Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22


" bộ sắp tới mùa bão hay sao mà mưa lớn quá trời " phương anh vừa mới ló đầu ra khỏi cửa đã vội thụt người vào, mưa lớn cỡ này chắc ngày mai nguyên cái ruộng lúa bị ngập mất

" tui nghĩ chắc mưa một chút rồi thôi à, chứ không đến nỗi khiến cho ruộng bị ngập đâu, phương anh đừng có lo " phương khánh nhìn bộ dạng của phương anh có chút mắc cười, làm gì mà sợ tới nỗi xanh chành mặt mày hết trơn

" hổng có, con sợ mưa lớn quá, có khi nào sét nó đánh trúng cái chòi của con hông " phương anh vừa nói vừa gãi đầu cười gượng, vừa lo cho cái ruộng vừa lo cho tính mạng của mình, biết đâu xui xui cái bị thiệt

phương khánh nghe vậy cũng cười cho qua chuyện, chắc phương anh không có xui đến nỗi bị sét đánh đâu ha ?

sét thì chắc không có đánh phương rồi đó nhưng ngọc thảo thì chưa chắc, ngọc thảo mà biết phương khánh xuất hiện ở cái chòi của phương anh vào lúc nửa đêm như thế này, thế nào cũng lấy dầu hoả mà đốt cái chòi này cho xem

.

.

.

.

.

.

.

.

.

" CHỊ PHƯƠNG ANH, MỞ CỬA CHO EM " ngọc thảo ra sức mà hét lên cho người bên trong nghe thấy, mưa gì lớn quá chừng, át luôn cả giọng của em

phương anh nghe tiếng gọi thì vội vã chạy ra, không biết đêm hôm mưa bão như thế này mà ai còn kiếm mình nữa

" ủa thảo ? " phương anh nhìn thấy ngọc thảo trước mắt thì có chút ngỡ ngàng, sao em lại xuất hiện ở đây vào giờ này ?

" rồi chị định để em đứng ngoài mưa vậy hả ? " ngọc thảo nhìn mặt của phương anh mà muốn đánh một cái, thấy con gái nhà người ta dầm mưa vậy đó còn không biết mời vô trú nữa

" chết, chị quên " phương anh cười trừ mà mở cánh cửa rộng ra để cho ngọc thảo bước vào, chắc mẩm trong bụng thế nào đóng cửa xong cũng bị em chửi một trận nữa cho coi

ngọc thảo bước vào phía bên trong, chưa kịp để cây dù trong tay xuống đã thấy phương khánh ngồi trước mặt, ánh mắt em lập tức nhìn qua phương anh, trời mưa trời gió như này, hai con người này ở đây làm cái gì ?

" hồi nãy chị đi coi tuồng về, xui sao bị mắc mưa, nên đành ghé vào chỗ phương anh lánh tạm " cảm thấy không khí có chút căng thẳng phương khánh vội lên tiếng giải thích, hình như ngọc thảo có ác cảm với cô thì phải ?

" trời cũng bớt mưa rồi đó, chị cũng tranh thủ về đi, chứ không lát nữa mưa lớn là chị không về được đó, coi chừng cha má chị cũng đang chờ chị về đó " nghe rất quan tâm nhưng thực ra lại mang hàm ý đuổi xéo, nếu không phải vì phương khánh là bạn của thùy tiên thì em đã nắm cổ đuổi đi từ lâu rồi

" chị thấy mưa cũng còn lớn... " phương khánh nhìn trời thì thấy có bớt tạnh đi chút nào đâu, bộ mắt của ngọc thảo có vấn đề hả ?

" ở đây có dù, chị cầm lấy mà xài, không cần trả lại " ngọc thảo cầm lấy cây dù mà nhét vào tay phương khánh, nói tới vậy mà còn chưa chịu về nữa là sao ?

" vậy hai chị em mình về chung ... " phương khánh dù muốn từ chối cũng chẳng biết từ chối bằng cách nào, ngọc thảo hôm nay nhiệt tình quá đáng

" em cố tình ra đây để canh ruộng với chị phương anh, chị về cẩn thận " ngọc thảo nở một nụ cười tươi với phương khánh, muốn đấu với em hả, nằm mơ đi

" vậy tui về trước, phương anh với thảo ở đây cẩn thận " phương khánh tay nắm chặt lấy cây dù như muốn trút giận vào đó

" dạ, cô về cẩn thận " phương anh lúc này chỉ còn biết đứng một bên mà mở cửa tiễn phương khánh về, chuyến này chắc cô tàn đời với ngọc thảo quá

ngọc thảo đứng đó nhìn cảnh người này tiễn người kia mà chướng mắt vô cùng, tưởng đâu sau lần này là hai người này không còn được gặp nhau nữa không đó

" chị nhìn đủ chưa, đủ rồi thì vô lấy bộ đồ cho em mượn " chịu hết nổi, ngọc thảo bực bội lên tiếng, mình mẩy em ướt nhẹp nãy giờ, phương anh không lo, lo nhìn gì đâu không

" đợi chị xíu, có gì chị để đồ ở phía sau luôn, có gì em ra phía sau thay nha " phương anh lúc này mới chợt nhớ đến ngọc thảo, chẳng hiểu mưa gió như này em ra đây làm chi nữa

ngọc thảo thấy vậy cũng bước ra phía sau thay đồ, đợi em thay đồ xong là phương anh tới số với em

.

.

.

.

.

.

.

.

.

" hồi nãy chị với người ta có làm gì không ? " ngọc thảo nghiêm nghị ngồi trên giường khoanh tay hướng về phía phương anh hỏi

" không có, hồi nãy cô ba khánh đi coi tuồng về bị mắc mưa nên ghé trú đỡ thôi à " phương anh vội xua tay giải thích, cô xin thề là hai người bọn cô không có làm gì hết, chỉ có ngồi nói chuyện thôi à

ngọc thảo nghe vậy thì cũng bán tín bán nghi, em tin phương anh chứ em không có tin phương khánh, nhìn mặt gian gian giống thùy tiên nên không thể nào tin được hết

" mà sao đêm hôm mưa bão em chạy ra đây làm gì ? " phương anh thấy ngọc thảo một thân một mình chạy ra đây mà có chút hoảng, lỡ mà em có mệnh hệ gì chắc cô hối hận cả đời

" tui đi coi tuồng với người yêu về bị mắc mưa nên ghé vô đây trú đỡ, chứ tui đâu có điên mà chạy ra đây làm gì " ngọc thảo được người ta quan tâm thì liền giở cái giọng hách dịch ra, nói gì thì nói em vẫn chưa có tha lỗi cho phương anh vụ mấy bữa trước đâu à nghen

" vậy sao em không kêu người ta đưa em về thẳng nhà luôn, còn ghé vô đây làm gì ? " phương anh bình thản nói, cô đâu có khờ giống như tiểu vy đâu mà dụ cô, mình mẩy ướt nhẹp chỉ có nước chạy từ nhà ra đây mới ướt như thế thôi

" tui thích vậy " ngọc thảo bị người ta nói trúng tim đen liền đánh mắt sang chỗ khác, kỳ này chắc 49 gặp 500 rồi

" tối nay thảo ngủ trên giường đi, chị trải chiếu nằm ở phía bên này, có gì thì kêu chị " phương anh biết ngọc thảo bị quê nên cũng không dám hỏi han gì nữa

" ngủ trên giường " ngọc thảo không nặng không nhẹ nói ra ba chữ cho phương anh nghe, mưa bão như vậy mà nằm dưới đất là mai đem đi chôn luôn đó

" thôi ... " phương anh thở dài định từ chối, cái giường có chút éc hai người nằm chắc sập giường quá

" ai là chủ ? " ngọc thảo nhướng mày nhìn phương anh, định cãi lời em hả ?

phương anh nghe vậy cũng đành ngậm ngùi xách gối đi tới giường nằm, đợi qua ngày mai, cô sẽ về méc bà hội đồng là ngọc thảo ăn hiếp cô

.

.

.

.

.

.

.

.

.

hai người nằm trên giường, mỗi người quay về một hướng, lưng đối lưng với nhau, nhìn vào tưởng gần nhưng hoá ra lại xa cách vô cùng

" em có thương người ta không thảo ? " phương anh nhắm hờ mắt, miệng lí nhí hỏi, ngọc thảo ngủ rồi chắc không nghe thấy đâu ha ?

" người ta là ai ? " ngọc thảo nằm đó chứ cũng có ngủ được đâu, còn bận lo suy nghĩ chuyện ghen tuông nãy giờ thì làm sao ngủ được

phương anh nghe ngọc thảo đáp lại thì có chút giật mình, tưởng đâu nãy giờ ngủ thẳng cẳng rồi chứ

" rồi sao im ru vậy ? " ngọc thảo chịu không nổi đành quay người mình lại để nói rõ với phương anh, ai ngờ chỉ thấy mỗi cái lưng của chị

" chị " phương anh hít một hơi thật sâu rồi trả lời lại, bây giờ cô cũng còn tâm trí đâu mà quan tâm tới những chuyện khác, chuyện tới đâu thì tính tới đó vậy

" quay qua đây nói đàng hoàng " ngọc thảo nghe chị nói mà như mở cờ trong bụng, chuyến này em có người yêu rồi thùy tiên ơi

" em ... em, có thương chị không ? " phương anh một lần nữa lấy hết can đảm quay người lại đối mặt với ngọc thảo

" thương theo kiểu nào ? " ngọc thảo hỏi mà không giấu được ý cười trong giọng mình, chắc ngày mai em phải đi chùa tạ lễ mới được

" thương theo kiểu , giống như bà hội đồng thương ông hội đồng " phương anh có chút ngập ngừng không biết nói như thế nào cho em hiểu, đành lấy cha má của em ra làm ví dụ vậy

" chị có thương em giống vậy không mà hỏi ? " ngọc thảo nằm đó cười đến tít mắt lại, người gì đâu mà biết ăn nói quá chừng

" có " phương anh mạnh dạn gật đầu, tới nước này rồi còn sợ gì nữa

" em cũng thương phương anh giống vậy " ngọc thảo nghe tới đó liền nhướng người lên thì thầm vào tai của phương anh

" nhưng mà ... " phương anh nghe được câu trả lời thì mừng hết lớn, nhưng mà vẫn còn cái gì đó cấn cấn

" em với người ta chỉ là bạn thôi à, chị đừng có lo " ngọc thảo đưa tay nhéo nhẹ vào má phương anh một cái, phương anh dễ bị dụ quá trời

" rõ ràng chị thấy em với người ta hôn nhau " phương anh nắm lấy tay của ngọc thảo nói, chính mắt cô nhìn thấy mà còn dám kêu là bạn hả ?

" chị thấy lúc nào ? " ngọc thảo có chút bất ngờ, có bao giờ em làm chuyện đó đâu

" lúc ở chỗ cây đa, ngoài bến sông "

" chị đi rình em hả ? " ngọc thảo ôm lấy cổ phương anh nói, ra là phương anh cũng biết ghen nữa hả ?

" ừ " bị ngọc thảo nói trúng ánh mắt phương anh liền nhìn sang chỗ khác, thà thừa nhận trước khi bị phát hiện

chỉ đợi có bấy nhiêu, ngọc thảo một lần nữa nhướng người mình về phía phương anh, áp sát môi mình lên môi chị, không để cho một tí không khí nào được thoát ra

phương anh lúc đầu có chút bỡ ngỡ nhưng dần rồi cũng quen, lát sau cũng thuận theo ngọc thảo mà đáp trả lại, trong đầu còn tấm tắt khen sao môi của em lại mềm đến thế

" như vậy mới là hôn nè, còn em với người ta chỉ là bạn thôi à " ngọc thảo tách ra khỏi nụ hôn liền nói

" chị không tin, em kể lại hết chuyện đêm đó cho chị nghe chị mới tin " phương anh dễ gì chịu bỏ qua cho ngọc thảo như thế, bạn bè gì mà ôm ấp nhau như vậy ?

ngọc thảo lúc này cũng đành kể lại hết mọi chuyện cho phương anh nghe, em mà không kể chắc phương anh ôm mũi tên uất hận này tới suốt cuộc đời luôn quá

phương anh nghe xong câu chuyện tất nhiên là có một chút tức giận, nhưng cho dù giận thì cũng chẳng làm gì được ngọc thảo cả, dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, còn chuyện tương lai sắp tới cứ để cho ông trời quyết định vậy



-------------------------------------------------

HAPPY PRIDE MONTH nha các tình iu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com