại bị bóng tối tha hóa. Lần cuối cùng con thấy thầy là khi Ninjago bị tấn công bởi Đại Xà...thầy đã cứu Ninjago nhưng...ba mẹ con không thể thoát khỏi đó

Garmadon: Ta rất tiếc về chuyện đó Harumi…

Harumi: Ngày hôm đó, con từng có gia đình và rồi cuộc tấn công biến con thành trẻ mồ côi...con đã từng nuôi sự hận thù với các ninja khi trở thành công chúa Ngọc Bích, tạo ra nhóm Con trai của Garmadon và tìm kiếm ba mặt nạ để hồi sinh thầy. Con đã từng tin rằng thầy sẽ mang lại hòa bình cho Ninjago thay vì các ninja cho đến khi...Haruka xuất hiện 

Garmadon: Haruka? 

Harumi: Một ninja mạnh mẽ, dũng cảm và đôi lúc bướng bỉnh. Con bé đã nhìn thấu những gì mà con cố giấu và làm con nhớ ra điều mình từng quên mất. Đó chính là trái tim và bản thân mình thực sự là ai

Garmadon: Cô bé đó đã thực sự thay đổi con sao? 

Harumi: Và thầy cũng sẽ ngạc nhiên khi biết Haruka thực sự là ai 

Garmadon im lặng, lắng nghe Harumi nói tiếp. Đôi mắt của Harumi hơi ngấn lệ mỗi khi nhắc đến chuyện này, dù từng là bậc thầy thao túng tâm lý, một chiến binh mạnh mẽ trong nhóm ninja nhưng giờ cô có vai trò là người mẹ, cô không thể kìm nén cảm xúc lại mỗi khi nhắc về Haruka 

Harumi: Con bé là con gái của Lloyd và con...là chị gái của Harunori 

Garmadon: Không thể nào...Haruka là cháu gái ta sao? 

Harumi: Ba ngày trước...con đã đắn đo rất nhiều khi nói về chuyện này. Nhưng giờ là thời điểm thích hợp để nói cho thầy biết. Thật ra...Haruka và Harunori là cặp song sinh tới từ tương lai và bị mắc kẹt ở quá khứ. Tụi nhỏ vẫn còn rất trẻ nhưng lại có tiềm năng rất lớn, cứ như thể định mệnh đã dẫn hai đứa quay về quá khứ thay đổi số phận. Nếu như không có Haruka, con sẽ không thể nào đứng ở đây nói chuyện với thầy với tư cách là con dâu của nhà Garmadon được

Garmadon: Từ...tương lai? Con biết chuyện này phi lý đến mức nào không? Xuyên không? Thay đổi dòng chảy thời gian? Những điều đó...đáng lẽ không thể xảy ra! Krux và Acronix từng cố gắng làm điều đó. Ta và Wu đã chiến đấu để ngăn chúng...để bảo vệ hiện tại khỏi sự hỗn loạn của tương lai. Nếu Haruka và Harunori thật sự đến từ tương lai... vậy mọi thứ chúng ta gìn giữ bấy lâu nay sẽ bị đảo lộn hoàn toàn. 

Harumi: Con cũng từng nghi ngờ, thầy à. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Haruka...và sức mạnh Harunori đang mang...con không thể phủ nhận được nữa. Tụi nhỏ không đến đây để phá vỡ thời gian. Chúng đến đây để cứu lấy nó 

Garmadon: Nếu điều đó là thật...thì mọi thứ ta từng tin tưởng có thể không còn đúng nữa. Cháu ta...đến từ tương lai...không chỉ là huyết thống, mà còn là chìa khóa cho số phận Ninjago? 

Harumi: Từ khi Hợp Nhất xảy ra... mọi thứ đã thay đổi. Sư phụ Wu biến mất, và Lloyd buộc phải trưởng thành nhanh hơn bất cứ ai. Anh ấy trở thành người dẫn dắt thế hệ ninja mới — Arin, Sora và Wyldfyre. Nhưng rồi... Arin rời bỏ nhóm. Cậu ấy theo Ras — một kẻ phản diện — sau khi biết được rằng chính sư phụ Wu là nguyên nhân khiến ba mẹ cậu ấy mất tích trong sự kiện Hợp Nhất. 

Garmadon: Arin từng là học trò của Lloyd sao?

Harumi: Cậu ấy là một ninja đầy tiềm năng khi có thể tự học Spinjitzu. Nhưng cậu ấy đã hoàn thành nó khi có sự trợ giúp của Ras. Không chỉ có vậy... Jay cũng biến mất, anh ấy mất ký ức và đã đeo Mặt Nạ Sói trong Trận đấu Khởi Nguyên — nó làm hỏng bản chất tốt đẹp bên trong Jay. Không ai biết hiện tại anh ấy đang ở đâu. 

Garmadon: Jay… cũng lạc lối? Đây... không còn là Ninjago mà ta từng biết nữa.

Harumi: Còn một chuyện nữa về Haruka...Khi Hợp Nhất xảy ra, con bé đã mất ký ức. Tệ hơn nữa, Jordana đã dùng phép thuật cấm để kiểm soát Haruka, chúng lợi dụng con bé để khai phá sức mạnh Oni, dạy con bé những chiêu thức hỗn loạn và khiến con bé ngày càng mạnh mẽ, tàn nhẫn. Cuối cùng, Haruka biến mất cùng với Năm Bậc Thầy Bị Cấm — họ đã bước qua cánh cổng trung chuyển giữa 16 cõi. 

Garmadon: Nếu Haruka thật sự đang bị dẫn dắt bởi sức mạnh Oni… thì… con bé có thể sẽ trở thành một kẻ giống như ta. Ngày xưa ta cũng từng bị thao túng, từng nghĩ rằng sức mạnh và sự hủy diệt là cách để mang lại trật tự. Nhưng ta đã đánh mất mọi thứ — em trai ta, con trai ta... và cả chính mình. Kể từ khi ta thoát khỏi Cõi Nguyền Rủa... mọi thứ như trượt khỏi tầm tay. Những đứa trẻ ta chưa từng biết đến, những thế lực ta chưa từng thấy... và cả gia đình mà ta vừa mới bắt đầu hiểu. Nếu Haruka thực sự đã đánh mất chính mình... liệu ta có thể làm gì để cứu nó khỏi số phận từng đeo bám ta?

Harumi: Con biết... mọi thứ nghe có vẻ tuyệt vọng. Nhưng con tin... chúng ta vẫn còn thời gian để đưa Haruka trở về. Con bé vẫn còn trong đó, bên dưới lớp vỏ của sự hỗn loạn và bóng tối mà Jordana tạo ra. 

Garmadon: Nhưng con bé đang ở bên kia cánh cổng... cùng với Năm Bậc Thầy Bị Cấm. Và cả Thunderfang — một sinh vật ta chỉ nghe qua truyền thuyết

Harumi: Chính vì vậy... chúng ta cần Lloyd và cả Harunori. Họ là hai người duy nhất từng được Rồng Khởi Nguyên lựa chọn và tin tưởng. Một người là con trai thầy — chiến binh mang trái tim nhân hậu, mạnh mẽ và không bao giờ bỏ cuộc. Người còn lại là cháu nội thầy — mang dòng máu rồng, ánh sáng và hy vọng

Garmadon: Vậy là định mệnh đã chọn họ. Không phải ta. Không phải Wu. Mà là thế hệ tiếp theo

Harumi: Con biết thầy đã mất rất nhiều... nhưng lần này, chúng ta không thể để mất thêm ai nữa. Con tin... chúng ta sẽ đưa được cả Haruka, Arin và Jay trở về. Và lần này... không phải bằng hận thù, mà là bằng tình thương

Garmadon: Vậy thì ta sẽ không đứng yên nữa. Nếu có cơ hội để cứu lấy thế giới, ta sẽ đồng hành cùng các con

Trong khi đó Lloyd đứng dựa vào tường, ánh mắt dõi theo Harunori và Kael đang cười đùa bên bàn bi-a. Harunori vụng về nhắm bắn, Kael đứng phía sau chỉ trỏ hướng đánh như một người thầy dạy bi-a nghiệp dư đầy nhiệt huyết. Bóng bi-a lăn loạn xạ, tiếng cười vang vọng cả căn phòng huấn luyện. Lloyd mỉm cười, nhưng đáy mắt anh chợt dâng lên một tia hoài niệm lặng lẽ. Anh đưa tay chạm nhẹ vào phần giáp vai, nơi từng là ký hiệu ninja Xanh và trong khoảnh khắc ấy, ký ức ùa về…

Đối với Lloyd, tuổi thơ không phải là những ngày rong chơi dưới ánh nắng, mà là những tháng năm đơn độc sống trong cái bóng của cha mình—một con quỷ Oni mang tên Garmadon, kẻ từng gieo rắc nỗi kinh hoàng khắp Ninjago.

Cậu bé Lloyd từng chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm ở trường học Darkley dành cho trẻ hư hỏng. Không bạn bè, không gia đình bên cạnh, chỉ có những ánh nhìn soi mói và kỳ vọng méo mó của kẻ khác. Tệ hơn, anh từng tin rằng trở thành ác nhân như cha mình là cách duy nhất để được công nhận. Và rồi, số phận bước vào cuộc đời anh dưới hình dạng của một lời tiên tri: anh chính là Ninja Xanh Lá—người được chọn để đem lại cân bằng cho Ninjago.

Không ai chuẩn bị cho một đứa trẻ phải trở thành anh hùng. Không ai dạy Lloyd cách kiềm nén nỗi sợ, nỗi đau, và cả cảm giác lạc lõng. Nhưng anh vẫn học, vẫn chiến đấu, vẫn đứng lên sau từng lần gục ngã—bởi vì có những người đã tin anh: sư phụ Wu, Kai, Nya, Zane, Cole, và cả Jay. 

Lloyd: “Mình đã từng là một đứa trẻ...phải lớn lên quá sớm. Làm người hùng khi chưa kịp hiểu thế nào là tuổi thơ” 

Nhưng hiện tại mọi thứ đã khác, Harunori đang hạnh phúc và trân trọng những gì mình có dù quá khứ của cậu cũng buộc phải trưởng thành sớm như ba mình, Harunori cũng từng áp lực khi sống dưới cái bóng của ba mình, bắt buộc phải lớn lên và mạnh mẽ hơn để sống đúng với vai trò người được chọn nhưng giờ đây cậu được làm chính mình. 

Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng len qua từng mái ngói cổ kính của tu viện Spinjitzu, tiếng gió thoảng mang theo hương cỏ non khiến không gian trở nên thanh bình sau chuỗi ngày hỗn loạn. Tại sân tập, nhóm ninja thế hệ mới đã tề tựu: Sora, Wyldfyre, Kael và Harunori. Ai nấy đều mặc bộ đồ ninja chỉnh tề, nét mặt vừa nghiêm túc vừa có chút hồi hộp. Bóng người bước ra từ cánh cửa gỗ lớn của tu viện, không phải sư phụ Wu mà là Garmadon trong bộ áo choàng đơn giản và cây gậy gỗ quen thuộc

Đối với Harunori thì điều này hoàn toàn mới mẻ khi lần đầu cậu được huấn luyện bởi chính ông nội của mình. Và Garmadon lâu lắm rồi mới lại được huấn luyện các ninja kể từ khi bước vào cõi Nguyền Rủa và cảm giác em trai không còn khiến ông cũng cảm thấy trống rỗng

Harunori: Chúng ta sẽ tiếp tục, vì thầy Wu muốn thế

Garmadon: Ta sẽ huấn luyện các trò theo cách của ta. Ta sẽ dạy các trò về các kỹ năng chiến đấu nâng cao của một ninja. Không có sức mạnh. Không có kỹ thuật hoa mỹ. Chỉ có tay không, cơ thể, và lý trí. Trong chiến đấu, kẻ yếu luôn nghĩ phải có sức mạnh để chiến thắng. Nhưng kẻ mạnh thật sự… là kẻ biết dùng mọi thứ mình có – bao gồm cả yếu điểm – để lật ngược tình thế. Đừng chỉ dựa vào lực. Hãy dựa vào cảm giác. Sức mạnh vô dụng nếu không có sự kiểm soát. Có ai muốn làm mẫu không?

Wyldfyre: Để tôi! 

Wyldfyre bước lên phía trước đầy tự tin, ánh mắt nhìn thẳng về thầy Garmadon, cô lao tới, nhanh và dứt khoát, nhưng Garmadon xoay người né gọn, rồi dùng bàn tay đẩy nhẹ lên vai cô khiến cô khựng lại giữa đà di chuyển. 

Garmadon: Đòn tấn công tốt, nhưng không đọc được chuyển động của đối phương thì cũng vô nghĩa. Lần tới, hãy nghe chuyển động của đất dưới chân hắn. Nhìn đôi mắt, không phải bàn tay 

Nhưng với bản tính của Wyldfyre không chịu thua, lập tức phóng tới, bàn tay rực cháy lên khi cô chuẩn bị tung cú đấm. Nhưng Garmadon bước nhẹ sang một bên, không chút do dự. Và ông dùng hai ngón tay kẹp chặt cổ tay Wyldfyre, khóa toàn bộ đòn đánh của cô lại. 

Garmadon: Ta nói dùng kỹ năng, không phải sức mạnh. Con đang chiến đấu với lửa, hay để lửa chiến đấu thay con? Ta từng thấy điều đó trong Kai – cũng là một người điều khiển lửa, cũng từng để cảm xúc điều khiển mọi hành động. Nhưng cuối cùng, chỉ khi học được sự kiên nhẫn... cậu ấy mới thực sự trở thành ninja. Các con nghĩ chiến đấu là về ai nhanh hơn, mạnh hơn. Sai. Chiến đấu là sự phối hợp giữa trí tuệ, bản năng và kỷ luật. Là biết khi nào tấn công – và khi nào nên rút lui để sống sót và chiến thắng về sau. Hôm nay ta không dạy các con làm anh hùng. Ta dạy các con làm chiến binh. Và một chiến binh thực sự, dù mất tất cả… vẫn không bao giờ gục ngã

Kael: Thầy ấy giỏi thật đó 

Garmadon: Các con có 5 phút khởi động. Sau đó… vào vị trí. Chiến đấu thật. Không nương tay. Đây là bài kiểm tra của ta. 

Garmadon lùi lại một bước, hai tay chắp sau lưng và hô to “Bắt đầu”

Harunori: Tới luôn, Kael!

Harunori là người chủ động trận đấu lao tới Kael như cơn lốc nhỏ, Kael thậm chí còn không thèm né mà đứng vững tại chỗ, chờ đợi đòn đầu tiên 

Kael: Đừng kìm sức nhé, Haru! Cậu mà nhẹ tay là tớ buồn đấy 

Harunori tung cú đá ngang, Kael chặn lại bằng cẳng tay, bật ngược lên phản công bằng cùi chỏ nhắm vào vai đối phương. Harunori nghiêng người tránh rồi xoay tròn lưng định tung gối - Kael chụp lấy tay cậu ta và cả hai cùng đẩy nhau ra xa 

Kael: Phản xạ nhanh đấy! Nhưng cậu vẫn chưa bỏ được thói quen mở ngực khi ra đòn 

Harunori: Còn cậu thì hay để lộ chân trụ khi nghiêng người 

Harunori không chịu thua mà lao vào lần nữa với tốc độ tăng dần. Hai thiếu niên như hai ngọn lửa, không ai nương tay và cũng chẳng do dự. Kael nhảy lên, tung cước chéo từ trên cao, Harunori lăn người tránh và bật dậy lập tức, phản công bằng cú móc dưới nhưng Kael đã đoán trước, xoay vai và giữ khoảng cách

Harunori: Cậu đọc được mình?

Kael: Dễ hơn mình tưởng đấy, Haru! 

Garmadon: Chúng là những con rồng trẻ - tự do, nóng nảy nhưng tiềm năng cực lớn. Chỉ cần rèn luyện đúng cách...chúng sẽ trở thành ngọn giáo mạnh nhất 

Trên sân tập, Sora và Wyldfyre bước vào vị trí. Không khí giữa hai người không căng thẳng như trận đấu thật sự nhưng rõ ràng đây không chỉ là màn luyện tập đơn thuần. 

Sora: Wyldfyre, em sẵn sàng rồi 

Wyldfyre: Được rồi. Chị sẽ không nương tay đâu! 

Cả hai lao vào nhau gần như cùng lúc, tung ra những đòn tấn công đơn giản nhưng chính xác. Sora di chuyển nhanh nhẹn, chân thoăn thoắt xoay người né cú đá vòng của Wyldfyre. Cô sử dụng tốc độ và sự linh hoạt để lách qua các đòn đánh bộc phát. Wyldfyre dù nhanh và có lực nhưng lại để cảm xúc chi phối. Một cú đấm hụt làm cô mất thăng bằng và Sora tận để khóa tay đối phương rồi xoay người đẩy ra xa  

Wyldfyre: Không hổ danh là nhà vô địch giải đấu Khởi Nguyên ! Em giỏi thật đó

Sora: Chị cũng vậy, Wyldfyre. Dốc hết sức đi nào!

Họ tiếp tục giao đòn, lần này Wyldfyre kiềm chế hơn nhưng vẫn để lộ sơ hở ở các cú ra đòn. Sora đọc được đòn giả của cô và phản ứng đúng lúc, né tránh và thậm chí phản công bằng cú đá thấp khiến Wyldfyre chao đảo 

Garmadon: Không cần sức mạnh nguyên tố. Đây mới là nền tảng của một ninja thực thụ 

Garmadon bước lên phía trước, đôi mắt từng trải nhìn một lượt các học trò của mình – những người chiến binh đang thở dốc, mồ hôi thấm ướt lưng áo sau buổi tập khắc nghiệt. 

Garmadon: Các con đã cố gắng. Ta thấy sự quyết tâm, lòng dũng cảm… và cả những điểm yếu. Chiến đấu không chỉ là về sức mạnh, tốc độ hay kỹ thuật. Đó là về kiểm soát, phán đoán và khả năng sinh tồn. Nhiều người trong các con vẫn để cảm xúc dẫn dắt. Vẫn nghĩ trận chiến là nơi để thể hiện. Nhưng một chiến binh thật sự không chiến đấu để chứng minh bản thân… mà để bảo vệ điều mình yêu quý. Bài học hôm nay đến đây thôi. Giờ nghỉ ngơi đi. 

Thầy Garmadon chống gậy đi về phía phòng nghỉ ở cuối dãy hành lang phía Tây, Harunori không đi theo mọi người về phòng nghỉ ngơi mà lặng lẽ theo sau ông nội mình

Harunori: Thầy Garmadon…

Garmadon khựng lại giữa hành lang vắng. Ông quay đầu, đôi mắt nghiêm nghị hơi nheo lại khi nhìn thấy cháu trai đang bước tới, nét mặt nghiêm túc không khác gì cha cậu năm xưa.

Garmadon: Có chuyện gì sao, Harunori?

Harunori: Con... muốn nói chuyện riêng với thầy. Không phải với tư cách học trò – mà là với tư cách một người cháu... của ông

Garmadon: Đi theo ta. Vào phòng rồi nói

Garmadon bước vào phòng trước, Harunori đi theo sau, căn phòng được bố trí khá đơn giản. Một chiếc giường gỗ đơn phủ tấm chăn mỏng màu xám tro nằm sát góc tường, gần đó là bàn trà vuông với hai chiếc đệm, bày một bình trà gốm với những chén nhỏ. Trên bàn còn có vài cuộn giấy và con dao găm được bọc vải cẩn thận. Bức tường treo tấm áo giáp cũ khi ông còn là lãnh chúa và bên dưới là chiếc rương gỗ khóa kín không ai biết. Một ô cửa sổ duy nhất để ánh sáng len lỏi vào phòng, trên bệ cửa được đặt một chậu cây bonsai - điều duy nhất mang chút sự sống và yên bình trong căn phòng đầy kỷ niệm. Harunori nhìn thấy hai khung ảnh gia đình được treo trên tường 

Harunori: Đó là...Ông bà và ba cháu sao? Và cả khi ông và sư phụ Wu còn trẻ?

Garmadon: Đúng thế. Cái giá phải trả để trở thành người như ta... và cũng như những gì Lloyd đã phải gánh chịu. Những ký ức đó đều là những điều đã qua, không thể thay đổi.

Harunori nhận lấy ly trà nhưng cậu không uống vội, trong lòng cậu hiện tại cứ như cơn bão vậy, không biết phải nên bắt đầu từ đâu với ông 

Garmadon: Cháu biết không, Harunori...cha cháu từng đạt đến điều mà rất ít người trong lịch sử có thể trở thành bậc thầy Spinjitzu tối thượng. Điều đó không chỉ vì nó mạnh mà vì Lloyd giải phóng được sức mạnh tinh khiết nhất bên trong mình - Năng lượng vàng. Đó là nguồn năng lượng đại diện cho sự cân bằng giữa ánh sáng - bóng tối và mọi nguyên tố tồn tại ở thế giới này 

Garmadon buông tay xuống và quay lưng, đi vài bước, tựa như đang suy ngẫm về chính những điều mà ông đã chứng kiến và trải qua. Ông dừng lại một lúc, rồi quay lại nhìn Harunori, ánh mắt ông giờ đây trở nên dịu dàng hơn, nhưng vẫn chứa đầy sự khắc nghiệt của một người thầy.

Garmadon: Khi Lloyd đánh bại Overlord, chính sức mạnh ấy đã khiến nó thay đổi - trở thành Ninja Vàng. Nhưng thứ biến Lloyd thành chiến binh được chọn không chỉ là sức mạnh mà là trái tim...Một trái tim không bị bóng tối vấy bẩn và cũng không bị ánh sáng khiến mù quáng. Nó cân bằng được tất cả. Giờ đây dòng máu ấy đang chảy trong cháu. Không phải để lặp lại con đường của cha mình mà để thừa kế một di sản, một lý tưởng. Là người đầu tiên mang nguyên tố Ánh Sáng, cháu không đơn giản là một ninja…

Garmadon ngừng lại một chút, ánh mắt ông dừng trên Harunori, như thể muốn những lời của mình đọng lại sâu trong tâm trí cậu. Không khí trong phòng trở nên im lặng hơn bao giờ hết, chỉ còn tiếng thở của họ vang vọng. Garmadon nhìn chằm chằm vào Harunori, và dù vẻ ngoài của ông vẫn nghiêm khắc, nhưng ánh mắt lại đầy kiên định và thấu hiểu. 

Garmadon: Cháu là người được chọn để giữ cân bằng cho Ninjago, trong một thời đại mà mọi ranh giới giữa thiện và ác đang dần bị xóa nhòa 

Lời của Garmadon vang lên trong không gian tĩnh lặng, như một bản tuyên ngôn về trách nhiệm và sứ mệnh mà Harunori đang phải gánh vác. Harunori không chỉ thừa kế sức mạnh của cha mình, mà còn tiếp nhận một di sản vô hình, một lý tưởng về sự công bằng và cân bằng mà ông đã bảo vệ suốt cả cuộc đời.

Harunori: Nhưng… làm sao cháu có thể giữ cân bằng giữa hai điều đó, ông nội? Khi thiện và ác không còn rõ ràng nữa… làm sao cháu biết đâu là con đường đúng?

Ông chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt trầm ngâm, và từ từ đặt tay lên vai Harunori

Garmadon: Cháu hỏi một câu khó, Harunori. Để trả lời câu hỏi đó, không có một con đường cụ thể hay đúng đắn. Sự cân bằng mà cháu cần đạt được không phải là một thứ có thể đo lường bằng chiến thắng hay thất bại. Nó là sự hiểu biết sâu sắc về chính mình và thế giới xung quanh. Là khả năng nhìn thấy cái xấu trong cái tốt và cái tốt trong cái xấu. Một chiến binh thực sự không chỉ chiến đấu vì lý tưởng, mà còn vì sự tồn tại của những giá trị cơ bản, những thứ mà không thể dễ dàng bị phá hủy hay thay đổi.

Garmadon ngừng lại một chút, ánh mắt ông lóe lên một tia nhìn xa xăm, như thể đang nhớ lại những ngày tháng khó khăn trong quá khứ, những quyết định khó khăn mà ông đã phải đối mặt.

Garmadon: Con đường của cháu sẽ không dễ dàng. Không có gì là tuyệt đối trong thế giới này. Nhưng cháu có thứ mà rất ít người có được – đó là sự tự do lựa chọn. Cháu không phải là người nối gót cha mình, không phải là một bản sao của Lloyd. Cháu là chính cháu, với trái tim của riêng mình, với sự lựa chọn của riêng mình. Và nếu cháu có thể cân bằng được giữa những khía cạnh này, giữa ánh sáng và bóng tối trong chính mình, cháu sẽ là người làm nên điều kỳ diệu cho Ninjago. 

Harunori: Vậy cháu nên bắt đầu từ đâu? Cháu muốn học. Không chỉ để chiến đấu… mà để hiểu. Về bí kíp Spinjitzu và Rồng. Về những gì cháu đã làm – và những gì cháu chưa hiểu

Garmadon: Hai cuốn bí kíp không chỉ ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng mà còn là những bí ẩn chưa có lời giải đáp. Đây là lần đầu tiên ta thấy cha ta để lại một cuốn bí kíp cho hậu duệ 

Harunori: Cháu cần ai đó dẫn cháu đi qua con đường đó. Và không ai có thể… ngoài ông. Ông không chỉ là người thầy cháu tin tưởng – ông còn là con trai của Spinjitzu Đầu Tiên.

Garmadon: Đã rất lâu rồi mới có người nói câu đó với ta. Thế giới đã thay đổi quá nhiều rồi. Có lẽ ta nên có một khởi đầu mới, một hành trình mới 

Harunori: Ông đang nói gì vậy? Ông định rời đi sao?

Garmadon: Ta đã từng là Oni, từng là lãnh chúa, từng là kẻ thù của tất cả. Nhưng khi cái bóng ấy tan biến, ta không còn lý do để giữ mình lại đây như một người canh giữ quá khứ. 

Harunori: Nhưng ông đang dạy bọn cháu… Dù không phải là sư phụ Wu, ông vẫn là một người thầy

Garmadon: Không phải Lloyd vẫn đang là người dẫn dắt các cháu ngay cả khi không có ta và Wu sao? Nhưng ta vẫn tiếc nuối...vì không thể ở bên gia đình lâu hơn. Thế hệ của Lloyd, Kai, Nya... đã đi đến giới hạn của họ. Họ là anh hùng rồi. Nhưng các cháu là khởi đầu mới. Các cháu cần một người không chỉ dạy cách chiến đấu, mà dạy cách lựa chọn.

Harunori: Sau đó ông sẽ đi đâu?

Garmadon: Nơi nào có gió thổi. Nơi nào có những câu hỏi chưa lời giải. Có lẽ là Cõi Đầu Tiên. Có thể là những vương quốc vừa mới trồi lên sau Hợp Nhất. Ta đã từng đi khắp thế gian để chinh phục. Giờ ta sẽ đi để hiểu

Cậu cúi đầu, rồi quay lưng bước ra khỏi phòng, bước đi chậm rãi dọc theo hành lang của tu viện, nơi ánh sáng ban ngày vẫn chiếu sáng khắp mọi ngóc ngách. Mặt trời ngoài kia vẫn rực rỡ, nhưng trong lòng Harunori lại có cảm giác như đang lạc vào một không gian riêng biệt, nơi mọi thứ đều đầy thử thách và đòi hỏi cậu phải nỗ lực vượt qua

“Khi tuyệt vọng mình đã cảm nhận được sức mạnh ấy. Cảm nhận như có gì đó chạm vào linh hồn mình...Nhưng nếu mình tỉnh táo, liệu còn có thể kết nối lại không?” 

Kael: Harunori… đợi chút! 

Harunori: Ừ? 

Kael: Mình chỉ muốn hỏi cậu một câu

Harunori: Cứ hỏi đi 

Kael: Cậu có thật sự muốn trở thành ninja không? Hay là... chiến binh rồng? 

Harunori: Mình không biết nữa Kael...Mình từng nghĩ câu trả lời rõ ràng lắm. Nhưng giờ thì…

Kael: Giờ thì sao? 

Harunori: Chúng ta đã luyện tập như những ninja, sống trong tu viện, học cách chiến đấu, cách kiểm soát nguyên tố

Kael: Cậu có bao giờ cảm thấy… mình đang sống sai thời điểm không?

Harunori: Chính xác là vậy mà! Chúng ta thuộc về tương lai, không phải quá khứ...nhưng quá khứ có những thứ mà tương lai chúng ta không có

Kael: Nhưng chúng ta không phải họ. Chúng ta… là chiến binh rồng. Ở tương lai, chúng ta từng bay cùng rồng, bảo vệ cánh cổng giữa các thế giới. Còn ở đây, chúng ta chỉ học cách xoay người và đá theo bài bản

Harunori: Có lẽ mình đã quen với việc làm một ninja đến nỗi quên mất mình từng là ai

Kael: Chúng ta bị mắc kẹt lại quá khứ. Và dần dần... chúng ta để nó định nghĩa mình

Harunori: Nhưng cậu có lựa chọn, Kael. Còn tớ...tớ là người được chọn không chỉ trở thành chiến binh rồng mà còn thừa kế di sản Spinjitzu. Cậu biết cuốn bí kíp Spinjitzu mà...tớ mới chỉ dùng được một lần, không ai chắc chắn việc tớ sẽ có thể làm lại một lần nữa hoặc cuốn bí kíp rồng kia một cách mạo hiểm 

Kael: Cậu biết gì không? Chúng ta nên thử tập luyện một lần nữa...không phải như ninja mà là chiến binh rồng 

Harunori còn chưa hiểu hết thì đã bị Kael kéo đến giữa sân. Lần này không có hô to khẩu lệnh, không có vung tay đá chân - chỉ có không khí tĩnh lặng và bước chân chậm rãi 

Kael: Bài quyền Long Lực, uyển chuyển như nước, chậm như Thái cực. Nhưng nếu làm đúng...cậu có thể cảm nhận năng lượng rồng trong cơ thể 

Họ bắt đầu di chuyển, tay vẽ thành những vòng trỏn lớn, chân chuyển nhẹ nhàng như nước chảy. Harunori cố gắng bắt chước, nhưng chỉ sau vài phút, điều gì đó bắt đầu xảy ra. Một cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay, lan dọc cột sống và tay cậu dường như đã chạm vào thứ gì đó 

Kael: Cậu cảm thấy gì rồi à?

Harunori: Phải...dòng máu rồng đang thức tỉnh! Không hổ danh là học trò xuất sắc của tu viện loài rồng 

Kael: Học trò xuất sắc à…

Harunori: Xin lỗi. Mình quên mất..

Kael: Không sao. Mình quen rồi..

Harunori: Không. Cậu không nên phải quen với điều đó. Cậu không đáng bị xem như kẻ ngoài cuộc. Cậu cũng là một học trò của tu viện, Kael. Và mình chưa bao giờ nghĩ khác

Kael: Cảm ơn cậu, Haru!

Harunori: Này Kael...đối với mình thì cậu không chỉ là bạn thân đâu. Chúng ta đã lớn lên cùng nhau, cùng đối mặt với những khó khăn, nguy hiểm...cậu là người mà tớ tin tưởng nhất và có thể dựa dẫm vào, cậu giống như anh trai tớ vậy 

Kael: Không phải cậu có chị gái sao? 

Harunori: Phải...nhưng trong tương lai thì tớ không được ở bên chị ấy nhiều như cậu. Cậu ghi nhớ từng bài học ở tu viện. Ngay cả khi bị đuổi đi, cậu vẫn không quên ai đã dạy mình, không quên lý do vì sao chúng ta luyện tập. Mình thấy điều đó. Và mình học được từ cậu nhiều hơn cậu tưởng.

Kael: Cậu mà còn cảm động thế này nữa chắc tớ lại khóc mất. Giờ thì tiếp tục luyện tập đi “chiến binh rồng” 

Ánh nắng buổi chiều buông dài trên sân tu viện, nhuộm vàng từng viên gạch cũ kỹ. Harunori và Kael đang miệt mài tập luyện, mồ hôi ướt đẫm lưng áo nhưng từng chuyển động của hai người bắt đầu hòa quyện nhịp nhàng như thể họ đang cảm nhận dòng chảy năng lượng rồng quanh mình. Từ bên trong tu viện, Garmadon đứng khoanh tay, ánh mắt trầm ngâm dõi theo từng chuyển động của hai cậu thiếu niên, Lloyd lặng lẽ đến bên ông nhưng không nói gì mà chỉ quan sát trong yên lặng 

Garmadon: Cháu trai của ta...cuối cùng cũng bắt đầu lắng nghe trái tim mình 

Cả hai nhìn thấy cách Harunori điều chỉnh nhịp thở, dẫn năng lượng từ lòng bàn chân lên đến ngực rồi giải phóng ra theo bàn tay. Kael kề vai bên cạnh, một đôi chiến binh rồng khác biệt về mặt nguyên tố nhưng lại đồng điệu đến kì lạ

Garmadon: Khi sự cứng cỏi học cách mềm mại...thì đó mới là lúc cánh cổng dẫn tới sức mạnh thật sự mở ra.

Lloyd: Con nghĩ...bọn trẻ đang đi đúng con đường mình chọn. Chúng không giống chúng ta, không phải chỉ đơn thuần là ninja mà còn là chiến binh rồng

Một tuần trôi qua dưới sự huấn luyện khắc nghiệt của thầy Garmadon, không ai trong nhóm ninja thế hệ mới - Harunori, Kael, Sora và Wyldfyre còn nhận ra bản thân sau chuỗi ngày bị vắt kiệt sức cả thể chất lẫn tinh thần. Bài tập dồn dập và bất ngờ lúc nửa đêm hoặc sáng sớm, không một giây phút nào được thảnh thơi 

Lloyd: Giờ nhìn bọn trẻ tập với thầy Garmadon, mình thấy giống mình ngày xưa. Nhưng khác một chút

Nya: Khác là tụi mình có sư phụ Wu. Còn họ… có thầy Garmadon

Cole: Cũng không hẳn là tệ. Thầy Garmadon dạy theo cách riêng, khắc nghiệt hơn, nhưng… mình thấy Harunori, Kael, Sora và Wyldfyre thay đổi thật đấy

Zane: Có thể đã đến lúc… chúng ta lui về sau. Không phải là rời đi, mà là để một thế hệ mới bước lên.

Ngày hôm nay cũng như bao ngày bình thường khác, cả hai thế hệ ninja cùng tập luyện với nhau giữa sân mà không nghĩ rằng đây sẽ là buổi cuối họ gặp thầy Garmadon, chỉ khi nhìn thấy Garmadon xách theo hành lý và thanh gươm đeo trên lưng ra cổng chính, họ mới sững người 

Lloyd: Cha...cha đi đâu vậy?

Garmadon: Đã đến lúc ta phải rời đi

Sora: Thầy chỉ mới huấn luyện bọn em được một tuần. Sao lại đi vào lúc này?

Garmadon: Ta đã dành nửa cuộc đời mình trong bóng tối của cái ác, bị nuốt chửng bởi những sai lầm, những hận thù...Giờ đây khi ánh sáng đang trở lại, ta cần phải biết thế giới này thay đổi ra sao...Và tại sao em trai ta - Wu lại tạo ra Hợp Nhất. Ta đã dạy các con điều gì là đúng nhưng ta chưa bao giờ thật sự hiểu hết điều đó. Vì vậy ta sẽ rời đi, không phải để chiến đấu mà để học hỏi 

Lloyd: Cha...con..

Garmadon: Ta tự hào về con, Lloyd. Nhưng lần này các con không còn cần ta nữa...Lloyd, con không chỉ là một người thủ lĩnh của nhóm mà còn đóng vai trò người thầy, người cha và con đã làm rất tốt suốt thời gian dài. Nhưng hãy nhớ các con sẽ đối mặt với những thử thách lớn với sự trở lại của Năm bậc thầy bị cấm, hãy ngăn họ lại và đưa những người khác trở về 

Kai: Vậy khi nào thầy sẽ trở về?

Garmadon: Khi nào ta sẵn sàng, ta sẽ trở lại. Và nếu có một ngày các con cần, ta sẽ ở đó.

Ánh nắng dải trên lưng người đàn ông đã một lần là kẻ hủy diệt Ninjago và giờ đây là người đang học cách làm hòa với chính mình. Và mỗi người đều tin rằng nhất định thầy sẽ tìm thấy câu trả lời mà mình mong muốn cũng như ánh sáng mà thầy tìm kiếm sau khi cánh cổng tu viện đóng lại 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com