xuân hạ thu đông, bốn mùa bên em
Trên thế gian này vốn dĩ thiện ác bất phân, đồng thau lẫn lộn.
Nhưng thật may rằng, họ là duy nhất trong nhau.
1,
Jaemin đứng trước nhà hàng kiểu Nhật hồi lâu.
Sau khi Jungwoo đưa Jisung cho hắn đã ra về cùng người yêu. Thời tiết dưới không độ, mưa băng đến bất cứ lúc nào không báo trước, Jaemin cầm sẵn một cái ô bản to. Jisung ngà say, gục vào vai Jaemin đứng yên.
Hai người đứng đó một lúc đến khi tuyết rơi xuống, người lớn tuổi hơn cầm ô mở ra, nhỏ giọng thủ thỉ.
"Mình về thôi."
"Cảm ơn."
Hắn nhất thời chưa hiểu ý của Jisung là gì, đưa tay lên vén tóc mai của cậu. Jisung mím môi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Jaemin.
Má cậu hơi hồng vì uống rượu. Jungwoo ra mắt người yêu, vui đến mức uống say mèm, nhưng tỉnh rượu cũng rất nhanh. Trái lại với Jisung hai ngụm mặt mũi đã đỏ tía tai, ê ẩm tới giờ.
"Anh không cần phải đón tôi nữa, cũng không cần lo cho tôi nữa. Thời gian qua tôi đã rất vui, anh không cần cố gượng ép mình trong mối quan hệ này chỉ vì tôi đã luôn suy nghĩ về anh suốt hai năm qua."
Không sai, Jisung luôn cho rằng tình cảm Jaemin dành cho mình là sự thương hại. Sự thương hại xuất phát từ chính tâm hồn của hắn, ngay thẳng và bộc trực. Hắn không muốn nợ ai, trong chuyện tình cảm cũng vậy, đối với Jisung cũng vậy. Mọi thứ đến với Jisung quá nhanh đến nỗi cậu tự hoài nghi với chính bản thân mình, rằng có khi cậu đã thích Jaemin đến mức ảo tưởng rằng những hành động đó xuất phát từ tình cảm thật lòng.
Người lớn tuổi hơn cười khổ, đặt tay sau lưng Jisung vỗ nhẹ. Cái chạm khiến Jisung run rẩy. Cậu yêu thích mọi thứ từ Jaemin, nhưng cậu thực sự không xứng với hắn. Một người như cậu không xứng với bất kỳ ai.
"Em say rồi."
Hắn nhìn bầu trời đen kịt, tuyết trên vai đã tan, trời chỉ còn gió lạnh thổi đến ghê người. Chẳng ai tin loại thời tiết này sẽ xuất hiện vào cuối xuân, sắp sang hè. Có lẽ bầu trời cũng đỏng đảnh như ai, cũng biết làm dáng. Phải chăng cơn mưa nào đã làm nàng buồn, để nàng trút tâm tư, biến nó thành cơn gió thổi đi khắp chốn.
Con người đâu nhất thiết phải theo quy củ. Và định nghĩa không xứng đâu tồn tại. Chỉ có chấp nhận được nhau, hoặc không chấp nhận được nhau mà thôi.
Mảnh ghép chúng ta luôn tìm kiếm, đôi khi lại ở ngay trước mặt mà ta không nhận ra. Jisung đa nghi và thiếu đi cảm giác an toàn, nhưng cậu không hề biết, mọi khuyết điểm đã được Jaemin thu gọn vào trong tầm mắt, âm thầm xử lý, yêu thương. Hắn nhẹ nhàng vỗ về tâm hồn cậu trong lúc cậu chẳng hay, để rồi khi cả hai ngẩng mặt nhận ra, đã thực sự thích đối phương đến nhường nào.
2,
Mùa hạ của những loài hoa.
Phim quay xong từ lâu, thời gian của hai người đã ít giờ lại còn thê thảm hơn. Quá trình trị liệu của Jaemin dài âm ỉ, vậy mà cũng sắp bình phục hoàn toàn. Jisung tiếp tục với dự án mới, với những ước mơ bay xa.
"Ban đầu em đi đóng phim cũng vì anh, nhưng rồi, những dòng thoại như khắc sâu trong tâm khảm. Khóc được hay không cũng không còn là vấn đề của em nữa, công nghệ bây giờ rất hiện đại, mọi thứ đều được xử lý bằng máy móc."
"Nhưng nếu anh cảm thấy chuyện này quá sức đối với em, em có thể nghỉ."
Ban công nhà Jisung được kê thêm một cái ghế đủ cho hai người ngồi.
Tiếng mở cửa, vị diễn viên nổi tiếng rón rén đi vào. Đèn ở góc nhà vẫn còn sáng, Jisung thấy Jaemin ngủ trên ghế, đầu hơi vẹo về một bên. Cửa sổ vẫn mở, từng đợt gió làm bay mái tóc đen mềm của người đang ngủ, Jisung không nói không rằng ngồi xuống cùng, đầu dụi vào cổ hắn.
"Ăn gì chưa?"
"Ừm." Không quan tâm đến câu trả lời lạc quẻ, Jaemin vuốt tóc Jisung, ngửi thấy mùi rượu phảng phất, hỏi tiếp.
"Mệt không?"
Không có tiếng trả lời. Jaemin cúi xuống nhìn gương mặt em, thấy mắt không nhắm, cứ nhìn ra phía xa. Hắn vòng tay ôm em vào lòng, xoa cái đầu mới được nhuộm màu đỏ trầm hút mắt. Hắn cũng nhìn, hắn muốn nhìn chung một thứ với em.
Sao nở ngợp trời. Ánh trăng soi sáng tấm lòng khúc khuỷu gồ ghề, soi lên cánh tay gầy. Ánh trăng soi sáng suy nghĩ của người, phủ lên hiện thực lớp màn kỳ ảo. Có người nguyện đắm chìm trong ánh trăng lừa dối, cũng có người vùng vẫy cố cách ly khỏi nó.
"Em muốn mở một cửa hàng hoa, nuôi một con mèo."
"Chúng ta sẽ chỉ bán loài hoa em thích nhất, được không?"
"Được, nhưng loài hoa nào em cũng thích."
"Vậy thì chúng ta sẽ bán tất cả các loài hoa."
"Nhưng em muốn cửa hàng mình thật nhỏ."
"Vậy mỗi loài ta bán một bông thôi."
"Hãy làm tất cả những gì mà em muốn."
3,
Thu vừa sang, nắng vàng đầy gió
Em có anh, chẳng màng tương lai.
"Phòng này của anh, phòng kia của mẹ."
Căn nhà hai tầng nằm gọn ở giữa phố, đi bộ năm phút là đến chân núi. Tay phải Jisung đeo găng tay, tay trái Jaemin cũng đeo một chiếc y hệt. Tay còn lại của họ đan mười ngón thật chặt.
"Lần sau đừng quên mang găng tay nữa."
"Em cảm thấy như này cũng rất được."
Jaemin chưa kịp ngoảnh đầu, Jisung đã quay đi chỗ khác, chừa lại trong tầm mắt hắn vành tai đỏ ửng, không biết vì gió hay ngại. Hắn bật cười, xoa tai em khiến nó đỏ hơn nữa làm em hờn, bỏ vào phòng ngủ của Jaemin. Trên giá sách hắn còn một quyển album ảnh đóng bụi, em tiện tay cầm nó mở ra. Hắn theo vào, nhìn bìa bọc màu gạch đã sờn bật thốt.
"Ồ, lâu lắm rồi này."
"Lúc này anh thi chạy xong, nhìn nhầm mẹ anh thành mẹ của bạn khác, quê một cục luôn."
"Lúc này anh thi chuyển cấp, thành tích cao nhất lớp trung học luôn đấy."
"Lúc này...Ơ, đây là em à?"
Họ dừng lại ở một trang ảnh. Jaemin đang khóc lớn giữa công viên giải trí vì người đóng vai linh vật chạm vào mình, bên cạnh có một cậu bé mặc đồ chỉnh tề, đưa cho hắn một cái kẹo mút.
Phải mất một lúc Jisung mới hoàn hồn, tay sờ vào bức ảnh đó mãi. Hai người không hẹn mà ngẩng đầu nhìn nhau, bật cười vô nghĩa.
Đó là khoảnh khắc Jaemin biết nụ cười của Jisung đẹp nhất trên thế gian này.
Có định mệnh, ắt sẽ gặp lại nhau.
4,
Đông chí.
Tuyết phủ đầy trước cửa, muốn đi ra cũng không được. Jaemin loanh quanh trong nhà, lò sưởi ấm đến toát mồ hôi nhưng vẫn nhất quyết mặc nhiều áo, lượn lờ trước Jisung đến chóng mặt. Giờ có thêm một cái đuôi nữa là không khác gì con chó bự, người nhỏ tuổi hơn nghĩ.
"Ở dưới này cũng đâu tệ. Ngồi xuống uống cà phê đi."
TV chỉ có mấy kênh truyền hình địa phương. Ngày nghỉ duy nhất, cặp đôi mới yêu nhau chưa được một năm quyết định trở về vùng núi nơi quê nhà Jaemin, cốt để hít thở không khí trong lành. Đâu ngờ, trong lành chẳng thấy đâu, bão tuyết làm họ mắc kẹt ở đây đến ngày thứ hai, và có vẻ như là còn nhiều ngày nữa.
Tiếng diễn viên la lối khi dính một chưởng từ sư huynh, Jaemin tập trung xem đến ngây người. Phải để Jisung dí cốc và phê vào tay hắn mới giật mình, khịt mũi.
"Đóng không hay bằng em."
Ánh mắt người được khen ngập ý khinh bỉ, ngồi sát vào bạn trai một chút, nhâm nhi đồ uống trước khi nó nguội hẳn. Jaemin mải xem tu tiên thần giới, đến khi truyền hình tắt phụt vì gió quá lớn mới thấy Jisung đã ngả vào người hắn mơ màng ngủ, lồng ngực phập phồng khe khẽ. Hắn chỉnh tư thế cho thoải mái, vui vẻ nhắm mắt, khóe miệng vẫn cong cong đầy thỏa mãn.
Vốn dĩ hắn đâu thấy tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com