Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Tuyết thổi tựa anh đào

Đi hù người cũng không cần kịch bản. Phương Giác Hạ hâm mộ cực kỳ.
"Cậu! Cậu là ai??"
"Nghe còn không biết sao?" Âm cuối câu nghi vấn nghe lại càng tuỳ tiện. Phương Giác Hạ cảm giác cái tay kia động đậy, đầu ngón tay nhẹ gõ lên đầu vai mình, "Tôi Bùi Thính Tụng đây."
Giọng đối phương bên kia giống như bị tắc lại, "Bùi......"
"Đúng vậy, chính là Bùi Thính Tụng lần trước quay lại đồ sát đám rác rưởi các người đấy. Nghe nói ngài đây muốn tìm người phong sát tôi? Đã thành công chưa?" Bùi Thính Tụng hướng tay về mặt bàn phía sau ấn một cái, ngồi hẳn lên bàn, "Cuối cùng phát sóng cũng đâu có dám cắt hết cảnh của tôi đâu nhỉ."
Phương Giác Hạ biết hắn có thứ dựa vào để tự tin, nhưng anh cũng không dám nghĩ gia hỏa này sẽ lấy phần tự tin đó tuỳ ý mang ra dùng như vậy.
Đối phương nhất thời như bị nghẹn, biết mình không đắc tội nổi thằng nhóc này, vì thế không dám gây sự với hắn, "Cậu trả điện thoại lại cho Phương Giác Hạ đi, tôi còn việc phải nói với cậu ấy."
"Việc của ông là quy tắc ngầm nam nghệ sĩ phải không? Phúc lợi cá nhân cũng không tồi ha."
Hắn thế mà biết chuyện, Phương Giác Hạ nhíu mày.
Bùi Thính Tụng là người tính cách thẳng thắn, làm việc cùng hắn hai năm anh biết rõ nhất điểm này. Nhưng dù vậy, anh vẫn bị ba chữ quy tắc ngầm từ miệng hắn nói ra chọc trúng, vì thế định thoát ra khỏi cánh tay đang vui vẻ gác lên người mình kia, kéo xa khoảng cách đang quá mức thân mật.
Nhưng Bùi Thính Tụng thấy bả vai anh rời đi đã phản ứng chỉ trong nháy mắt, bắt được cái tay muốn chạy trốn, Hắn duy trì tư thế cúi đầu nghe điện thoại, hơi liếc mắt, ánh mắt sắc bén đối diện với tầm mắt của Phương Giác Hạ, sau đó tiếp tục nói, "Tin tức muốn biết thì đã biết rồi, có sẵn chỗ chờ tôi bạo thôi, đúng không."
Phương Giác Hạ không biết câu [ đúng không ] này là nói cho ai nghe, chỉ cảm thấy cổ tay bị nắm của mình nhói lên như bị gai đâm.
"Can hệ cm gì đến cậu?"
Anh cũng tò mò, bởi vì chuyện này thật sự đối với Bùi Thính Tụng có can hệ gì đâu.
"Đương nhiên là có."
Cổ tay bị cầm chặt hơn.
Bùi Thính Tụng duỗi chân dài ra, "Ông không thấy hot search sao? Công ty kêu tụi tôi xào CP, cho nên trước khi trò buôn bán này kết thúc......" Hắn hướng mặt về phía Phương Giác Hạ, cười như thằng nhóc lưu manh, "Anh ta bị buộc chặt với tôi rồi."
"Danh dự của anh ta quan hệ danh dự của tôi, sinh hoạt cá nhân của anh ta cũng ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân của tôi trong mắt đại chúng, một khi đã ảnh hưởng đến lợi ích chung, tôi muốn mấy thứ này trước mặt người khác phải có tiêu chuẩn cao một chút."
Ngữ khí của hắn tràn đầy hài hước, "Ông nhìn tôi giống loại người sẽ bị ông bao dưỡng sao?"
Âm thanh từ đầu dây bên kia ban đầu là kích động tức giận, sau đó hoàn toàn cứng lại, nói không ra lời. Ở trong giới này, có người có danh, có người có lợi, có người lại có thủ đoạn, nhưng vô luận thế nào, bọn họ đều có điểm giống nhau, chính là hiểu rõ và tuân thủ đại khái quy tắc luật chơi của vòng giải trí. Nhưng Bùi Thính Tụng cố tình lại là tên quái thai thích phạm quy, sau lưng hắn lại có hậu thuẫn cường đại chống đỡ. Điều này khiến hắn không chỉ ngang ngược, mà còn không dễ chọc vào.
Thấy đầu kia không còn tiếng nói chuyện nữa, Bùi Thính Tụng bĩu môi, "Vậy chào nhé, phó đạo diễn Dương."
Dứt câu, ngữ khí của hắn lại hạ xuống lạnh băng.
"Thành thật một chút, bớt nằm mơ đi."
Bùi Thính Tụng giơ tay cắt đứt cuộc gọi, tháo tai nghe xuống. Hắn giương cằm, không nói một lời mà nhìn chằm chằm Phương Giác Hạ, tuy không nói ra nhưng cái nhướng mày ám chỉ đã quá mức rõ ràng, là chờ anh mở miệng trước.
Phương Giác Hạ biết lúc này mình nên nói cái gì, nhưng anh cúi đầu nhìn tay Bùi Thính Tụng, thấy hắn hình như không có ý định buông tay ra. Bùi Thính Tụng thấy anh như thế, khoé miệng lại một lần nữa câu lên, ngón tay mân mê thưởng thức tai nghe của anh.
"Cảm ơn."
Bùi Thính Tụng nghiêng đầu, ánh nhìn đuổi theo tầm mắt lảng tránh của Phương Giác Hạ, "Nghe ngữ khí của anh hình như cũng không nhiều thành ý cảm ơn lắm nhỉ."
Ai ngờ Phương Giác Hạ lại bỗng nhiên nghiêm túc, "Tôi thật sự cảm ơn. Nhưng tôi chỉ không hi vọng bất kỳ ai bị cuốn vào chuyện này, đặc biệt là đồng đội của tôi."
Còn nghiêm túc như vậy.
Bùi Thính Tụng lười nhác gõ gõ hai cái, "Đặc biệt không hi vọng là tôi đúng không."
Phương Giác Hạ hướng cặp mắt đạm mạc nhìn hắn vài giây, sau đó khẽ gật đầu, không phủ nhận những lời này.
"Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cậu."
Nghe thấy câu này, Bùi Thính Tụng cười một cái. Lại nói, ngũ quan của hắn đặc sắc nhất là đôi mắt, khi không cười thì có chút lạnh lùng thâm thuý, nhưng chỉ cần cười lên lập tức biến thành đôi mắt cười cong cong rất trẻ con, khí chất trong nháy mắt cũng thay đổi theo.
Có điều Phương Giác Hạ biết, bây giờ hắn tuy là cười, chẳng qua cũng là đang cười nhạo mình thôi.
Hắn đơn thuần tò mò đặt câu hỏi, làm như học sinh tràn đầy lòng hiếu học, "Sao lại có người muốn ngủ với anh nhỉ? Tôi tưởng tượng không ra bộ dáng anh ở trên giường luôn đấy, mấy người đó là có sở thích ôm băng hay sở thích ôm khúc gỗ à?"
Hắn nói năng trắng trợn như vậy, Phương Giác Hạ cũng không tức giận, chỉ bình thản trả lời, "Vậy cậu buông tay của khúc gỗ ra được chưa?"
Bùi Thính Tụng lúc này mới phát hiện mình còn đang giữ cổ tay anh, bản tính ác liệt lại nhất thời phát tác, "Không buông đấy."
Giữa quá trình giằng co, hai người nghe thấy tiếng Trình Khương truyền đến từ bên ngoài, "Giác Hạ? Tiểu Bùi? Kỳ quái......"
"Anh Khương kể cho cậu à." Phương Giác Hạ nhanh chóng minh bạch từ đầu đến cuối. Đối phương nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, "Cần gì quan tâm ai kể cho tôi, dù sao chuyện này mà lớn ra thì sớm muộn gì cả công ty đều biết."
"Biết thì lại làm sao?"
Nhìn cái bộ dạng bất cần này, Bùi Thính Tụng cảm thấy buồn cười, "Cũng không phải lần đầu tiên. Sao lần này anh lại muốn từ chối? Dù sao trước kia......"
Cùng lúc đó, Trình Khương nhìn qua cửa kính thấy được hai người trong phòng họp, anh ta đẩy cửa ra, "Hai người đang làm gì thế? Tìm khắp một vòng mới thấy."
Phương Giác Hạ bình tĩnh mà rút tay ra, cúi đầu nhìn cổ tay mình đã bị nắm đến ửng đỏ. Bùi Thính Tụng vẻ mặt thoải mái mà từ trên bàn nhảy xuống, "Không làm gì hết, bồi dưỡng tình cảm thôi."
"Được lắm, ở cùng nhau hai năm còn chưa bồi dưỡng ra cái gì, toàn giả vờ giả vịt." Trình Khương lưu ý thần sắc trên mặt Phương Giác Hạ một chút, cố ý hỏi, "Làm sao vậy?"
"Chuyện kia tôi xử lý xong rồi." Bùi Thính Tụng tiếp tục câu chuyện, "Để tôi về nói với chị tôi một tiếng, nếu cái tên Dương Thành Cương này về sau còn không thành thật thì cứ trực tiếp rút vốn đầu tư. Với cái nhân phẩm này của hắn, dù cho tiết mục có được phát sóng thì cũng mang tiếng thôi, tiền của chị ấy cũng là đá ném xuống sông."
Trình Khương gật đầu, sở dĩ anh ta chịu nói cho Bùi Thính Tụng cũng vì biết rõ hắn đã từng mâu thuẫn với phó đạo diễn kia một lần, với cái tính trong mắt không chứa nổi hạt cát của Bùi Thính Tụng nhất định sẽ ra tay.
"Vậy em phải cảm ơn Tiểu Bùi đấy nhé." Hắn ôm vai Phương Giác Hạ kéo về phòng họp, Phương Giác Hạ lại chỉ hơi cứng người, thấp giọng ừ một tiếng.
Bùi Thính Tụng đi ở phía sau nhìn theo bóng dáng Phương Giác Hạ. Con người là một tổng thể mâu thuẫn, điều này hắn biết rõ. Nhưng Phương Giác Hạ đại khái là tổ hợp mâu thuẫn kỳ quái nhất hắn từng gặp. Vẻ ngoài trời sinh lãnh cảm, cứ như vô luận thế nào cũng sẽ luôn từ chối thân cận người khác, người như vậy mà lại dính dáng vào loại đồn đãi kia.
Hiện tại xem cái bộ dạng thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành này của anh, Bùi Thính Tụng thật sự tò mò.
Chẳng lẽ sau khi vấp ngã mới kích thích ra phản ứng?
Bùi Thính Tụng tuy rằng chướng mắt loại người bán thân để thượng vị, nhưng hắn đối với người có năng lực nghiệp vụ cao lại cực kỳ có cảm tình, mà Phương Giác Hạ lại chính là loại người này, năng lực vũ đạo của anh ở trong giới chắc chắn là cấp bậc hàng top, càng không phải nói còn được trời ban giọng hát có âm sắc áp đảo. Cộng sự với anh hai năm, Bùi Thính Tụng ban đầu từ chán ghét trước mấy cái tin hành lang của anh, càng ngày mức độ ghét càng hạ xuống, hiện tại cũng đã chạm ngưỡng vô cảm.
Ngoài vô cảm ra còn có tò mò, bởi vì Phương Giác Hạ mâu thuẫn đến quá mức đặc biệt.
Tiến trình nửa sau cuộc họp cũng rất nhanh, Bùi Thính Tụng thất thần, hình như đã quên mất mình tới chỗ này là để phản đối kế hoạch xào CP của bọn họ. Một lúc sau, cửa phòng họp mở ra, bốn người còn lại trong nhóm cũng sôi nổi tiến vào.
Ông chủ ra hiệu cho mọi người cùng ngồi xuống, sai trợ lý phát bản kế hoạch mới, "Kaleido sau khi xuất đạo mới chỉ ra được hai album, khoảng cách gần nhất cũng là mini album năm ngoái. Kỳ thật đã nên sớm comeback rồi, các cậu trong lòng có lẽ cũng rất sốt ruột."
Trần Chính Vân nhìn qua một lượt các thành viên, "Vừa rồi chúng tôi mở họp thảo luận, vì để lợi dụng tốt nhất đợt nhiệt độ lần này, công ty quyết định nhanh chóng bắt tay vào chế tác phát hành album mới."
Đội trưởng Giang Miểu đưa ra nghi vấn, "Nhưng chế tác album yêu cầu rất nhiều thời gian......"
"Không sai." Trần Chính Vân nói, "Không thể bởi vì đang có nhiệt độ, liền ra sức chạy đua với thời gian mà chế tác ra một album ẩu tả đi lừa gạt fans, các cậu là idol, ca hát nhảy múa là thiên chức, ít nhất điểm này không thể làm người khác thất vọng. Muốn cân bằng thời gian và tiêu chuẩn chế tác, thì yêu cầu phải có phương pháp duy trì nhiệt độ khác. Tử Viêm, Giang Miểu, hai người các cậu có tài nguyên từ các show tạp kĩ, tiết mục vũ đạo của Lộ Viễn cũng đang ghi hình, Lăng Nhất đi hát OST, Giác Hạ cũng đang quay......"
Trình Khương cắt lời, "Giác Hạ không có tiết mục."
Trần Chính Vân lộ ra chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi đến cùng, tiếp tục nói, "Chuyện này để sau rồi nói. Tóm lại về phương diện tài nguyên chúng ta vẫn đang đàm phán, nói chuyện xong xuôi với người ta thì các cậu có thể làm khách quý một show tổng nghệ hàng đầu." Nói xong ông ta lại ra hiệu cho trợ lý đem một phần kế hoạch nữa phát xuống.
Cầm được kế hoạch Lăng Nhất bắt đầu lật loạt soạt vài trang, vui vẻ nói, "Còn có quay phim nhóm nữa à?!"
"Lần này chỉ ghi hình sinh hoạt chân thật của mọi người thôi, khả năng sẽ thêm vào một ít phân đoạn giải trí để tránh cho nội dung bị đơn điệu." Trình Khương tỉ mỉ giải thích chi tiết kế hoạch ghi hình nhóm cho mọi người, "Hình thức có thể là vừa quay vừa phát, cũng sẽ xen kẽ một ít phát sóng trực tiếp, tiết kiệm thời gian."
Trước khi cuộc họp kết thúc, Trần Chính Vân đứng lên, "Các cậu đều là những đứa trẻ tài năng, mấy năm nay lên xuống hẳn cũng biết rõ cái giới này tàn khốc đến mức nào, không cần tôi nói thêm gì, các cậu trong lòng hiểu rõ là được."
"Tôi chờ mong ngày các cậu tỏa sáng."
Phương Giác Hạ nghe thấy những lời này, tựa như thấy mình quay lại thời điểm ban đầu anh đã từng khát vọng sân khấu, bây giờ cảm giác ấy lại một lần nữa tới gần, cho dù là nhờ cái phương thức hoang đường như thế này đi nữa.
Cùng ngày kết thúc cuộc họp, sáu người ở lại công ty chuẩn bị luyện tập cho album mới.
Hiện giờ giới giải trí cho các thần tượng rất nhiều cơ hội, nhưng lại không cung cấp quá nhiều tài nguyên liên quan đến chức nghiệp cho bọn họ. Xấu hổ ở chỗ những người trẻ tuổi này đại đa số vốn dĩ đều ôm mộng ca hát nhảy múa mà bước vào giới, cuối cùng lại vì đủ loại nguyên nhân mà phải đi làm đủ dạng công việc khác. Danh tiếng của thần tượng gặp vô số thành kiến, hơn nữa họ cũng không thể có được sân khấu chân chính mà idol nên có.
Bọn họ dần dần rời xa âm nhạc vũ đạo, một đám mệt mỏi lao tới các phim trường lớn nhỏ, bị hãm sâu vào trong các lều bạt ghi hình đại đồng tiểu dị vô số đêm, quên đi ước nguyện ban đầu của chính mình, cuối cùng chỉ đạt được một câu "Lòng tham không đáy" hoặc là "Không có kim cương đừng lấy đồ sứ ra thay thế" mà qua loa kết thúc, chìm nghỉm dưới vô số lớp sóng triều mỹ lệ mới dâng lên.
Chức nghiệp của nghệ sĩ phân chia quá hỗn loạn, làm cho quá nhiều sinh mệnh bị động trở thành cặn bã dưới bánh răng tàn nhẫn của cỗ máy đêm ngày vận hành không ngừng nghỉ mang tên giới giải trí, ngày qua ngày, luôn có những vật hi sinh đẹp đẽ mới bị cuốn vào.
"Hôm nay cường độ tập nhảy của Giác Hạ cũng cao quá đáng." Lăng Nhất thở hồng hộc dựa vào tường, vặn nắp bình giữ nhiệt ngâm hạt đười ươi ra uống, "Không ổn rồi hôm nay khai giọng cũng không xong, khụ khụ." Sau đó cậu lại bắt đầu lên cơn, diễn sâu nghẹn ngào vươn tay, "Hỏa Hỏa, giọng của ta, giọng ta làm sao vậy? Ta không bao giờ còn được sủng nữa......"
Hạ Tử Viêm đang giúp đội trưởng Giang Miểu giữ chân gập bụng vươn ra một bàn tay bịt miệng cậu ta, "Vào lãnh cung đi Lăng phi, thể lực ngươi quá kém không thích hợp thừa sủng đâu."
"Không có nha, anh xem đến anh Viễn còn theo không kịp! Hai người họ đều là main dancer, so sánh như vậy được rồi chứ." Lăng Nhất lấy cánh tay chọt Bùi Thính Tụng một chút, "Đúng không Tiểu Bùi."
"Ừm." Bùi Thính Tụng hai tay đang nhét vào túi áo hoodie có lệ mà trả lời, nhìn đến Phương Giác Hạ ở trước gương đằng xa.
Hắn cảm giác người này kìm nén một loại sức lực thật lớn.
Loại cảm giác này hắn hình dung không ra, rõ ràng xét thẩm mỹ của thế tục người này bề ngoài cơ hồ có thể dùng từ yếu ớt mềm mại để miêu tả. Nhưng hắn lại cảm thấy Phương Giác Hạ giống như một cây gai.
Một cây gai cố chấp tuyệt đối không mềm yếu.
Đây là đã là lần thứ hai hắn chứng kiến người trước mặt này bị hãm sâu vào vũng bùn quy tắc ngầm. Nếu nói lần đầu tiên miễn cưỡng có thể tính là nghe đồn, lần này Bùi Thính Tụng lại chân thật nhìn thấy giao dịch không có kết quả.
Những người này ham muốn điều gì? Sắc đẹp? Tuổi trẻ?
Thật lòng mà nói hắn không hiểu.
Bùi Thính Tụng chưa từng yêu ai, không phải vì hắn tuổi còn nhỏ nên chưa yêu đương, mà là hắn không có hứng thú yêu đương. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh bản thân bị một đống trở ngại vụn vặt dính dấp vướng chân, hắn liền cảm thấy lãng phí thời gian. Cái thứ gọi là tình cảm này, thời điểm tốt có thể đưa người ta lên thiên đường, thời điểm xấu lại không bằng xuống địa ngục.
Nhưng bọn họ hẳn là không muốn yêu đương với Phương Giác Hạ đi. Đàn ông trung niên đã ở cái tuổi dìu già dắt trẻ, chỉ là nếm thử mới lạ mà thôi.
Nếu là ham muốn thể xác thì lại càng thêm vớ vẩn, hắn không thể tưởng tượng cảm giác đối với thân thể nam giới sinh ra dục niệm là như thế nào. Cho dù hắn từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, xung quanh dạng bạn bè gì cũng có, cũng có tư tưởng ủng hộ duy trì cái quần thể ít ỏi kia, nhưng hắn không phải gay, lý giải không được loại ham muốn này.
Nói ra lại thấy như chạm vào hai điểm mù, nhưng phương thức tư duy của Bùi Thính Tụng lại cố tình không giống người thường, hắn không thể chịu đựng được những thứ mơ hồ không rõ, hắn phải suy nghĩ.
Hắn muốn tìm ra đáp án từ trên người Phương Giác Hạ.
"Tớ bỏ cuộc, Phương Giác Hạ bị điên rồi. Luyện tập liên tục đã bao lâu? Mệt bỏ cha, từ rày về sau không bao giờ cùng tập nhảy với cái đồ cuồng luyện tập kia nữa đâu." Lộ Viễn cũng trở về, xoa eo thở dốc. Giang Miểu cười hoàn thành một cái gập bụng cuối cùng, "A, bụng mỏi ghê......"
"Đi, đi ăn cơm đi, em đói ~" Lăng Nhất túm Giang Miểu, "Đội trưởng, em muốn ăn cơm!"
"Cũng đến giờ rồi." Giang Miểu xem đồng hồ, kêu một tiếng Giác Hạ. Phương Giác Hạ đang ở trước gương lúc này mới dừng lại, thở phì phò nói, "Lát nữa em sẽ đi sau."
"Ok." Mọi người đều biết rõ tính anh, thằng nhóc này là tên có cường độ luyện tập lớn nhất toàn công ty, ai cũng không ngăn cản được. Lăng Nhất túm Bùi Thính Tụng, "Đi thôi Tiểu Bùi, hôm nay anh trai mang cậu xuống núi ăn thử nhà ăn công ty, quẹt phiếu của anh!"
Ai ngờ Bùi Thính Tụng thái độ khác thường nói, "Anh Nhất, các anh đi trước đi, tôi luyện thêm một chút."
Mấy người cùng đứng hình tại chỗ.
Không phải chứ, tên nhóc mỗi ngày đem sự nghiệp đi làm idol ra như đi chơi hôm nay đổi tính rồi?
Giang Miểu xem ánh mắt, cười cười, "Vậy bọn anh đi trước, đừng tập lâu quá trễ giờ ăn cơm."
Đến lúc xuống được nhà ăn rồi Lăng Nhất vẫn còn đang nhọc lòng, "Hai người bọn họ sẽ không đánh nhau đi."
"Trận này mà đánh thật thì hẳn đã đợi lâu lắm rồi." Hạ Tử Viêm biểu tình làm như Bồ Tát khai thiên nhãn, không hề hợp với cặp lông mày cụt lủn. Lộ Viễn chớp thời cơ kẹp đi một miếng thịt bò trong đĩa cậu ta nhét vào miệng, "Các cậu đừng nói, mình giống như sắp bị mấy cô bé trên mạng tẩy não luôn rồi, hiện tại nhìn hai đứa nó cũng cảm thấy xứng đôi bm."
Lăng Nhất dùng đũa gắp lên một cọng khoai tây siêu to, động tác như đại lão đang hút thuốc, "Tiểu Phương, còn có Tiểu Bùi nữa a, mỗi ngày đều cứ như giây tiếp theo sẽ lao vào đánh nhau đến nơi. Anh nói mấy cô bé đó nhìn thấy sự thật tàn khốc này sẽ còn đi đu CP hai người họ hay sao?"
"Sẽ." Hạ Tử Viêm bình tĩnh mà lấy đũa hất bay bàn tay độc ác lần thứ hai duỗi qua của Lộ Viễn.
"Vì sao?" Lăng Nhất chớp chớp mắt.
"Ăn cơm đi." Giang Miểu trên mặt lộ biểu tình hiểu mà không nói, cười, "Không đánh nhau được đâu."
Phòng luyện tập chỉ còn lại hai người, Phương Giác Hạ ngừng tập, thói quen trong hai năm đã làm anh phản xạ có điều kiện chủ động né tránh mỗi khi đối mặt với Bùi Thính Tụng, tránh gây thêm thị phi. Anh vuốt mái tóc ướt sũng mồ hôi ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng, chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy vệt hồng nhạt trời sinh trên khóe mắt đối phương, Bùi Thính Tụng đột nhiên nhớ lại thời điểm lần đầu tiên gặp anh.
Thân là thực tập sinh nhảy dù, hắn được Trình Khương lãnh đi gặp các đồng đội tương lai, cũng là ở phòng tập này, cũng là vào mùa đông, lúc mở cửa mọi người đang tập vũ đạo cho bài hát ra mắt. Nghe thấy động tĩnh tất cả đều quay đầu lại, chỉ có một người mang mũ lưỡi trai đen vẫn mải nhìn gương mà tập, mãi cho đến khi Trình Khương mở miệng.
Anh dừng lại, không tiếng động mà thở dốc, xoay người, cùng thời này khắc này lại rất giống nhau. Mồ hôi theo đường cong nơi cằm nhỏ xuống, tựa như băng kết trên mái hiên tan ra, rơi xuống một giọt nước.
Người cuối cùng tự giới thiệu tên cũng là anh.
Lúc ấy Phương Giác Hạ hai mươi tuổi tháo mũ xuống, giống vừa rồi vén tóc ướt ra sau, lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh. Trên gương mặt trắng nõn lại hiện ra một vết bớt thon dài hồng nhạt, được Bùi Thính Tụng tự động trừu tượng hóa trong đầu.
Tuyết thổi tựa như cánh hoa anh đào bay. Đây là hình ảnh chuẩn xác nhất mà hắn tìm được.
"Chào cậu, tôi là Phương Giác Hạ."
[ Liên vũ bất tri xuân khứ, nhất tình phương giác hạ thâm. ]
Rõ ràng là cái tên thuộc về mùa hè, thế nhưng người lại lạnh lẽo như mùa đông.
Hắn gật đầu, cười trả lời, "Bùi Thính Tụng."
Lúc đó Lăng Nhất gặp ai cũng dễ làm quen liền tò mò đặt câu hỏi, "Tên nghe rất đặc biệt! Sao lại đặt tên như vậy?"
"Tôi sinh vào đêm trừ tịch. [ Sinh bồn hỏa liệt oanh minh trúc, thủ tuế diên khai thính tụng tiêu. ] Ông ngoại tôi lấy hai chữ trong câu thơ này đặt tên cho tôi."
"Oa, tên thật dễ nghe, nhưng cậu thoạt nhìn không giống đứa trẻ sinh vào mùa đông a."
Đúng không.
Tầm mắt bị ký ức mơ hồ che phủ nhanh chóng trở lại quỹ đạo hiện thực, Bùi Thính Tụng nhìn chăm chú Phương Giác Hạ trong gương.
Tầm mắt từ trên rơi xuống cổ tay áo hoodie bị kéo lên một nửa của anh, lộ ra cánh tay trắng gầy gò nhưng rắn chắc. Mạch máu trên cánh tay mơ hồ chuyển động. Quần áo rộng bị ướt mồ hôi dính sát vào thân thể, theo động tác mà liên tục rời ra lại dính vào. Dọc theo đường cong xuống phía dưới, mắt cá chân cùng sườn gót chân lõm vào bị ống quần túm bao lấy, cọ lên làn da trắng tuyết.
Không biết tại sao, Bùi Thính Tụng nhớ tới xúc giác lúc mình nắm lấy cổ tay anh.
"Cậu đang nhìn gì thế?" Phương Giác Hạ từ trong gương nhận ra ánh mắt hắn, xoay người lạnh lùng nhìn.
Buông bàn tay theo bản năng đang nắm chặt, Bùi Thính Tụng lười nhác cười, nhìn thẳng vào gương mặt anh.
"Xem anh đến cùng là đẹp chỗ nào."
---
Lời tác giả:
Xuất xứ tên của hai người:
Bùi Thính Tụng: sinh bồn hỏa liệt oanh minh trúc, thủ tuế diên khai thính tụng tiêu. --《 trừ dạ 》/ 《 Đêm Giao thừa 》( Tống Đái Phục Cổ )
(ý nghĩa đại khái là Trúc cháy nổ tanh tách trong bồn lửa, mở tiệc giao thừa nghe tiếng chúc tụng lao xao - mình dịch bậy)
Phương Giác Hạ: liên vũ bất tri xuân khứ, nhất tình phương giác hạ thâm. . -- 《 Hỉ Tình 》 ( Tống Phạm Thành Đại )
(Ngay cả mưa cũng không biết xuân đã đi rồi, tỉnh giấc thấy trời đã vào hè - vẫn là mình dịch bậy)
Kỳ thật hai bài thơ này còn vô cùng phù hợp với tính cách từng người.
(chắc ý bả là Bùi Chó Con lắm lời lại còn nóng nảy, mồm miệng cứ nổ tanh tách tanh tách, nói nó 1 câu nó cãi lại cmn 10 câu; Phương Ánh Trăng thì ngược lại làm gì cũng trầm tĩnh nhẹ nhàng không tiếng động, trước khi người ta kịp nhận ra thì người đã đi mất rồi)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #nlcf