Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bồi dưỡng tình cảm(3)


Trên hành lang của bệnh viện bỗng trở nên nhộn nhịp hẳn khi mọi người đều hướng về người đàn ông trẻ tuổi, gương mặt đầy vẻ nam tính đang bế cô gái trên tay.

Vũ Yên vẫn còn chưa định thần lại, không thể tin được mấy phút trước cô còn ở trên giường bệnh, khi nghe hắn nói sẽ bế cô đi, cô chưa kịp ‘tiêu hóa’ hết lời nói thì hắn đã động thủ rồi!

‘A…cô gái đó có phúc thật…được cưng chiều đến mức bà lão như tôi ganh tị’

‘Nếu tôi có được ông xã như  vậy thì hay biết mấy’

‘Giá mà lão công nhà tôi được vài phần của anh ta thì tôi đủ hạnh phúc rồi’
…..

A! Thật là ngại quá. Dù Vũ Yên cô có là người cứng rắn đến mấy thì trước tình cảnh này cũng phải thẹn. Cũng rất lâu kể từ khi cô còn bé, ngoài Vũ An và ba Vũ ra thì Hạ Chánh Thần là người thứ 3 bế cô…hơn nữa ở chỗ đông người như vậy mà bày ra bộ dạng thân mật như thế này thì có chút không quen.

“A…anh mau bỏ tôi xuống đi. Tôi tự đi được mà”

Giọng nói nhỏ như muỗi kêu của cô cũng đã thu hút được sự chú ý của Hạ Chánh Thần. Hắn nhẹ nhàng đảo nhẹ mắt vừa vặn thấy được biểu cảm thẹn thùng của cô khiến hắn không khỏi muốn chọc ghẹo.

“không bao giờ…”

Khẽ phun ra vọn vẻn 3 chữ đánh tan suy nghĩ của cô, hắn thong thả bước tiếp trong khi ai đó lại thở dài bất lực.

Có trời mới biết, khi nãy hắn thật sự bị dọa khi cô ngã!? Hắn thực sự không dám tưởng tượng nếu hắn phản ứng chậm trễ thêm một chút nữa thì…hậu quả thật sự không lường được. Chỉ có khi cô ở cạnh hắn, luôn ở trong tầm mắt hắn thì hắn mới có cảm giác an tâm.

Trái với sự lo lắng của hắn, cô thì lại có cảm giác lo sợ. Cô sợ bản thân chìm vào sự ngọt ngào, ấm áp của hắn để rồi phải chịu tổn thương, nhất là khi trong người cô lại đang mang giọt máu của hắn rồi đây hắn sẽ làm gì cô?….

“A…”

Đột nhiên, Hạ Chánh Thần tăng tốc độ bất chợt làm Vũ Yên không khỏi hét toáng lên rồi quàng tay qua cổ hắn mà ôm chặt.

Nhìn ra được bộ dạng thất thần đó của cô khiến lòng hắn không khỏi bực tức nên cố ý tăng tốc để cô phải chú ý đến hắn. Hắn không biết từ khi nào lại muốn biết rõ suy nghĩ, cảm giác của cô cậu bé trưởng thành mới biết yêu đến vậy…Thật ấu trĩ!

Lần này Vũ Yên không dám nhìn xung quanh, cô vội úp mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Thật là mắc cỡ, hắn làm cô giật mình hét toáng nên như vậy, khỏi cần nhìn cô cũng biết mọi người đang dồn sự chú ý vào 2 người họ…

Cô thật sự không hiểu rõ ràng vừa nãy hắn còn dịu dàng sao đột nhiên lại mạnh bạo đến vậy? Chẳng lẽ cô lại làm sai điều gì chọc giận đến hắn sao?…Nhưng mà ở khoảng cách gần như vậy, mơ hồ nghe rõ nhịp tim hắn đang đập khiên cô không khỏi đỏ mặt. Cảm giác này…thật không tồi đi!

Bộ dạng ngoan ngoãn của cô trong lồng ngực của hắn khiến hắn không khỏi cảm thấy thõa mãn. Nếu không chống đối hắn thì có lẽ hắn cũng không cần phải ra tay với cô. Bất giác khóe môi nở 1 nụ cười yêu nghiêt thong thả bước đi khiến cho ai cũng phải gạnh tị vì sự hạnh phúc của 2 người họ…

….

Tại phòng khám tổng quát,

“Hạ tổng…Ngài có thể ra ngoài đợi một lát được không?”
Vị bác sĩ Lưu e ngại nhìn hắn, đứng trước một nhân vật lớn tuyết đối không được động đến như Hạ Chánh Thần thì mọi lời nói hay hành động của ông đều phải cẩn thận. Chỉ sợ sai sót một chút thì cái bệnh viện này sẽ xóa sổ mất, hơn nữa bệnh nhân lại là phu nhân của Hạ gia thì càng phải cẩn trọng…

Hạ Chánh Thần vốn không quen người khác ra lệnh nhưng nhìn thấy biểu cảm như muốn van xin của cô thì lạnh nhạt đi ra ngoài vẫn không quên để lại 1 câu ‘ Nếu ông sai sót ở điểm nào thì ông tự hiểu đi!’ làm bác sĩ Lưu nghe xong phải toát mồ hôi lạnh.

Ra khỏi phòng khám, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay rồi sải bước đi.

‘Vẫn còn thời gian, đi dạo một chút rồi quay lại phòng khám đón cô.’

Không biết qua bao lâu, hắn cuối cùng cũng dừng chân ở vườn hoa của bệnh viện. Không thể phủ nhận đây là bệnh viện nổi tiếng của cả nước, không chỉ trang  thiết bị tốt hay bác sĩ giỏi mà ngay cả cây cỏ hoa lá cũng là loại quý giá. Những bông hoa  đủ màu đang khoe  sắc dưới nắng cùng ong bướm vui đùa làm cho tâm trạng của hắn cũng thư giãn phần nào.

Chợt nhớ ra điều gì đó, Hạ Chánh Thần đưa tay vào túi quần lấy ra điện thoại. Quả nhiên…Hạ Chánh Thần khẽ thở dài, ngón tay thon dài nhanh nhẹn bấm dãy số quen thuôc, ngay lập tức kết nối…

“Hạ đại thiếu gia à, cậu quá đáng vừa thôi, gọi điện thì cũng chẳng bắt máy… Gây ra chuyện rồi giờ lại bắt tôi chịu khổ. Tài liệu của cậu tôi duyệt đến mức muốn liệt rồi đây này…”

Đối phương vừa bắt máy là không ngừng than phiền, còn ai khác ngoài Đồng Vỹ.

“Từ khi nào mà học tính lãi nhãi như đàn bà vậy?”

Hạ Chánh Thần vẫn không để tâm đến mấy lời kể khổ của anh mà còn mở miệng trêu chọc.

“Không phải là do cậu khiến tôi phải như vậy à? Mà tiểu Yên sao rồi?”

Ở bên kia đầu dây không cần nói cũng biết Đồng Vỹ đang tức đến phát điên, nhưng vẫn không quên hỏi thăm về tình hình của cô. Mấy hôm nay bận rộn mà gọi hắn không bắt máy làm anh lo đến đứng ngồi chẳng yên.

“Ổn.”

Hạ Chánh Thần không nói nhiều, tính hắn vốn kiệm lời lại không biết biểu đạt tình cảm nhưng Đồng Vỹ cũng hiểu được tình hình.

Cuối cùng, Đồng Vỹ cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Đồng Vỹ, cậu nghĩ xem tôi nên giữ lại đứa con đó không?”

Chính hắn cũng không tin được bản thân lại đi hỏi tri kỉ những câu vớ vẩn như vậy. Trước nay khi hỏi ý anh, hắn chỉ hỏi những vấn đề cấp thiết, chẳng lẽ vấn đề này hắn lại không giải quyết được sao?!

“Đứa bé đó là giọt máu của cậu đấy, cậu muốn bỏ nó sao?”

Đồng Vỹ càng lúc càng không hiểu nỗi suy nghĩ của hắn, rõ ràng vấn đề như vậy thì nên hỏi chính cảm xúc của người trong cuộc, anh là người ngoài nên dù có khuyên nhủ chắc gì đã ngăn cản được hành động của hắn, nhất là mối hận thù giữa Hạ gia và Vũ gia.

“Tôi không biết!”

Giọt máu của hắn? Hắn chưa từng nghĩ sẽ có 1 gia đình nhỏ với em gái của người đã cướp vị hôn thê của hắn. Dạo gần đây hắn phát hiện càng lúc càng có cảm tình với đứa trẻ trong bụng của cô khiến cho hắn càng phiền não.

RẦM!

Âm thanh đập xuống bàn vọng qua điện thoại làm hắn giật mình, chưa kịp phản ứng thì Đồng Vỹ liền không khách khí mắng.

“Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, cậu là người mà không có trái tim ư? Nó là máu mủ, huyết thống với Hạ gia đấy. Dù cậu có hận Vũ gia đi chăng nữa thì cũng đừng ra tay với một đứa trẻ vô tội. Nếu cậu còn lương tâm thì nên buông tha cho hai mẹ con Tiểu Yên…Nếu cậu không suy nghĩ kĩ thì sau này hối hận đến chết đấy.”

Dù là người hòa nhã như Đồng Vỹ nhưng khi nghe câu nói vô trách nhiệm của hắn thì liền tuôn một tràng mắng chửi. Nếu người anh em tốt này đứng trước mặt anh thì anh sẽ đánh cho một trận, coi như thay trời hành đạo dạy dỗ lại hắn.

Buông tha? Đáy mắt Hạ Chánh Thần trở nên sâu thẳm, ẩn chứa sự tức  giận khôn lường. Nếu tha cho cô thì hắn phải làm sao đây? Cuộc đời hắn vốn cô độc, không người thân. Mục đích hắn bây giờ chỉ giữ cô ở bên cạnh, dày vò để cô phải cùng hắn xuống địa ngục. Vì vậy nếu để cô đi, chuyện này hắn không làm được!!!

“Tôi biết rồi. Cúp máy đây!”

Hạ Chánh Thần hít sâu để ổn định lại tâm tình, bây  giờ trong đầu hắn  không ngừng lặp đi lặp lại lời của Đồng  Vỹ. Lẽ ra hắn cưới Thẩm Nghi sau đó sống cuộc đời an yên, nhưng sự xuất hiện của 2 anh em nhà họ Vũ đã làm đảo lộn lên hết thảy.

Chẳng phải hắn hận sao? Nhưng sao cảm giác lại lạ lẫm như vậy? Hắn ngẩng mặt lên trời, lặng lẽ nhắm mắt. Nếu bây giờ có 1 điều ước, hắn ước gặp lại cô bé năm ấy; cô bé đã khiến từ một thằng nhóc mồ côi lang thang như hắn trở thành người có địa vị như bây giờ. Chắc chắn khi đó hắn sẽ nắm chặt tay và tuyệt đối không buông ra lần nào nữa…Cũng sẽ không rơi vào cảnh khó xử, phức tạp như hiện tại.

Thở dài một chút, hắn xoay người định trở về phòng khám chợt thấy bóng dáng nhỏ đã đứng nhìn hắn chằm chằm.

“Cô…đứng đây từ khi nào vậy? Sao không gọi tôi?”

Lồng ngực hắn đang đập liên hồi, như đứa trẻ bị mắc sai lần, không lẽ cô đã nghe hết cuộc trò chuyện ban nãy?

“Tôi vừa mới tới đây thôi. Thấy anh đang có vẻ suy nghĩ gì đó nên không phiền”

Thật ra cô đến cũng khá lâu, đại khái biết hắn đang trò chuyện điện thoại cùng ai đó. Bộ dạng trầm tư ban nãy của hắn, cô có thể nhìn ra được sự khó xử và buồn phiền của hắn. Nhưng cô biết, hắn sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó nên cứ giả vờ không biết gì.

“Tình hình cô sao rồi?”

Nghe xong câu trả lời của cô, hắn an tâm khôi phục lại bộ dạng lạnh nhạt hỏi.

“3 ngày nữa có thể xuất viện rồi.”

Thật lòng cô đang rất cầu mong ngày xuất viện, mấy ngày nay ở cùng hắn chung một chỗ cô không được thoải mái chút nào. Bị giám sát, nhất là sự quan tâm của hắn khiên cô càng lúc càng sợ hãi…

Hạ Chánh Thần gật đầu, đột nhiên bắt gặp ánh mắt quen thuộc của năm ấy…Dạo gần đây tiếp xúc với Vũ Yên, hắn càng lúc càng nhớ về cô bé năm ấy khiến hắn trở nên mơ hồ, tim không khỏi đập lệch vài nhịp…

“Đi vào nghỉ ngơi thôi.”

Đánh tan cảm giác khó chịu này, hắn lại gần và bế cô lên hướng về phòng bệnh mà trong lòng đang xuất hiện rất nhiều câu hỏi, còn cô cũng ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực ấm áp ấy mà hy vọng cảm giác này kéo dài mãi….

----------

Còn ai hóng không nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com