Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19


tình hình của thùy tiên ở trên thành phố coi như là tạm ổn , chỉ tội cho ngọc thảo ở dưới quê , phải nói là vô cùng bất ổn

" gì đây ? " ngọc thảo ngang nhiên bước vào chiếc chòi nhỏ của phương anh , sau đó đặt chiếc giỏ cơm do chính tay em chuẩn bị cho phương anh lên bàn , mắt không quên liếc về phía người ngồi đối diện mình

" à , em là ngọc thảo , em gái của thùy tiên phải không , chị là phương khánh , bạn của thùy tiên " phương khánh tuy có chút sượng sùng nhưng vẫn phải gáng bắt chuyện với ngọc thảo , chẳng hiểu sao thùy tiên lại có được một cô em gái khó ưa như vậy nữa

" tui biết , không cần chị phải giới thiệu , tui chỉ muốn biết là sao chị xuất hiện ở cái chòi này vậy ? " ngọc thảo thở hắt một cái rồi nói , ai mà chẳng biết phương khánh là bạn của thùy tiên , giới thiệu chi cho mất công vậy không biết

" chị nghe người làm trong nhà em nói là dạo này phương anh dọn ra đây ở , nên nay chị ghé thăm , sẵn tiện đem cơm cho phương anh luôn " phương khánh cũng rất thật thà mà trả lời lại

" hay quá ha , cái gì chị cũng biết hết , riết rồi tui hông biết là nhà tui hay là chị nữa " ngọc thảo nghe vậy thì xéo xắt nói một câu , cứ cái đà này có khi mai mốt phương khánh trở thành con ruột của má em luôn không chừng

" rồi phương anh đâu ? " ngọc thảo nhìn quanh cái chòi một lần nữa rồi quay sang hỏi phương khánh , nhân vật chính của cuộc nói chuyện này đi đâu mất rồi ?

" phương anh đi hái dừa rồi , chắc lát là về tới " phương khánh cực kỳ ghét cái cách nói chuyện không đầu không đuôi này , nhưng dù ghét cỡ nào cũng phải nhịn lại hết , dù sao ngọc thảo cũng là con của bà hội đồng , thử ngọc thảo là con của người khác xem , coi cô có la ngọc thảo một trận hay không

ngọc thảo thấy vậy thì cũng đành ngồi im đợi phương anh về , ngày nào em cũng ra đây mang cơm cho phương anh hết mà có thấy phương anh hái cho em được trái dừa nào đâu , nay phương khánh xuất hiện cái lật đật đi hái dừa , tính lấy le với gái hay gì ?

phương khánh thấy ngọc thảo im nên cũng im theo , dù sao hai người bọn cô cũng không hợp nói chuyện với nhau , nên thôi tốt nhất là im lặng đợi phương anh về giải quyết

thế là cả hai ngồi trong chiếc chòi nhỏ chờ , chờ được hơn nửa tiếng thì cũng thấy bóng dáng phương anh xuất hiện , không biết hái dừa ở cái miệt nào mà lâu gần chết

" ủa ? " phương anh vừa bước vào thấy ngọc thảo ngồi trước mặt thì có chút hốt hoảng , ngọc thảo ở đâu xuất hiện đây ?

" má kêu em mang cơm cho chị " ngọc thảo mặt mày không vui nhìn phương anh nói , em biết phương anh còn giận nên không có ăn cơm của em đâu , nên ngọc thảo đành lấy má mình ra làm cái cớ

" chị có cơm của cô khánh rồi , có gì thảo đem về đưa cho thím tư giúp chị nha " phương anh làm sao mà không biết cái giỏ cơm kia là do ngọc thảo chuẩn bị , tại trong giỏ cơm có một món duy nhất là trứng chiên à , nhìn vô là biết ngọc thảo chiên rồi , tại chỉ có ngọc thảo chiên thì cái trứng nó mới hơi đen đen vậy thôi , nếu không muốn nói thẳng ra là khét

" thôi , dù sao tụi mình cũng có ba người , có thêm phần cơm của thảo thì mỗi người tụi mình ăn được nhiều hơn chút , với lại trưa nắng bắt thảo về thì tội thảo lắm , có gì thảo ở lại ăn cơm với tụi chị cho vui " phương khánh cũng muốn đuổi ngọc thảo về lắm mà thấy trời trưa nắng gắt , sợ ngọc thảo về lại bị say nắng thì lại mệt

" tất nhiên , không cần chị mời tui cũng ở lại ăn " trong lòng ngọc thảo vô cùng khinh bỉ phương khánh , người gì đâu mà giả tạo thấy ớn

" vậy thôi , thảo uống trái dừa này đi , chị với cô khánh uống chung cũng được " phương anh thở dài đẩy trái dừa đã được mình chặt sẵn về phía ngọc thảo , lần nào ngọc thảo gặp phương khánh cũng vậy , toàn ăn nói khiến cho người ta khó chịu không à

" sao chị không uống chung với em ? " ngọc thảo dễ gì để cho phương anh với phương khánh chung đụng nhau , ngày nào em còn tồn tại là ngày đó hai người này phải tách xa nhau ra

" vậy thôi thảo một trái , cô ba khánh một trái , còn chị uống nước nấu sẵn " phương anh thật sự là hết biết nói sao với bản tính trẻ con này của ngọc thảo , không biết có phải do cô nhường nhịn em nhiều quá nên em sanh tật hay không ?

ngọc thảo thấy phương anh thở dài thì cũng chẳng dám lên tiếng nữa , sợ làm cho phương anh giận mình thêm , chỉ biết ngậm ngùi mà lấy cơm ở trong giỏ ra mà bày lên bàn

" nay tui có kho thịt , phương anh ăn thử coi ngon không ? " phương khánh ngồi đối diện nhìn ngọc thảo bày cơm ra bàn mà cười thầm , chiên cái trứng còn khét lên khét xuống mà bày đặt chuẩn bị cơm cho phương anh hả ?

" ăn xong coi chừng trúng độc chết đó nha " ngọc thảo không cam tâm nói một câu , biết đâu trong nồi thịt kho này bỏ bùa bỏ ngãi không đó

" thảo cũng ăn thử một miếng nha " phương khánh cũng giả lã gắp vào chén ngọc thảo một miếng thịt , không biết có độc không , chỉ biết là nó không có khét như cái trứng của ngọc thảo thôi

" chị thấy ngon mà " phương anh lần này thật sự là cố tình chọc tức ngọc thảo , để cho em giận mà sau này không cần đem cơm ra cô nữa , để cho em có thể ở nhà nghỉ ngơi , không cần vì cô mà tốn công phí sức nữa

" ngon thì chị ăn một mình đi " nhịn hết nổi , ngọc thảo đập mạnh đôi đũa trong tay mình xuống bàn rồi đứng lên bỏ đi ra giữa đồng mặc cho giờ là trưa trời trưa trật

ngọc thảo bực tức như vậy thật ra là cũng có lý do , ngọc thảo để ý từ lúc phương anh bước vô cái chòi này , lúc nào chị cũng nhìn phương khánh hết , chẳng thèm nhìn lấy em một cái nào , xem em giống như là tàn hình vậy đó , đã vậy còn cùng với phương khánh kẻ tung người hứng , người này nấu cơm người kia khen ngon , ai mà chịu cho được , thế là đành nhịn cơm mà ra đồng nhìn trâu ngủ cho đỡ tức

" thảo đi một mình vậy có ổn không ? " phương khánh thấy ngọc thảo bị chọc tức như vậy thì cũng chút vui , nhưng mà vui xong thì lại lo , sợ ngọc thảo ra ngoài đồng chọc trâu có khi bị trâu húc không chừng

phương anh ngồi đó phân vân không biết phải làm sao , đuổi theo em thì lại sợ em giở bản tính trẻ con nói ra những lời khiến cả hai không vui , mà không đuổi theo lại sợ em gặp chuyện , thế là sau một hồi suy đi nghĩ lại phương anh cũng quyết định đứng dậy chạy theo ngọc thảo , trước khi chạy ra khỏi chòi còn không quên lấy theo một chiếc nón lá cho ngọc thảo đội cho đỡ nắng


.

.

.

.

.

.

.

.


phương anh đứng giữa cánh đồng rộng lớn , tay thì cầm chiếc nón lá , mắt thì liên tục nhìn xung quanh tìm kiếm ngọc thảo , không biết ngọc thảo chạy lung tung đi đâu mà cô tìm quài không thấy đâu hết

rốt cuộc sau một hồi tìm kiếm , phương anh cũng nghe được tiếng khóc thút thít của ngọc thảo phía sau một cái cây to , vậy là đành đi lại để mà coi tình hình em ra sao

" thảo " phương anh chạm nhẹ vào vai ngọc thảo khẽ gọi , khóc cái kiểu này thế nào mắt cũng sưng to cho coi

" em hỏi chị , chị thương cái cô ba khánh đó có phải không ? " ngọc thảo ngước đôi mắt ngấn nước của mình lên mà hỏi phương anh , không thương em sao còn ra đây dỗ dành em chi nữa

" chị không có " phương anh nghe ngọc thảo nói xong thì liền tích cực phản kháng , cô chỉ cố ý chọc cho ngọc thảo tức , để em không phải mất công trưa nắng ra đây đem cơm cho cô thôi mà , tự nhiên em kêu cô thương cô ba khánh là sao ?

" chị không có ? vậy sao chị kho cá cho người ta ăn , sao chị qua nhà người ta ở rồi không chịu về , sao chị chặt dừa cho người ta uống , đã vậy lúc nào chị cũng nhìn cô ba khánh đó , có bao giờ chị đối xử với em giống như vậy đâu " ngọc thảo bực tức mà đứng phắt dậy trước mặt phương anh nói một tràn , em nhịn lâu rồi , giờ em nói hết ra như vậy đó , phương anh muốn giận em thì cứ giận đi

" tại mấy cái đó cô ba khánh nhờ nên chị mới làm giùm , chứ chị ..." phương anh nghe ngọc thảo nói xong thì cũng không biết phải giải thích làm sao , biết vậy lúc đó khỏi làm cho rồi

" vậy người ta kêu chị đi chết chị có đi không ? " ngọc thảo chỉ tay vào người phương anh nói , phải chi chị nghe lời em như vậy thì hay biết mấy

" không " phương anh lắc đầu nguầy nguậy trả lời , cô có khùng đâu mà tự nhiên đi chết làm gì

" vậy em hỏi chị thêm một câu nữa , rốt cuộc là chị thương ai , thương em hay thương cái cô ba khánh kia ? " ngọc thảo cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong để nói cho tròn vành rõ chữ , em lỡ phóng lao rồi nên phải đi theo lao thôi

" chị thương ..." giây phút này đối với phương anh vô cùng rối rắm , tự nhiên cái hỏi ngang như vậy sao mà người ta trả lời được

" rõ ràng là chị thương cái cô ba khánh đó " ngọc thảo thấy phương anh ngập ngừng thì lại khóc tiếp , chỉ có thương người ta thì mới ngập ngừng lâu như vậy

" trời ơi không có " phương anh chịu hết nổi cũng bực bội theo , đã nói không có thương mà sao cứ ép người ta nhận quài vậy

ngọc thảo nghe phương anh thét lên thì cũng im bặt đi , phương anh vì người ngoài mà dám nạt em hả ?

" tránh ra " ngọc thảo vừa nói vừa cố tình dùng hết sức của mình để mà đẩy phương anh sang một bên , phương anh dám làm em trái tim em đau thì em cũng phải bắt chị chịu lại nổi đau tương tự

" thảo , đi đâu vậy , đội nón vô rồi hẳn đi " phương anh bị ngọc thảo xô ngã thì vội lồm cồm ngồi dậy , miệng không quên kêu ngọc thảo quay lại mà lấy nón đội vào

" em không có cần , chị đem về mà đội cho cô ba khánh của chị đi " ngọc thảo quay lưng lại , gương mặt tràn đầy nước mắt nói với phương anh , em nhất định sẽ bắt phương anh phải chịu đựng nỗi đau giống như em , có khi còn hơn em nữa

phương anh ngồi dưới cái cây lớn cầm chiếc nón lá quạt qua quạt lại , quạt cho cơn nóng trong người cô nguội đi bớt , chứ nó mà không nguội chắc cô chạy về nhà bắt ngọc thảo ra cãi lộn tiếp quá , phương anh cứ thế ngồi đó nhìn trời nhìn mây rồi sau đó lại quay trở về chiếc chòi nhỏ có phương khánh đang đợi , chẳng hay biết rằng mấy ngày sau người khóc tiếp theo sẽ là cô 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com