Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21

“JiSung, em à?” – Na Jaemin nhìn tên hiển thị của Park JiSung, tản đá lớn trong lòng mới chịu buông xuống, như một thời phán xét trắng án đến từ vị thẩm phán tối cao.

“Ừ, em đây” – Park JiSung giọng nhẹ hẫng.

Na Jaemin ngã ra giường: “Em đang ở đâu, em cho phép anh đến tìm em được không?”

Xin em.

“Jaemin à, anh cũng đang ở thành phố này đúng không?” – Park JiSung nghe tiếng ừ xác nhận của Na Jaemin, mỉm cười – “Vậy anh nhìn ra ngoài trời, đón bình minh cùng em được không?”

Na Jaemin đứng ngoài ban công, những ngôi nhà kiến trúc tinh xảo chồng lên nhau, trời vẫn còn tối, trăng vẫn còn sáng.

“Jaemin à, Na Jaemin. Em muốn nói chuyện với anh, nhưng em không biết nên bắt đầu từ đâu cả. Cho nên anh nghe em nói chuyện một chút nhé, có lẽ em sẽ hơi dài dòng. Nhưng mà đó đều là những lời thật tâm của em”

“Được, anh nghe em nói” – Na Jaemin, cưng chiều Park JiSung đến tận trời.

“Thật sự thì hiện tại em cảm thấy rất phô trương, nhưng mà cuộc đời em vốn dĩ đã giống như một câu chuyện trong tiểu thuyết, phim ảnh vậy, căn bản là đều phô trương, đều được cường điệu. Nhưng em tin rằng, kết cục sắp tới đây của em, đó chính là kết cục dễ nhìn nhất rồi.

Trước đây em vốn tưởng bản thân có cha có mẹ, được sinh ra khỏe mạnh, lớn lên còn được cho ăn học đàng hoàng, còn được học môn nghệ thuật mình yêu thích.

Tuy cha không thường về nhà, nhưng mỗi lần cha về em đều cảm thấy rất vui. Anh cũng biết có một loại khả năng đó chính là nghe được bước chân của người thân mà đúng không? Em cũng vậy, đầu tuần trước đi gặp cha, em vẫn nhớ như in tiếng bước chân của cha. Sáng này em tạm biệt mẹ, em cũng nhớ tiếng bước chân của mẹ.

Em rõ ràng rất yêu cha mẹ, nhưng em không thể nói ra được điều đó. Em thật sự rất nhát gan.

Năm sinh nhật mười tám tuổi, anh tuy không tận mắt chứng kiến, nhưng có lẽ anh cũng hiểu một đứa nhỏ lớn lên không lo không nghĩ, xảy ra những chuyện đó là đau khổ đến mức nào đúng không?

Em hút nhiều thuốc, uống nhiều café, không chịu ăn uống, suốt ngày trốn trong phòng. Chính là vì em luôn có tư tưởng muốn được chết đi. Không phải ai cũng mạnh mẽ vượt qua được những chuyện đó, ai làm được chứ em thì không, em rất nhát gan.

Em vừa sợ người đời nói những câu làm tổn thương em, em vừa sợ em nhỡ miệng làm tổn thương người khác. Cho nên em mới ít nói chuyện như vậy.

Còn việc em ít cười, thật ra em không tin vào tướng số đâu. Bởi vì, em sợ, nếu như em lỡ thân thiện với một ai đó, hướng đến nụ cười chân thành của em cho ai đó, một ngày nào đó họ sẽ lại làm em khóc, họ sẽ làm tổn thương em.

Dạo gần đây em hay cảm thấy tiếc nuối rất nhiều chuyện. Chẳng hạn như chưa đưa anh đi gặp cha mẹ, chưa thể đứng múa một bài ra trò trên sân khấu, chưa cùng anh thổi nến chúc mừng sinh nhật, chưa thực hiện boy’s trip cùng Chenle hay nhìn Sungchan vào đội tuyển quốc gia.

Những chuyện đó không gấp, em có thể làm sau. Nhưng mà, em vẫn luôn buồn một chút ít vì chưa chăm sóc được cho anh, em vẫn luôn muốn nấu cho anh một bữa cơm, có năm món, dưới bầu trời thật đẹp mà ăn uống.

Năm mười tám tuổi em bỏ dỡ nhiều chuyện, quanh đi quẩn lại mà hai năm rồi.

Em vốn dĩ ước mơ chính là Văn hóa nghệ thuật kế bên, chứ không phải Kỹ thuật công nghệ bên này, cho nên em vẫn luôn trộm ngắm dáng vẻ của những sinh viên nghệ thuật bên đó. Cổng trường nghệ thuật mở toang, trời hạ trong veo, Na Jaemin, em gặp được anh.

Anh chính là nắng hạ đẹp nhất em từng gặp.

Dù cho đã gặp anh trong mơ rồi. Nhưng quả thật, anh rất đẹp, làm em chỉ muốn ngắm nhìn bộ dáng của anh, sau đó len lén bỏ anh vào túi, đem về nhà đặt lên chăn mỗi ngày mà ngắm nghía một chút.

Người ta vẫn thường nói, lam nhan cũng có thể họa thủy. Em biết vốn dĩ bản thân ích kỷ, nhưng vẻ đẹp của anh quá tội lỗi, làm cho người khác không an tâm về vẻ đẹp đó.

Em từ nhỏ đến lớn chưa từng biết sợ, lúc bị tai nạn hay bị bỏ rơi, em cũng không sợ. Mọi chuyện em làm từ nhỏ đến lớn em đều cho là hiển nhiên, là nương theo số trời, đương nhiên dẫn đến việc em không thấu hiểu nhiều chuyện tình cảm.

Em vốn nghĩ yêu một người là đem hết tất cả những gì tốt nhất trên đời cho người đó, khoác lên mình vẻ ngoài dễ coi nhất, gương mặt tốt lành nhất mà yêu họ. Nhưng mà Jaemin à, khoảnh khắc anh bảo em sống cùng anh, em chợt nhận ra, sẽ có một người bao dung cho mọi lỗi lầm, vẻ xấu xí thô kệch và tính tình kì lạ của em, đối xử thật tốt với em, chân thành với em.

Na Jaemin, anh chính là thiên sứ.

Thật ra lúc em khám bệnh xong em tình cờ nhìn thấy anh và một cô gái đi vào bên trong cửa hàng trang sức, em đã nhận ra hai người thật xứng đôi. Hay lúc em tìm được chiếc cài tóc đính đá trong túi anh, em đã đứng đó rất lâu, em sợ.

Lần đầu tiên em sợ như vậy, ích kỷ như thể sợ bản thân bị cướp đi thứ gì đó. Nhưng em tin anh, dù sao em cũng tin anh, cho nên em mới chọn cách im lặng. Em không ghen tỵ anh yên tâm, em chỉ là sợ hãi…

Jaemin à, vào mỗi ngày sinh nhật của anh sau này, đến tận năm anh bốn mươi tuổi, anh sẽ đều nhận được một lá thư và một bông hoa, đó là tình cảm mà em trân trọng gửi cho anh.

Cả thế giới đều biết anh yêu em, anh thông minh và tinh tế như vậy, anh cũng biết em yêu anh như thế nào mà đúng không?

Em còn nhớ lúc anh kể em nghe chuyện lí do anh quen con trai, em đã cảm thấy không công bằng cho anh. Anh sẽ còn sự nghiệp, còn tiền đồ tương lai trước mắt, anh là con một, được giáo dưỡng cẩn thận.

Thứ anh đáng nhận chính là một người phụ nữ xinh đẹp, một lễ cưới hoành tráng, một đứa con kháu khỉnh và một tuổi già an nhàn. Khi mà anh đã có tất cả, chứ không phải kề cạnh hằng đêm với một thằng bé mang theo thân xác mục rỗng như em.

Em yêu anh từ cái nắng hạ năm hai mươi, đến tận lúc tuyết đầu mùa rơi. Em yêu anh Na Jaemin, em thật sự sợ hãi, sợ anh chán ghét em, hay nhăn mặt không vui với em... sợ anh nhận ra em là một đứa chỗ nào cũng là bệnh tật, luôn buồn bã và suy nghĩ tiêu cực.

Em trước đây đều sống như thể chờ đến ngày chết đi, không mục tiêu hi vọng, mỗi ngày mỗi ngày trôi qua, chờ đợi cái chết đến với mình. Buồn hay vui đều không quan trọng nữa. Đột nhiên mơ thấy anh, yêu anh, chung sống cùng anh khiến em phải suy nghĩ, phải vui vẻ, phải hạnh phúc. Gặp được anh, đó là phước phần cả đời của em.

Na Jaemin, em hối hận, em không thể cùng anh đầu bạc răng long, không thể cùng nhau đi đến tận cùng trái đất, hay nhận nuôi một đứa trẻ của riêng chúng ta.

Cả một tuần này em đã làm rất nhiều chuyện mà em cho là nên làm. Đi gặp lại cha mẹ, cùng Sungchan ăn hàng, đi xăm cùng Chenle, đến Düsseldorf thành phố của người em thần tượng. Bao nhiêu đó là đủ rồi.

Em bởi vì bị bệnh, nên chỉ có mỗi giác mạc là hiến được cho y học. Em hi vọng, chút công đức nhỏ nhoi này cũng có thể đổi được một lần không cần uống canh Mạnh Bà. Em sẽ lại như ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, tóc hồng phai, áo khoác da bóng, đứng đợi anh cuối con đường. 

Nếu thật sự có kiếp sau, em sẽ đợi anh, vài chục năm nữa khi anh già rồi ra khơi, chúng ta sẽ cùng nhau đầu thai chuyển kiếp.

Hi vọng rằng em sẽ được ở bên anh vào thời điểm sớm nhất có thể, cùng anh trải qua các loại đại sự trong đời. Cùng đi học, cùng tốt nghiệp, đi làm, kết hôn, nhận nuôi con trẻ, về già, rồi chết đi. Em và anh sẽ lại cùng nhau coi phim, cùng nhau đi du lịch, cùng nhau chụp ảnh, anh đàn, em múa.

Em không ngại bóng đêm dưới gầm cầu thang, không sợ anh làm em đau mỗi lên em gọi tên anh. Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, học nấu ăn, kèo rèm cửa thật tối, pha sẵn một ly americano tám shot espresso, đốn nến thơm, cùng anh trò chuyện.

Ở một thế giới khác em không còn buồn khổ bệnh tật, anh lại không cần quá đẹp đẽ hoàn hảo. Chúng ta sẽ lại khỏe mạnh yêu nhau, em sẽ lại làm em bé của anh.

Jaemin à, anh nhìn lên trên trời đi, hừng đông rồi. Em muốn nói với anh một lần nữa, em yêu anh, Na Jaemin”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com