Chương 11: Growing Pain
Chishiya ngồi tựa lưng vào bức tường trắng lạnh lẽo trong nhà tắm, hơi thở nặng nề phả ra những làn khói mờ ảo. Đôi mắt nâu của cậu ta, vốn lạnh lùng và sắc bén, giờ đây ầng ậc nước, phản chiếu ánh đèn mờ nhạt trên trần nhà. Trên cổ tay trắng bệch là một vết cắt đỏ dài, sâu hoắm, được tạo ra bởi lưỡi lam sắc lạnh nằm bên cạnh. Máu. Máu. Và máu. Dòng chất lỏng đỏ tươi ấy chảy dài, nhuộm đỏ bồn rửa tay, tạo thành những vệt loang lổ ghê rợn.
Chishiya biết, cậu ta đã cố tình cắt trượt động mạch. Một sai sót cố ý, một sự tính toán lạnh lùng. Cậu ta muốn cảm nhận nỗi đau, muốn nhìn thấy máu, nhưng không muốn chết. Ít nhất là chưa phải bây giờ. Nỗi đau thể xác, dù có dữ dội đến đâu, cũng không thể sánh bằng nỗi đau tinh thần đang gặm nhấm cậu ta.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào vết cắt, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời, một sự giải thoát. Nhưng tất cả những gì cậu ta thấy chỉ là máu, và sự trống rỗng. Cậu ta cảm thấy mình như một con búp bê bị vỡ, những mảnh vỡ cảm xúc văng tung tóe, không thể nào ghép lại được nữa.
Sau khi đợi dòng máu đỏ tươi trên cổ tay ngừng chảy, Chishiya khẽ kéo tay áo dài xuống, che đi vết cắt sâu hoắm. "Thật thảm hại," cậu ta thầm nghĩ, nhìn vào tấm gương mờ hơi nước. Nước da nhợt nhạt, tái mét như xác chết, đối lập với đôi mắt sưng đỏ, quầng thâm như thể đã thức trắng nhiều đêm. Gương mặt phản chiếu một hình ảnh méo mó, xa lạ, không còn chút dấu vết nào của sự điềm tĩnh, lạnh lùng thường ngày.
Cậu ta đưa tay vuốt nhẹ lên vết sẹo trên cổ tay, cảm nhận sự rát buốt quen thuộc. Một nụ cười chua chát thoáng qua trên môi cậu ta. "Ít nhất, mình vẫn còn cảm thấy đau," cậu ta tự nhủ, như thể đang cố gắng tìm kiếm một chút hy vọng mong manh trong sự tuyệt vọng.
Cậu ta rửa sạch bồn rửa tay, lau khô những vệt máu loang lổ. Căn phòng tắm trắng tinh khôi lại trở về vẻ sạch sẽ vốn có, nhưng mùi tanh của máu vẫn lảng vảng trong không khí, như một lời nhắc nhở về những gì vừa xảy ra.
Chishiya bước ra khỏi phòng tắm, khoác lên mình chiếc áo khoác dài màu trắng quen thuộc. Cậu ta nhìn vào tấm gương một lần nữa, cố gắng chỉnh lại vẻ mặt, che giấu những dấu vết của sự yếu đuối. "Mình phải tiếp tục," cậu ta tự nhủ, "mình không thể để nỗi đau này đánh gục mình."
Đây là lần cuối cùng cậu tự làm đau bản thân, Chishiya tự nhủ. Cậu sẽ phải bù đắp cho tất cả những khổ đau trong quá khứ, bắt đầu bằng việc xây dựng lại chính mình.
Chishiya kéo ghế, bật đèn bàn. Ánh sáng hiu hắt vàng vọt hắt lên những trang giấy trắng tinh, như một lời thách thức. Cậu ta lôi ra một quyển sổ tay cũ kỹ, những trang giấy đã ngả màu theo thời gian, lấp đầy những dòng chữ ghi chép về những thí nghiệm, những công thức, những ý tưởng dang dở. Cậu ta lật giở từng trang, những ký ức về quá khứ ùa về, những thất bại, những sai lầm, những nỗi đau.
Nhưng lần này, Chishiya không để những ký ức ấy nhấn chìm mình. Cậu ta sẽ biến chúng thành động lực, thành sức mạnh để vươn lên. Cậu ta sẽ xây dựng lại cuộc đời mình, không phải bằng những mảnh vỡ của quá khứ, mà bằng những viên gạch vững chắc của hiện tại.
Cậu ta bắt đầu viết, những dòng chữ sắc bén, mạch lạc, như những nhát dao mổ xẻ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Cậu ta vẽ ra những sơ đồ, những bản thiết kế, những kế hoạch chi tiết. Cậu ta sẽ xây dựng một thế giới của riêng mình, một thế giới mà ở đó, cậu ta là người làm chủ.
Cậu ta sẽ không còn là một kẻ lãng du, một kẻ trốn chạy khỏi quá khứ. Cậu ta sẽ trở thành một kiến trúc sư, một người xây dựng, một người tạo ra. Cậu ta sẽ xây dựng lại chính mình, từng chút một, từng viên gạch một.
Ánh sáng đèn bàn hắt lên khuôn mặt cậu ta, làm nổi bật những đường nét góc cạnh, lạnh lùng. Nhưng trong đôi mắt vốn chứa chan vẻ tuyệt vọng ấy, người ta có thể thấy một tia lửa, một ngọn lửa đang bùng cháy, một ngọn lửa của sự quyết tâm, của sự tái sinh.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm dần buông xuống, những ánh đèn đường lấp lánh như những vì sao nhỏ bé. Nhưng trong căn phòng nhỏ bé ấy, ánh sáng từ ngọn đèn bàn vẫn rực rỡ, soi sáng những trang giấy đầy ắp những ý tưởng, những hoài bão, những ước mơ.
Chishiya biết rằng, hành trình phía trước còn rất dài, còn rất nhiều khó khăn và thử thách. Nhưng cậu ta cũng biết rằng, cậu ta không đơn độc. Cậu ta có những ý tưởng, có những kế hoạch, và quan trọng nhất, cậu ta có chính mình.
Và cậu ta sẽ không bao giờ từ bỏ.
...
Những năm tháng cuối cùng ngồi trên ghế nhà trường của Chishiya trôi qua nhẹ nhàng mà lại yên bình đến lạ. Sau khi chuyển lớp, bọn bắt nạt cũng chẳng làm phiền cậu nữa. Chishiya vùi đầu mình vào những trang sách, những công thức, những thí nghiệm, những đêm dài thức trắng. Cậu ta sống trong thế giới của riêng mình, một thế giới của tri thức, của những con số, của những lý thuyết phức tạp. Những ngày ngủ không quá ba tiếng, những bữa ăn vội vàng, những giờ phút cô độc trong thư viện, tất cả đều trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của cậu ta.
Cậu ta không còn quan tâm đến những lời bàn tán, những ánh mắt dò xét. Cậu ta chỉ quan tâm đến những kiến thức mới, những khám phá mới, những thách thức mới. Cậu ta muốn chứng minh cho bản thân, cho thế giới, rằng cậu ta có thể làm được những điều phi thường.
Những bài kiểm tra, những kỳ thi, những dự án nghiên cứu, tất cả đều trở thành những thử thách mà cậu ta phải vượt qua. Cậu ta không cho phép mình mắc sai lầm, không cho phép mình thất bại. Cậu ta muốn đạt được những thành tích xuất sắc nhất, muốn chứng tỏ rằng cậu ta là người giỏi nhất.
Cuối năm cấp ba, Chishiya đạt được những thành công rực rỡ, những thành công mà nhiều người chỉ dám mơ ước. Điểm số của cậu luôn đứng đầu lớp, những dự án nghiên cứu của cậu ta được đánh giá cao, những bài kiểm tra, những kỳ thi, cậu ta đều vượt qua một cách xuất sắc.
Nhưng điều khiến cậu ta tự hào nhất, không phải là những thành tích học tập, mà là học bổng du học Mỹ. Cậu ta đã giành được một suất học bổng toàn phần vào một trường đại học danh tiếng, một cơ hội mà cậu ta đã mơ ước từ lâu.
Khi cầm trên tay giấy báo trúng tuyển, Chishiya không cảm thấy vui mừng hay phấn khích. Cậu ta chỉ cảm thấy một sự bình tĩnh lạ thường, như thể mọi thứ đã được định sẵn. Cậu ta biết rằng, đây chỉ là bước khởi đầu, là một trong những viên gạch đầu tiên trên con đường xây dựng lại cuộc đời mình.
Cậu ta biết rằng, ở nước Mỹ xa xôi, cậu ta sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn và thử thách. Nhưng cậu ta cũng biết rằng, cậu ta không đơn độc. Cậu ta có những kiến thức, có những kỹ năng, và quan trọng nhất, cậu ta có chính mình.
Cậu ta sẽ mang theo những vết sẹo của quá khứ, những kỷ niệm buồn vui, những bài học quý giá. Cậu ta sẽ không quên những gì đã xảy ra, nhưng cậu ta cũng sẽ không để quá khứ ám ảnh mình.
Cậu ta sẽ bước tiếp, với một trái tim mạnh mẽ hơn, một tinh thần kiên cường hơn, một ý chí sắt đá hơn. Cậu ta sẽ xây dựng lại cuộc đời mình, không phải bằng những mảnh vỡ của quá khứ, mà bằng những viên gạch vững chắc của hiện tại và tương lai.
Ấy vậy mà...
Những buổi chiều muộn, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, Chishiya lại ngồi một mình trong thư viện, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu ta nhìn thấy những cặp đôi nắm tay nhau, những nhóm bạn cười đùa vui vẻ, những gia đình hạnh phúc. Cậu ta cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, một kẻ lạc lõng trong thế giới của những người bình thường.
Cậu ta tự hỏi, liệu mình có bao giờ tìm được hạnh phúc không? Liệu mình có bao giờ tìm được một người có thể hiểu và yêu thương mình không? Liệu mình có bao giờ tìm được một mục đích sống thực sự không?
Những câu hỏi ấy cứ lởn vởn trong đầu cậu ta, không có câu trả lời. Cậu ta chỉ biết rằng, cậu ta phải tiếp tục sống, tiếp tục học tập, tiếp tục tìm kiếm. Cậu ta phải tìm ra câu trả lời cho chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com