269 + 270
269 - Quần áo cũ của hoàng tử
Trong lúc Effie đang giảng cho Mordret - người mà đang im lặng lắng nghe cô ta nói với biểu hiện kì lạ trên gương mặt thường luôn bình tĩnh - bài nói chuyện về ong chim hoa bướm, Sunny lén lút quan sát xung quanh.
'Cõi Gương sao...'
Cậu chưa từng biết Khả Năng Thăng Hoa của Mordret là gì - và cậu cũng không thật sự biết vào lúc này. Nhưng mà có vẻ như nó có liên quan gì đó với việc thiết lập một không gian vật lý bên trong cõi của những phản chiếu, hay ít nhất là một không gian mà có khả năng chứa đựng những đồ vật thực chất và vật sống.
Nên, theo một cách, Mordret mang trong mình hắn một chiều không gian, tương tự với món Ký Ức Tối Thượng của Effie. Nó là một Khả Năng hoàn toàn thực dụng. Nhưng mà vẫn còn nhiều câu hỏi về phạm vi và giới hạn của nó...
Ví dụ như, bất cứ phản chiếu nào đều có thể trở thành một lối vào Cõi Gương này? Không... hắn ta gọi nó là một cõi gương. Nên có thể nào có nhiều cõi như vậy? Quy mô của không gian mà hắn có thể tạo ra là gì? Giới hạn của nó là gì? Ví dụ như, đồng cỏ lý tưởng trong mặt dây chuyền của Effie là rộng khoảng ba cây số. Thêm vào đó, mặc dù cô có thể mang người và sinh vật vào trong mà không cần xin phép, cũng không khó để thoát khỏi - họ chỉ phải đến biên giới của thế giới nhỏ và tấn công giới hạn được vẽ ra kia.
Với đủ lực lượng, thớ vải của chiều không gian đó sẽ rách, và mặt dây chuyền sẽ bị tổn hại.
Vậy còn cõi gương của Mordret? Hắn đã cho thấy khả năng kéo người khác vào trong trái lại ý họ, thậm chí từ một khoảng cách xa. Làm sao người ta có thể thoát khỏi cái bẫy phản chiếu này?
Mordret sở hữu những năng lực gì bên trong thế giới gương này mà hắn không có ở bên ngoài? Hơn thế nữa... liệu nó có thể được liên kết với hai phản chiếu cùng lúc, dùng làm cầu nối giữa hai nơi thực chất?
Có quá nhiều câu hỏi.
'Không, mình đang suy nghĩ về nó sai rồi.'
Hoàng Tử Không Gì Cả đã không nói rằng đây là một sự hiện hữu từ Khả Năng Thăng Hoa của hắn. Hắn đã nói rằng đó là một sự mở rộng của nó. Làm sao mà Khả Năng của hắn mở rộng? Ai mở rộng nó?
Và tại sao lại có con quái vật nào đó rình mò ở không gian này...một thứ đủ nguy hiểm để khiến Mordret dè chừng?
'Ai có thể xâm lấn vào cõi gương của Mordret?'
Một biểu hiện tăm tối hiện lên trên mặt Sunny.
Cậu có thể nghĩ ra một câu trả ời. Và câu trả lời đó khiến cậu không thích chút nào cả.
Cuối cùng, Mordret hắng giọng và ngắt lời Effie.
"Tôi hiểu rồi. Đó...làm ơn nhận lấy lời chúc mừng chân thành của tôi...chắc vậy? Chúc mừng! A, nhưng mà chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian ở đây rồi. Đến lúc rời đi."
Trước khi bất cứ ai trong số họ có thể nói gì, thế giới quanh họ gợn sóng. Trong khoảnh khắc kế tiếp, họ thấy bản thân ở đâu đó khác...một nơi khác xa pháo đài thất thủ.
Sunny căng thẳng.
Có không gian rộng lớn, u ám quanh họ. Bầu trời xám đầy những đám mây bão. Bề mặt bên dưới chân họ phủ trong sương mù trắng. Cả không gian thẩm thấu ánh sáng mềm mại...và ở đó, trên cao, một quả cầu tỏa sáng như một mặt trời, những tia sáng nhàn nhạt của nó ngã xuống qua màn mây bão kia.
Có vẻ như có những kí hiệu mơ hồ được khắc vào bề mặt mặt trời, nhưng mà Sunny không thể nhìn thấy rõ ràng.
Nơi này...giống như một Biển Hồn.
Hơi quay đầu, Sunny giật mình.
Có những bóng dáng bất động đứng thành hàng trước cậu. Trong một thoáng, cậu thậm chí còn nhầm cho rằng đó là đám bóng im lặng... nhưng không, chúng không phải bóng. Chúng là người, đứng trong sương mù với biểu hiện trống không và ánh mắt rỗng tuếch.
Một chàng trai điển trai mặc bộ quần áo thời trang của thế giới thức tỉnh. Một người phụ nữ với gương mặt có tuổi, mang thứ trang điểm tổng hợp rẻ tiền. Một ông lão lưng gù trong bộ đồ trơn mà tương tự với thứ mà những sĩ quan chính phủ mặc. Một chiến binh với bờ vai rộng trong bộ giáp có màu của Gia Tộc Valor, trông quen mắt. Một cô gái trẻ trong đồng phục Quân Đội Sơ Tán...và vài người khác nữa.
Cũng có vài Sinh Vật Ác Mộng trong số chúng, mỗi thứ kinh tởm hơn thứ trước đó.
Chúng là...những cơ thể của Mordret.
Phát hiện ánh mắt ghê tởm của Sunny, Hoàng Tử Không Gì Cả nhếch mép cười.
"Ngắm nhìn tủ quần áo của tôi sao? Hi vọng cậu không ngại."
Sunny nghiến răng và nhìn đồng đội mình, mọi người đều đang nhìn chăm chú những cơ thể rỗng kia với biểu hiện kinh tởm. Cậu lắc đầu và quay đi.
"Tại sao vậy, đừng có nhìn tôi như kiểu quái vật gì đó. Những người này dù sao cũng không dùng tốt cơ thể họ. Như người này..."
Hắn vỗ vai tên đẹp trai trẻ tuổi kia.
"Tôi lấy cơ thể hắn trong lúc hắn đang treo trên một thòng lọng. Cơ thể này có vài giờ đau đớn để sống, cơ thể cô ta đầy độc từ những năm làm việc trong một nhà máy ngầm. Người này...ừ thì, người này khỏe mạnh đến ngạc nhiên. Nhưng mà hắn đã biển thủ công quỹ mà đáng lẽ dùng cho những biện pháp an ninh và đã giả mạo kết quả kiểm định để duy trì nhà máy. À, thì, người kế bên hắn là một cung phụng của Gia Tộc Valor. Nhiêu đó đủ hiểu rồi ha..."
Mordret lắc đầu.
"Tôi cũng có tiêu chuẩn, mọi người biết đó."
Rồi, phát hiện ánh mắt không thuyết phục của Sunny - và có lẽ nhớ đến lúc hắn cố cướp cơ thể của chính Sunny không vì nguyên nhân gì cả, ngoài tiện nghi - hắn nở nụ cười thanh lịch và nói thêm:
"...Khi hợp ý tôi. Dù sao đi nữa, chúng ta an toàn ở nơi này. Không gian này là của tôi và chỉ tôi thôi."
Sunny hít một hơi sâu, rồi nhìn quanh. Cuối cùng, cậu cho thấy dấu hiệu hứng thú.
"Đây...là Biển Hồn của mày?"
Mordret tiến lên vài bước, chân hắn chìm trong sương mù xoáy lượn, và ngừng lại bên dưới mặt trời tái nhợt kia.
"Tính đúng ra thì là phản chiếu của Biển Hồn tôi. Đây là sự hiện hữu đích thực của Khả Năng Thăng Hoa của tôi."
Sunny im lặng một giây. Đột nhiên, cậu nhớ lại ngày mà Ác Mộng đã trở lại sức mạnh thật sự của nó là Khủng Bố, mở khóa Khả Năng [Nguyền Rủa Ảo Mộng].
'Mình tự hỏi... Khả Năng Thăng Hoa này của hắn. Nó có thể được gọi là cõi Lĩnh Địa nhỏ hay không?'
Nhưng rồi, cậu cau mày.
"Đợi đã...nếu đây là cõi gương của mày, thì thứ phản chiếu của pháo đài trôi nổi là gì?"
Mordret im lặng mỉm cười.
"Còn gì nữa? Đó là sự hiện hữu của cùng Khả Năng đó, chỉ là không phải của tôi. Năng lực của tôi không đủ lớn để phủ rộng khắp thành phố, chứ đừng nói đến khu vực xung quanh nó nữa. Tôi đơn giản lẻn vào như tên trộm mà thôi. Chủ nhân thật sự của nơi đó..."
Hắn im lặng một chút, rồi nói thêm với giọng không vui:
"Là một gã khá khó ưa. Tôi nghĩ tên hắn là Kẻ Cướp Hồn."
270 - Cái bẫy hoàn hảo
'Cái gì?!'
Những thành viên tổ đội đều nhìn chằm chằm Mordret, biểu hiện nghiêm nghị. Phát hiện phản ứng của họ, hắn mỉm cười.
"Tôi đã khá ngạc nhiên khi biết được danh tính của Sáu Tai Ương nọ, nhưng mà có vẻ mọi người đã quen thuộc với chúng rồi ha. Tốt. Vậy thì tôi sẽ không cần phải giải thích."
Vào lúc đó, Jet, người mà nãy giờ chưa lên tiếng, cuối cùng mở miệng:
"Kẻ Cướp Hồn ở đây, ở Chạng Vạng?"
Mordret im lặng vài giây. Cuối cùng, hắn thở dài.
"Đúng vậy. Tôi đã chơi trốn tìm với hắn được...thần thánh à, tôi thậm chí còn không biết đã bao lâu rồi. Thời gian là khái niệm buồn cười ở Chạng Vạng, thật sự. Và để tôi nói, không có ai bầu bạn tệ hơn một phiên bản Sinh Vật Ác Mộng vặn vẹo của bản thân đâu."
Hắn im lặng vài giây, rồi nói thêm như không có gì to tát:
"Hắn cũng không phải kẻ duy nhất ở đây. Chúa Tể Sợ Hãi cũng có mặt."
Sunny giật mình, có một phản ứng mãnh liệt với những lời đó.
'Chết tiệt thật!'
Đột nhiên cậu cảm giác trơ trọi và dễ bị tổn thương, bị vây quanh bởi nguy hiểm khủng khiếp. Không ai trong số họ đã cảm thấy an toàn trong lúc đến Chạng Vạng, nhưng dù vậy...cảm giác sợ hãi thuần túy mà cậu có khi nghe nhắc đến kẻ ngự trị Bờ Vực gần như là chạm đến được.
Cũng không phải Sunny sợ Chúa Tể Sợ Hãi - cậu biết rằng tổ đội rồi sẽ phải chạm trán với thủ lĩnh của đám Tai Ương. Nhưng mà đối mặt với hắn sớm như vậy là quá bất ngờ, quá đột ngột...
'Cái quái gì đang xảy ra?!'
Chạng Vạng đáng lẽ là trạm dừng cuối cùng của họ trước trận chiến cuối cùng...chứ không phải bản thân trận chiến cuối cùng đó! Làm sao mà bạo chúa của Bờ Vực đã ở đây rồi, ngay trong tầm tay? Làm sao mà họ có thể đã ở trong tầm với của hắn?
Nephis nắm chặt chuôi kiếm, rõ ràng suy nghĩ giống cậu.
Còn Mordret thì lắc đầu.
"Ôi, làm ơn tha lỗi cho tôi. Tôi đáng lẽ nên nhắc trước là mọi người không phải lo lắng về Chúa Tể bSợ Hãi. Hắn không thể tổn thương chúng ta. Thật ra thì, Kẻ Cướp Hồn cũng không thể tổn thương chúng ta, trừ khi chúng ta tiến vào lãnh địa của hắn. Chúng bị kẹt ở nơi này không khác gì tôi. Và bạn của mọi người, Nightingale."
Sunny bực tức thở dài.
"Mày có thể giải thích chuyện gì đang xảy ra hay không hả, chết tiệt?!"
Mordret thú vị liếc nhìn cậu.
"Ừ thì, chắc chắn rồi. Tôi vừa định làm thôi...a, nhưng mà tôi đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi. Sẽ rất đáng tiếc nếu không tận hưởng nó."
Hắn nhìn mỗi người trong số họ với nụ cười dễ chịu, rồi nhún vai.
"Tôi nên bắt đầu ở đâu đây? Đầu tiên...như mọi người có lẽ đã nhận ra, có một trận chiến khủng khiếp ở đây, Chạng Vạng, vô số năm trước. Lực lượng Ô Uế...đó là cách người ta gọi nó, phải không?...muốn hủy diệt thành phố, còn những chiến binh của Chạng Vạng thì đương nhiên là muốn ngăn cản việc đó xảy ra."
Hắn thở dài như đang đóng kịch vậy.
"Tiếc là, họ đã thất bại. Hứng chịu những thất bại nặng nề, đám sinh vật xuyên qua được rào cản bên ngoài và những bức tường của thành phố. Từ những gì tôi hiểu được, điều đó đã khả thi là nhờ có Chúa Tể Sợ Hãi dẫn dắt Quân Đoàn Ô Uế, cũng như phiên bản Tha Hóa của tôi. Nhưng mà nên nhớ, mọi thứ tôi biết là được quan sát trong lúc khám phá phiên bản trong gương của Chạng Vạng. Tôi đã không nói chuyện với một linh hồn nào kể từ khi tiến vào Ác Mộng...nên, thông tin của tôi có thể sai hoặc không hoàn thiện."
Mordret im lặng một chút.
"Dù sao đi nữa, từ những gì tôi nhìn thấy thì, những bức tường bị xuyên phá, và Chúa Tể Sợ Hãi tiến vào thành phố cùng với đám Sinh Vật Ác Mộng còn sót lại. Những con đường của Chạng Vạng là một chiến trường...vô số nhân loại tuyệt vọng chiến đấu chống lại đám quái vật và chủ nhân tồi tệ của chúng, trong lúc vài người có vẻ như cũng tự mình biến thành quái vật. Thật sự là lộn xộn."
Có gì đó kì lạ về thứ hắn vừa nói.
Nephis hơi nghiêng đầu.
"...Là một chiến trường? Không phải từng là?"
Hoàng Tử Không Gì Cả gật đầu với một nụ cười tăm tối.
"Đúng vậy. Trong giữa trận chiến kinh khủng, mọi người thấy đó...có ai đó đã kích hoạt hệ thống pháp thuật của thành phố. Một pháp thuật cực kì hùng mạnh được đánh thức, sức ảnh hưởng của nó nuốt chửng toàn bộ Chạng Vạng..."
Sunny thầm rên rỉ.
'Hoa Gió đã nói với mình về nó, không phải sao? Rằng hệ thống phòng ngự của Chạng Vạng là tương tự với pháp thuật to lớn của Đảo Aletheia. Cả hai thậm chí đều dùng một mảnh của Cửa Sông làm cốt lõi.'
Cậu thở dài.
"Đừng nói với mình. Cùng một ngày đang lặp đi lặp lại trong Chạng Vạng?"
Mordret nhìn cậu với ánh mắt kì lạ.
"Gì cơ? Không...sao cậu có ý tưởng kì lạ đó? Như vậy sẽ khá là kì cục đó."
'Hở?'
Sunny nhìn ngược lại hắn, mơ hồ.
"Vậy thì hệ thống phòng ngự được kích hoạt kia làm gì?"
Hoàng Tử Không Gì Cả im lặng một chút, rồi mỉm cười.
"Ừ thì...nói đơn giản là...nó đóng băng thời gian."
Những thành viên của tổ đội nhìn hắn chằm chằm, không thể tin nổi.
"Đóng băng...thời gian?"
Giọng nói của Effie nghe hơi tức tối, như thể cô đang mệt mỏi với việc thời gian cứ cư xử sai sai ở Dòng Sông Vĩ Đại này.
Và ai trách cô được chứ? Sunny cũng đang thấy vậy.
Nghe giọng điệu đó, Mordret mỉm cười.
"A...có vẻ như mọi người đã tự mình trải nghiệm không ít sự kì lạ ở Lăng Mộ Ariel này rồi. Nhưng mà, để trả lời câu hỏi đó của cô - đúng, nó đóng băng thời gian. Khoảnh khắc hệ thống phòng ngự được kích hoạt, thời gian bên trong Chạng Vạng hoàn toàn dừng lại. Và vậy nên, trận chiến đáng diễn ra trên những con đường của nó cũng dừng lại."
Hắn lắc đầu.
"Những cư dân và chiến binh của Chạng Vạng đứng đó như tượng, đông cứng trong những tư thế kì lạ. Đám Sinh Vật Ác Mộng cũng vậy. Thậm chí Chúa Tể Sợ Hãi, bất chấp toàn bộ năng lực và quyền uy của hắn, cũng bị kẹt trong bẫy. Bây giờ, hắn chỉ là một bức tượng của chủ nhân Bờ Vực mà thôi, chứ không còn là một bạo chúa thực thụ nữa."
Gương mặt Mordret trở nên rầu rĩ.
"Đương nhiên, không có kẻ nào trong số chúng là thật sự đã chết. Chỉ là...bị mắc kẹt giữa hai khoảnh khắc, mãi mãi. Nếu một ngày nào đó hệ thống phòng ngự bị tắt đi, thì trận chiến sẽ tiếp diễn, và Chúa Tể Sợ Hãi sẽ được đánh thức. Cũng đừng nghĩ rằng mọi người có thể giết hắn trong lúc hắn dễ thương tổn - khoảnh khắc mọi người bước vào trong Chạng Vạng, thời gian cũng sẽ ngừng lại đối với mọi người. Ngay cả những món đồ vật cũng sẽ bị đóng băng trong thời gian. Đó là một cái bẫy hoàn hảo."
Hắn bật cười.
"Tuy có hơi tuyệt vọng. Tại sao những người của Chạng Vạng lại kích hoạt nó trước khi sơ tán thành phố? Tôi không biết...nhưng thứ tôi biết là Ma Pháp đang chơi một trò chơi khăm nhẫn tâm với tôi. Và với Nightingale."
Sunny vẫn chưa khôi phục từ tin tức Chúa Tể Sợ Hãi, kẻ mà đáng lẽ là kẻ địch đỉnh cao của Ác Mộng này, hóa ra là đã bị loại khỏi bàn cờ...bởi ai đó.
Cậu thật sự không cần phải đoán danh tính của người đó. Ai có thể thao túng những sự kiện của trận chiến ở Chạng Vạng? Phải là Hoàng Tử Điên Rồ...bản thân cậu...là kẻ đã đâm sau lưng chủ nhân hắn.
Và trong lúc Sunny khôi phục từ tin tức đó, ý nghĩa của những lời cuối cùng mà Mordret đã nói cuối cùng đã tiến vào tâm trí cậu.
Mắt cậu nheo lại.
'Đợi đã...'
Nephis là người đầu tiên lên tiếng:
"Ý cậu là sao? Ma Pháp đã làm gì?"
Mordret nhìn họ với biểu hiện âm u.
"Chẳng phải rõ ràng sao? Vai trò mà nó đã giao cho tôi và Nightingale trong Ác Mộng này là những chiến binh của Chạng Vạng. Vì vậy...khoảnh khắc chúng tôi tiến vào Ác Mộng, chúng tôi đã bị mắc kẹt trong thời gian đông cứng. Kẹt trong một cái bẫy không thể thoát khỏi."
Hắn bật cười nhăn nhó.
"Cơ thể thực chất của tôi cũng ở đó, đứng như một bức tường giữa một chiến trường đông cứng. Nightingale cũng vậy. Chỉ là phản chiếu của tôi đã thoát vào cõi gương... nhưng mà với cậu ta, thì chưa một khoảnh khắc nào trôi qua kể từ lúc bắt đầu Ác Mộng này cả. Cậu ta thậm chí không biết cái định mệnh gì đã rơi vào đầu mình."
Hoàng Tử Không Gì Cả phẫn uất lắc đầu.
"Ồ, và còn có một sinh vật khác trong Chạng Vạng mà ở vào tình huống tương tự tôi. Kẻ Cướp Hồn...con quái vật đó. Cõi của tôi thì có kích thước khiêm tốn, của hắn thì bao gồm toàn bộ phản chiếu trong thành phố. Tôi không biết cơ thể thật của hắn giấu ở đâu, nhưng mà phản chiếu của hắn thì rình mò trong Chạng Vạng trong gương. Và nó đủ đáng sợ để khiến tôi phải e ngại."
Hắn im lặng một giây, rồi mỉm cười.
"Đó. Tôi nghĩ mình đã giải thích những phần quan trọng. Tôi chắc là mọi người có câu hỏi..."
Nephis nhìn hắn một lúc lâu, rồi gật đầu.
"Tôi có một câu hỏi. Nếu tôi hiểu đúng...thì cậu đang cố nói là..."
Những tia sáng trắng thắp lên trong mắt cô.
"Rằng có một quân đội chiến binh Thức Tỉnh, nhiều ngàn người, bên trong Chạng Vạng? Toàn bộ đang chờ hệ thống phòng ngự được tắt đi, để họ có thể tiếp tục chiến đấu với Ô Uế?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com