287 + 288
287 - Siêu tân tinh
Trên những con đường tan vỡ của Chạng Vạng, một Sinh Vật Ác Mộng ghê tởm đang cắn xé một con khác, trong lúc một cơn mưa kiếm và giáo rơi lên bộ da cứng cáp của nó. Mỗi đòn đánh khiến một dòng máu hôi thối chảy ra từ những vết thương ghê rợn, nhưng mà đám sinh vật không để ý đến chúng chút nào cả.
'A...đau quá.'
Mordret, kẻ mà đã chiếm lấy cơ thể của Sinh Vật Ác Mộng kia, đang không có thời gian tuyệt vời lắm. Hắn không chỉ bị cắt chém và cào cấu bởi những vật chứa của kẻ giả mạo, mà còn đang càng lúc càng khó thở. Không khí đầy khói, và những tòa nhà quanh hắn đã bốc lửa, từ lúc nào đó.
Nhưng mà hắn gần lắm rồi...
Cuối cùng, đám sinh vật mà hắn đã đánh đập tàn bạo rùng mình và chết đi. Một dòng năng lượng chảy vào linh hồn hắn, và hắn bỏ trốn vào phản chiếu, thoát khỏi những lưỡi kiếm tàn nhẫn của những vật chứa rỗng.
Xuất hiện cách đám đông đeo bám kia vài trăm mét, hắn để lại cái cơ thể hấp hối của Sinh Vật Ác Mộng tơi tả và quay trở lại cơ thể của bản thân. Không quá lâu sau đó, một cơn đau quen thuộc xé rách linh hồn cậu, buộc Mordret phải rên rỉ.
'Tại sao...lại phải...khó chịu đến vậy chứ?'
Một tâm mới đang được sinh ra sâu bên trong linh hồn hắn. Hắn lại trở thành một Quái Vật.
'Như này sẽ cho mình dễ sống hơn một chút.'
Dòng lũ người đã vây quanh hắn, có vẻ như bất tận. Mordret chỉ có vài giây nghỉ ngơi trước khi đám rối của Kẻ Cướp Hồn sẽ tấn công hắn lần nữa.
Thị giác của hắn đang lan tỏa xa rộng, nhảy giữa vô số phản chiếu để quan sát thế giới.
Hắn thấy Bài Ca Kẻ Ngã, con nhỏ phù thùy mù kia.
Hắn cũng thấy một người khổng lồ làm từ bóng tối đang cầm một thanh kiếm ngọc chống lại một con rồng khủng khiếp...Sunless, tên điên kia, đang chiến đấu với Chúa Tể Sợ Hãi.
Nightingale cũng đang ở đó, quỳ cạnh một vũng nước.
Vào lúc đó, mắt Mordret lóe lên, và một ý nghĩ tà ác tiến vào tâm trí hắn.
'Mình có thể không?'
Hắn chần chừ một giây, không chắc chắn. Nhưng rồi, một nụ cười nham hiểm khiến môi hắn cong lên.
'Ừ thì, kể cả có thất bại, thì ít nhất cũng có tính giải trí ha.'
Mordret di chuyển, cân nhắc bản thân còn bao nhiêu tinh túy. Đến pháo đài xa xăm kia sẽ là một thử thách...
Nhưng rồi, hắn bị phân tâm khỏi những tính toán đó.
Đó là vì hắn thấy một thứ khác.
Quay về phía trái tim của thành phố, Mordret thoáng đông cứng.
Mắt hắn hơi trợn to.
Cassie đang tựa vào một bức tường vỡ, nắm lấy cái cổ bị thương nặng nề. Bộ giáp của cô trơn vì máu, và cô cảm giác yếu ớt. Gương mặt xinh đẹp của cô tái nhợt và mệt mỏi.
"Đi."
Tiếng Vang nữ tiên tri kia trôi đi, tà váy đỏ lơ lửng trên con đường đá. Cô ta sẽ cố câu giờ để chủ nhân trốn thoát, và rồi chìm trong dòng lũ đám chiến binh mắt trống rỗng kia.
Thở dài, Cassie đẩy bản thân khỏi bức tường và tiếp tục bỏ chạy. Cô tránh né đám Sinh Vật Ác Mộng mà đang lao về phía mình từ đống đổ nát, không buồn đáp trả. Không có thời gian để làm vậy.
Tính mạng của Effie và Jet đang như treo trên sợi chỉ... và thật sự thì họ cũng đang treo trên một sợi dây quanh cổ cô, ẩn nấp trong mặt dây chuyền. Mặt dây chuyền đó đè xuống cô với cân nặng như của một ngọn núi vậy.
Cô không thể cho phép bản thân mắc sai lầm.
'Mình phải trốn thoát.'
Rẽ thêm lần nữa, cô ngừng lại trước một không gian bị phá.
Đằng sau cô là cơn thủy triều chiến binh đang bám đuổi, toàn bộ đều đang nhìn cô chăm chú với ánh mắt trống rỗng ghê rợn kia của chúng.
Trước mặt cô...là cánh cổng tan vỡ của Chạng Vạng. Bên ngoài chúng, không có gì ngoài nước đọng.
Không còn nơi để chạy.
Cassie khẽ thở dài.
Quay người lại, cô hạ thấp bàn tay đẫm máu và rút Vũ Công Yên Ắng ra khỏi vỏ. Thanh rapier mảnh khảnh lấp lánh trong ánh sáng bình mình, chỉ về phía đám rối của Kẻ Cướp Hồn.
Cô nghiến răng.
"Đến đây đi."
'Đến lúc rồi.'
...Ở trái tim của Chạng Vạng, Nephis cuối cùng đã đến cung điện của Vua Rắn.
Cung điện không còn nữa. Nó đã sụp đổ từ lúc nào đó, biến thành một đống đổ nát to lớn. Máu chảy giữa những tảng đá tan vỡ.
Chúa Tể Sợ Hãi không có đây. Sunny cũng không thấy đâu cả.
Cô đã đến trễ.
Một tiếng thở dài nặng nề thoát khỏi môi cô.
Đằng sau Nephis, Chạng Vạng chìm trong biển lửa trắng. Trước mặt cô, một tá chiến binh đang đứng bất động, vây quanh một hình dạng quái vật phủ trong một bộ áo choàng chu sa rách rưới.
Nếu không phải vì đôi mắt giống gương kia, cô đã không nhận ra Mordret của Valor... Kẻ Cướp Hồn. Cơ thể gốc của hắn.
Nephis im lặng nhìn chăm chú con quái vật, một ánh sáng mãnh liệt xuyên qua mắt cô.
Rồi, cô tiến lên một bước.
Bộ giáp của cô từ lâu đã vỡ vụn. Bộ tunic trắng rách rưới, để lộ ánh sáng mềm mại từ làn da cô. Thậm chí thanh kiếm của cô cũng phủ đầy vết nứt, sẵn sàng tan vỡ thành một cơn lốc tia sáng.
Cô mệt mỏi.
"Tìm thấy ngươi rồi."
Nephis đi về phía Kẻ Cướp Hồn, và những thứ đứng xung quanh hắn di chuyển để đón đầu cô. Cùng lúc, hàng ngàn vật chứa nhân loại đang đổ ra từ những con đường thiêu cháy, vây quanh cô. Không thấy điểm dừng với đám này.
Cô đã giết quá nhiều...nhưng cho dù nhiều cỡ nào, thì dòng lũ cơ thể kia vẫn không bao giờ chịu ngừng. Nó chỉ càng lớn hơn mà thôi.
'Mình...'
Kẻ đầu tiên đến gần cô, triệu hồi một cây giáo dài.
Nephis giơ kiếm lên đón đỡ đòn đánh đó. Kẻ thứ hai đã lao đến từ bên hông...thứ ba, thứ tư...cô cố gắng chặn, tránh, và làm chệch tất cả.
Vài giây sau đó, thanh kiếm của cô gãy.
Kể cả vậy, Nephis tiếp tục di chuyển về trước. Từng bước một, vết thương này đến vết thương khác, cô chậm rãi, tra tấn, tiến về phía Kẻ Cướp Hồn.
Cô đã gần đến được.
Chỉ còn vài mét giữa bản thân cô và con quái vật kia... nhưng mà vài mét đó như là một vực thẳm không thể vượt qua.
Bị đè xuống, Nephis ngã xuống đầu gối. Bảy ngọn giáo đang đâm vào cơ thể rực rỡ của cô, như đóng đinh cô vào mặt đất. Cô không thể chữa trị những vết thương đó đến khi những ngọn giáo kia biến mất, nhưng mà đám nắm giữ chúng thì không hề có ý định rút ra vũ khí của mình.
Bị đâm xuyên và đè xuống, Nephis không thể di chuyển.
Cảm giác phía trước có chuyển động, cô ngẩng đầu và nhìn về phía con quái vật đang đến gần. Hình ảnh tỏa sáng của cô phản chiếu trong ánh mắt giống gương kia.
Kẻ Cướp Hồn ngừng lại cách cô vài bước, nhìn xuống cô với ánh mắt trống rỗng. Đôi môi tái nhạt của hắn biến thành một nụ cười kì lạ.
"Em...gái..."
Giọng nói phi nhân loại nghe như tiếng gương võ.
Nephis nhìn xuống.
Ánh sáng thẩm thấu trong làn da cô hơi tối đi. Một tiếng thở dài tra tấn thoát khỏi môi cô.
Quỳ xuống...giống như cô ở lúc kết thúc Ác Mộng Thứ Hai vậy...Nephis nói:
"Ta đến thế giới này...là một thanh kiếm sắc bén..."
Cô hơi ngẩng đầu và nhìn con quái vật kia với ánh mắt mệt mỏi.
"Nhưng mỗi bước ta bước, lưỡi kiếm ta mòn đi."
Gương mặt cô chậm rãi trở nên vô cảm, thiếu đi mọi cảm xúc. Giọng nói cô như tiếng thì thầm.
"Ta đã thỏa hiệp, học cách cư xử lý lẽ, và buộc bản thân hành động với sự kiềm chế."
Nephis hít một hơi sâu và im lặng một giây.
Khi cô lên tiếng lần nữa, giọng nói cô đã trở nên ổn định và lớn tiếng. Một dấu vết của thứ cảm xúc không tả nổi xuất hiện trong ánh mắt tỏa sáng.
Lườm con quái vật kia, cô nói:
"...Ta mệt mỏi với thỏa hiệp. Ta mệt mỏi phải lý lẽ. Ta mệt mỏi bị kiềm chế."
Nephis nhìn vào mắt Kẻ Cướp Hồn, ngọn lửa phẫn nộ thắp lên sâu trong ánh mắt bản thân cô.
"Ta...là Ngôi Sao Thay Đổi của gia tộc Bất Diệt Hỏa."
Ánh mắt cô đột nhiên tràn đầy sự căm ghét lạnh lẽo. Giọng nói đều đặn run rẩy với niềm đam mê thiêu cháy.
"Ai dám cản đường ta?"
Và khi cô nói những từ đó, ánh sáng mềm mại thẩm thấu làn da cô nổ tung thành thứ ánh sáng rực rỡ.
Một cơn gió lốc nổi lên, thổi ngọn lửa nuốt chửng những con đường của Chạng Vạng. Bảy ngọn giáo đâm Nephis vào mặt đất bắt lửa, tan chảy trong nhiệt độ nóng trắng đó.
Mặc dù có vẻ bất khả thi, ánh sáng chói lòa tỏa ra từ cơ thể cô trở nên càng mãnh liệt hơn nữa, không thể nhìn vào nổi.
Nếu Sunny ở đây để thấy Nephis, cậu sẽ chứng kiến sáu hồn tâm rực rỡ của cô phồng lên thứ ánh sáng dữ dội.
Cậu cũng sẽ thấy một trong số chúng phủ đầy những vết nứt tóe lửa.
... Kẻ Cướp Hồn di chuyển, vươn về phía trước, nhưng hắn đã quá trễ.
Trong khoảnh khắc kế tiếp, toàn bộ lửa cháy trên khắp Chạng Vạng đổ nát đột nhiên bị hấp thụ vào dáng người rực rỡ đang quỳ trước mặt hắn.
Trong một tích tắc, thế giới tĩnh lặng và yên ắng.
Có một tiếng thì thầm.
Và rồi, mọi thứ tiêu tan trong ánh sáng trắng.
(Chị tự huỷ 1 tâm để tạo ra một vụ nổ cấp siêu tân tinh, sau đó kiếm lại đủ số mảnh để chỉ lên lớp Titan :)) Sunny kiểu: công bằng ở đâu??)
288 - Đổ nát
Đứng trên bức tường vỡ nát của pháo đài trôi nổi, Sunny nhìn thấy ánh sáng trở nên mờ nhạt trên Chạng Vạng. Trong một giây, mọi thứ tĩnh lặng.
Và rồi, cả thế giới đột nhiên chìm trong ánh sáng trắng tinh, khiến cậu chói lòa.
Choáng váng, cậu giơ lên một tay để che mắt và nhìn thấy một ngôi sao thuần khiết thắp cháy ở giữa thành phố phía xa kia. Nó phồng lên, biến thành một quả cầu lửa phẫn nộ.
Mọi thứ xảy ra ngay lập tức.
Những tòa nhà gần nhất ngôi sao trắng đơn giản tan biến trong ánh sáng thuần khiết đó của nó, bay hơi. Những thứ xa hơn thì nổ thành bụi và bị xóa khỏi tồn tại bởi một làn sóng va chạm hủy diệt. Những thứ đằng sau chúng thì bị đè dẹp và tan chảy, biến thành tro bởi nhiệt độ thiêu hủy kia.
Một làn sóng lửa thiêu đốt, cao hơn cả những bức tường của thành phố, lan tỏa ra ngoài ở tốc độ sấm chớp, nuốt chửng mọi thứ trên đường nó - nhà, cây, đá, thậm chí bản thân không khí...và toàn bộ những bóng dáng nhân loại nhỏ bé tràn ngập những con đường vỡ nát kia.
Đằng sau nó, một ngôi sao dữ dội dâng lên và biến dạng, chậm rãi biến thành một đám mây nấm của ngọn lửa trắng rực sáng. Trụ lửa hỗ trợ nó khiến mọi thứ trông bé tí, đẩy nó lên tận phía bầu trời.
'C-cái gì...'
Ngay cả khi bị đẩy đến sự điên rồ, cậu vẫn thoáng tê liệt bởi sự hoành tráng khủng khiếp của cảnh tượng không thể tin nổi kia. Chạng Vạng... Chạng Vạng đang bị hủy diệt ngay trước mắt cậu.
...Đó là khi làn sóng va chạm vô hình chạm đến pháo đài, phá vỡ bức tường của nó và ném cậu ngã xuống.
Tiếng gầm điếc tai của vụ nổ đến sau đó, rung lắc thế giới.
Sunny rơi xuống từ bức tường vỡ và đánh vào đường đá lạnh lẽo với một âm thanh ghê tởm. Dội khỏi bề mặt cứng kia, cậu lăn đi và theo bản năng dùng hai tay che đầu. Trong giây kế tiếp, một cơn mưa đá vụn rơi xuống, đánh vào cậu không thôi.
'Ai...kẻ nào dám...'
Vẫn còn điếc tai từ vụ nổ đó, cậu phẫn nộ hét lên và cố đứng dậy. Có gì đó đánh vào đầu cậu, nhưng Sunny không quan tâm. Cúi người, cậu đứng dậy khỏi mặt đất và nhìn vào đống bụi bặm mà bây giờ đã bao bọc mọi thứ xung quanh, tìm kiếm hình dạng to đùng của con rồng.
Chạng Vạng bị ngọn lửa kia nuốt chửng thì có sao chứ? Bầu trời có vẻ như tan vỡ và rơi xuống thì có sao chứ? Cậu vẫn sẽ giết con sâu đáng ghét kia...
'...Tại sao tối vậy?'
Trụ lửa khổng lồ kia đã chạm đến thiên đường và tự sụp đổ vào bản thân, bị gió xé rách. Ánh sáng dữ dội từ ngôi sao trắng tinh khiết đã tối đi và biến mất, khiến thế giới chìm vào hắc ám.
Một đám mây tro rộng lớn bay lên không trung và che đi bảy mặt trời, biến chạng vạng của bình minh trở thành sự ảm đạm không ánh sáng của một đợt hủy diệt tăm tối.
Cách xa nơi đó, trong sa mạc nóng nực mà đã từng là Chạng Vạng, tro tàn rơi xuống từ bầu trời như tuyết. Trong trái tim của thành phố đổ nát, không còn gì ngoài hắc ám. Thậm chí bản thân không khí cũng đã bị đốt đi bởi nhiệt độ không tưởng tượng nổi của vụ nổ kia, và vì vậy không còn lửa nào cháy những đá đen ở nơi này.
Nguồn sáng duy nhất trong vực thẳm hắc ám này là một bóng người tỏa sáng đứng giữa sự hủy diệt, vây quanh bởi tro và đổ nát. Nó chậm rãi gom trở lại hình dạng một cô gái trẻ xinh đẹp làm từ ánh sáng thuần khiết.
Làn da tỏa sáng của cô không có một tì vết, và mái tóc lung linh của cô trôi chảy như bạc rực rỡ, ánh sáng trắng chói lòa tỏa ra từ cô.
Ánh sáng thuần khiết đó phản chiếu trong nước sôi sục, tạo ra một hòn đảo ánh sáng nhỏ trong biển hắc ám nóng rực. Chạng Vạng tĩnh lặng và yên ắng, không có gì ngoài nước di chuyển ở nơi rộng lớn, âm ĩ này.
Vô số cơ thể người của Kẻ Cướp Hồn đều đã không còn, bị nuốt chửng bỏi những ngọn lửa tàn nhẫn và bị biến thành tro.
Sinh Vật Ác Mộng mà đã chiến đấu với chúng cũng đã biến mất.
Chỉ có Nephis là còn đó, thắp sáng nơi hắc ám này.
...Và vì cô là người duy nhất còn lại, phản chiếu không thể hủy diệt của con quỷ gương không còn nơi nào khác để đi, ngoài vào sâu trong ánh mắt tỏa sáng, khủng khiếp của cô.
Nephis đang đứng trên bề mặt một đại dương bình tĩnh. Thế giới quanh cô thẩm thấu ánh mặt trời, và nước hoàn toàn tĩnh lặng bên dưới chân trần của cô tỏa sáng xinh đẹp, phản chiếu ánh sáng từ thiên đường.
Như thể cô đang đứng trên biển mây vàng, tắm trong ánh sáng choáng ngợp kia.
Bảy mặt trời tỏa sáng rực rỡ trên đầu cô.
Cô hờ hững nhìn chúng.
Cô đã cảm thấy cơn đau đớn quằn quại khi một hồn tâm - Tâm Khủng Bố - tự hủy trước đó. Nhưng mà quá nhiều sinh vật Ô Uế đã bị ngọn lửa nuốt trọn nên linh hồn cô đã tự tạo ra một tâm mới.
Với nó, tâm thứ bảy được sinh ra.
Tâm cuối cùng.
Cơn đau từ lúc nó tạo ra đã trôi qua, và Nephis giờ là một Titan.
Cô nhìn đi khỏi bảy mặt trời và im lặng nhìn vào một điểm bụi và hắc ám duy nhất trong thế giới tỏa sáng hoàn hảo của cô. Ngoài kia, cách cô một chút, có một sinh vật kinh tởm đang đứng, nhìn cô chăm chú với những con mắt giống gương của nó.
Nó không trông giống một nhân loại, nhưng cũng không giống một Sinh Vật Ác Mộng. Thay vì vậy, đó là một sự pha trộn buồn nôn từ vô số người, vô số quái vật, toàn bộ kết hợp vào nhau thành một con quái vật chắp vá mà thay đổi hình dạng với mỗi chuyển động, mỗi hơi thở, mỗi giây trôi qua.
Con quái vật biến đổi không ngừng kia đứng cao trên cô, khiến nước tinh khiết trong linh hồn cô váy bẩn bởi hắc ám và sự bẩn thỉu.
Kẻ Cướp Hồn nhếch mép cười, vươn về trước với vô số bàn tay của nó.
Nó gọi tên cô với vô số giọng nói.
Vô số con mắt của nó tràn đầy sự căm ghét và tham lam.
Nhưng mà cũng có sợ hãi.
Nephis ghét bỏ nhìn nó.
Giọng nói cô vang vọng trong không gian rực sáng, thốt lên một từ duy nhất:
"...Cháy."
Và rồi, khung cảnh xinh đẹp trong linh hồn cô thay đổi.
Nước mà Kẻ Cướp Hồn đứng trên không phải là nước. Thay vì vậy, đó là lửa dạng lỏng, như thể hắn đang đứng trên bề mặt một ngôi sao trắng phẫn nộ vậy. Những đám mây vàng trôi lơ lửng trên hắn không phải hơi nước, mà là khí rực sáng, như thể hắn đang bị nhấn chìm trong bụi sao thiêu đốt vậy.
Nhưng mà khủng khiếp nhất, thì là ánh sáng của bảy mặt trời.
Bởi vì ở trong Biển Hồn của Ngôi Sao Thay Đổi, không có cách nào thoát khỏi những tia sáng thiêu cháy của nó cả.
Ánh sáng từ bảy mặt trời sôi sục, biến đại dương bình tĩnh thành một hư vô trắng buốt.
Và, bị kẹt trong hư vô tàn nhẫn đó... Kẻ Cướp Hồn cháy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com