293 + 294
293 - Trôi chảy bất tận
Nhanh chóng mà thôi, gió đã thổi đi những đám mây tro. Chạng Vạng một lần nữa được thắp sáng bởi ánh sáng xinh đẹp của bình minh...ít nhất thì phần còn lại của Chạng Vạng.
Pháo đài trôi nổi nơi Chúa Tể Sợ Hãi đã chết tan vỡ và chìm trong nước đọng.
Bản thân nước bắt đầu di chuyển, lấp lánh ánh mặt trời. Bây giờ khi thành phố của Vua Rắn và những thứ pháp thuật gì đó mà đã giữ nó cố định cũng đã bị hủy diệt, dòng chảy đang dần trở lại.
Sớm mà thôi, dòng chảy sẽ mang mọi thứ đi - đống đổ nát cháy đen của Chạng Vạng, những cái xác của đám Ô Uế mà đã xông vào nó, và những con thuyền tan nát của những người bảo vệ đã ngã xuống của nó - đến Mép, rồi bị ném vào vực thẳm không ánh sáng nằm bên ngoài nó. Nơi chúng sẽ không bao giờ được tìm đến hay nhìn thấy lần nữa, trừ khi có ai đủ can đảm đương đầu hư vô và đến tận đáy của thế giới đáng sợ của Ariel.
Xóa bỏ mọi dấu vết cho thấy Chạng Vạng từng tồn tại khỏi bề mặt trôi chảy bất tận của Dòng Sông Vĩ Đại.
...Đến khi vòng tiếp theo đến.
Hi vọng rằng, Sunny sẽ không ở đây để chứng kiến nó.
Tổ đội đã quay trở lại Phá Xích trước khi pháo đài chìm xuống. Bây giờ, họ đang quan sát cái xác cháy đen của sinh vật không tưởng nổi mà được dùng làm nền tảng Chạng Vạng. Nó chậm rãi tan vỡ và chìm xuống nước. Vụ nổ phi thường kia đã khiến những vết nứt xuyên suốt nó, và bây giờ, trọng lượng của bộ vỏ phi thường và áp lực nước đang dần kéo nó vỡ ra.
Ừ thì...vài người trong số họ đang quan sát.
Vài người thì không đủ điều kiện để chú ý nhiều đến nó, hay chú ý chút nào cả.
Cassie vẫn còn bất tỉnh. Những vết thương của cô, bao gồm vết cắt sâu trên cổ đã được Nephis chữa trị, nhưng mà cô gái mù vẫn không có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy, vẫn chưa. Sống sót lúc hỗn loạn và vụ nổ hủy diệt kia chắc chắn đã khiến cô hao tổn rất nhiều.
Bản thân Nephis đang ngồi ở đuôi thuyền, nhìn chăm chú về phía xa với vẻ mặt xa vời. Cô hoàn toàn kiệt sức, nhưng mà...đây cũng là trạng thái thông thường của cô sau khi lạm dụng Phân Loại. Như thể nhân tính của cô đã bị đốt đi, và cần thời gian để nó có thể tự khôi phục.
Bằng cách nào đó, Sunny có cảm giác là lần này, quá trình đó sẽ dài hơn trong quá khứ.
Đó là...dễ hiểu. Cậu đã nhận ra vụ nổ hủy diệt mà đã khiến thành phố tan nát, và mọi sinh vật trên con đường của nó biến thành tro tàn, bằng cách nào đó là do Nephis gây ra.
Sunny không biết chi tiết, nhưng mà cậu có thể thấy cô bây giờ đã là một Titan. Đó chắc chắn là kết quả của ngọn lửa của cô đã cắn nuốt toàn bộ đám Sinh Vật Ác Mộng mà đã chiến đấu chống lại Kẻ Cướp Hồn, và rồi từ việc giết bản thân con quỷ gương kia. Khả Năng Bẩm Sinh [Con Lai] của Neph ban cho cô một phần mảnh hồn của mọi sinh vật bị ngọn lửa cô giết chết.
Bản thân cậu cũng không có tâm trạng quan sát sự sụp đổ của Chạng Vạng. Ngồi bệt ra, dựa vào thân cây thiêng, Sunny không quá khác so với Nephis. Dùng [Tiếc Hận Của Nhà Vua] đã khiến cậu tiêu hao không ít, khiến cậu hoàn toàn cạn kiệt và mệt mỏi. Ánh mắt cậu xa xăm, và gương mặt cậu tái nhợt từ sự mệt mỏi đó.
Cũng có một cơn bão cảm xúc khó hiểu trong tim cậu, nhưng mà cùng lúc, cậu cũng quá tê tái để giải quyết đống lộn xộn đó.
Hiện tại, cậu đơn giản chỉ vui vẻ vì còn sống...vui vẻ vì toàn bộ họ đều còn sống.
Còn kẻ địch của họ - bất chấp mọi điều kiện - là đã chết.
Thánh, Quỷ, và Ác Mộng đang canh gác con thuyền...và trông chừng Mordret, phòng hờ tên khốn kia quyết định làm gì đó bất lương. Nhưng mà, Hoàng Tử Không Gì Cả không có vẻ muốn phản bội đồng minh của hắn, ít nhất là vẫn chưa. Hắn đang đi quanh Phá Xích, nhìn tò mò này nọ.
Điều đó sẽ khiến Sunny cực kì bực bội nếu cậu không mệt như này. Thằng kia tò mò cái gì chứ? Hắn đã thấy mọi thứ có thể thấy được, khi núp trong ánh mắt của họ trên đường đến Ác Mộng Thứ Hai.
Có lẽ nhìn thông qua mắt người khác và tự mình làm vậy là không hoàn toàn giống. Đúng rồi...có lẽ Phá Xích này cũng không giống Phá Xích thật mà họ để lại trong thế giới thực.
Dù sao đi nữa, hiện tại, Mordret không phải vấn đề.
Nên chỉ còn lại Effie, Jet và Kai.
Hai người đầu tiên đã không tham gia trận chiến ở Chạng Vạng. Cassie nghe nói là đã cứu họ khỏi Kẻ Cướp Hồn với sự giúp đỡ của Dây Chuyền Quái Thú Đen, rồi đã mang nó ra khỏi thành phố trước khi vụ nổ hủy diệt kia xảy ra.
Còn Kai thì đầy những câu hỏi, nhưng mà quá lịch sự để hòi toàn bộ chúng cùng lúc. Tên tội nghiệp này chắc là hoàn toàn bối rối...trong số toàn bộ người ở đây, khởi đầu Ác Mộng của hắn có lẽ là đáng sợ nhất.
Kết quả là, ba người họ đang đứng ở bên thành thuyền, nhìn cái xác cháy đen của Chạng Vạng và khẽ nói chuyện với nhau. Biểu hiện của Kai liên tục thay đổi giữa choáng váng, không biết nên nói gì, và hoảng sợ.
'Nhìn cậu ta kìa, biểu cảm đến vậy...đợi chút. Cậu ta là người đã giết Chúa Tể Sợ Hãi, không phải sao? Chết tiệt. Nếu mình có một tín dụng cho mỗi lần Kai giết một con rồng...thì mình đã có hai tín dụng rồi...kì lạ...'
Sunny quan sát gương mặt bạn mình vài phút, cân nhắc có nên xin lỗi vì đã cố giết cậu ta hay không. Kai cũng đã khiến vỏ bóng tối của cậu nổ tung, nên...họ có lẽ đã là huề? Dù sao đi nữa, vấn đề này có vẻ quá mệt mỏi và phức tạp để cân nhắc vào lúc này. Nhìn đi, Sunny chuyển toàn bộ sự chú ý của mình vào gỗ trên sàn Phá Xích.
Mọi thứ đã đi sai ở Chạng Vạng. Cậu đã thất bại... nhưng mà cũng đã chiến thắng, theo một cách nhìn. Kẻ Cướp Hồn đã chết. Chúa Tể Sợ Hãi cũng đã chết.
Quân đội mà họ đã hi vọng chiêu mộ được cũng đã chết.
Và Nephis đã dùng Liên Kết Bóng Tối.
Để chữa trị cơn điên rồ của Sunny, nhưng dù vậy, cô đã phá vỡ lời hứa.
Lần nữa.
Và đã cứu cậu, lần nữa.
'Đúng là lộn xộn.'
Mệt mỏi và mơ hồ, cậu nhắm mắt và cúi đầu xuống rễ cây thiêng.
Cậu chỉ muốn ngủ.
Những vấn đề này, rối rắm cỡ nào đi nữa, có thể chờ đến ngày mai.
294 - Đắng, ngọt
Đến khi Sunny thức dậy, đã là đêm.
Thậm chí nơi bình minh bất tận này cũng có đêm, như là nơi đỏ sẫm của hoàng hôn vĩnh hằng có đêm vậy. Nhưng mà, đêm ở hai nơi này là ngắn và thoáng qua thôi.
Trước khi cậu biết, bảy mặt trời đã lại mọc.
Thế giới nhuộm màu mềm mại của ánh ban mai.
Thở dài, Sunny xoa mắt và ngồi dậy.
Cậu cảm thấy...kì lạ là tuyệt vời. Cơ thể cậu hoàn hảo vì Nephis đã dùng ngọn lửa chữa trị, và năng lực tâm trí thì được khôi phục với sự giúp đỡ của Vải Liệm Hoàng Hôn sau một giấc ngủ ngon.
Ác Mộng cũng đã bảo vệ giấc mơ của cậu, cũng như giấc mơ của những người khác trên Phá Xích. Ở kim tự tháp được xây bởi Ác Ma Sợ Hãi này, chỉ nhiêu đó cũng là quan trọng hơn người ta sẽ nghĩ.
'Tuyệt vời...'
Dù vậy, tâm trạng tốt của cậu hơi giảm đi khi nhớ đến những việc đã xảy ra ở Chạng Vạng.
'Mình...có lẽ nên vui, đúng không?'
Thậm chí là sung sướng.
Và cậu đúng là vậy, ở mức độ nào đó. Hai kẻ địch nguy hiểm nhất của họ trong Lăng Mộ Ariel đã bị giết, nên tại sao lại không vui chứ? Cuối cùng, kết thúc của Ác Mộng này không còn có vẻ xa xôi và bất khả thi nữa. Cứu rỗi đã trong tầm tay, đã nhìn thấy được ở phía xa - cũng như những ánh dương mọc đầu tiên, chiếu sáng từ xa hơn đường chân trời để phá vỡ sự ngự trị của đêm.
Nhưng Sunny không hoàn toàn vui vẻ. Chiến thắng đó của họ đã quá gian khổ, gần như đã là thất bại. Thật ra thì, nó đã nên là thất bại, nếu không nhờ có vài phép màu.
Ngoài đó ra thì... về mặt cá nhân, cậu không vui vẻ với bản thân.
Sunny đã hoàn thành vài kì công đáng kinh ngạc trong trận chiến Chạng Vạng, đúng vậy - đến phòng ngai của cung điện Vua Rắn, tháo bỏ lời nguyền thời gian đông cứng, chống lại quyền uy của Chúa Tể Sợ Hãi, chiến đấu với vị Thánh Ô Uế kia đến gần như ngang tay trong lúc bị sự điên rồ chiếm lấy, và thậm chí còn chạm đến tiềm năng tối đa của trình độ hiện tại của Khiêu Vũ Bóng.
Bậc Thầy nào khác có thể khoe khoang họ không chỉ có thể biến thân giống như một vị Thánh, mà còn không bị giới hạn ở một dạng cố định? Biến thành rắn quái vật, những thứ kinh dị có cánh, và đám quái thú đáng sợ...đúng, chiều sâu của Phân Loại Thần Thánh của cậu đang dần bắt đầu đặt toàn bộ nấc thang thứ hạng của Thức Tỉnh vào nghi vấn.
Đa số những thứ mà Sunny đã làm ngày hôm qua, không ai khác có thể hoàn thành. Và nếu không có cậu ở đó, tổ đội chắc chắn là đã mất mạng.
Vậy mà...
Nói đến cùng, cậu đã bị đánh bại. Cậu đã bị đánh bại bởi Chúa Tể Sợ Hãi, và cậu đã bị đánh bại bởi pháp thuật [Tiếc Hận Của Nhà Vua] của Vương Miện Chạng Vạng. Chủ yếu nhất, cậu đã bị đánh bại bởi thiếu tầm nhìn và thiếu kiến thức. Cậu chỉ còn sống nhờ tình cờ.
Biết việc đó khiến cậu không thấy tuyệt chút nào cả.
Sunny thở dài.
'Ừ thì, không thể lần nào cũng thắng được.'
Cậu biết những ý nghĩ như vậy là ngây thơ và trẻ con. Dù sao thì, cậu từ lâu đã nhận ra những đồng minh là một phần sức mạnh của cậu. Nên, thắng lợi của họ là thắng lợi của cậu, cũng như thắng lợi của cậu sẽ là thắng lợi của họ. Dù vậy...Sunny không nhịn được mà thấy hơi thất vọng với bản thân. Cậu đã làm vô cùng xuất sắc trong Ác Mộng này đến ngày hôm qua. Trải nghiệm một thất bại nghiêm trọng như vậy là một sự thay đổi.
Và rồi là việc Nephis đã dùng Liên Kết Bóng Tối để khiến cậu tỉnh táo lại.
Cậu...không biết nên cảm giác như thế nào về nó.
Về logic thì, cậu không có nguyên nhân gì để thấy tổn thương hay giận dữ cả. Dù sao thì, cô ấy đã làm vậy vì tốt cho cậu, và không mang đến thiệt hại gì cho cậu cả. Nó rất có thể cũng đã cứu mạng những người bạn của cậu nữa. Thật ra thì, nếu Sunny đã có thể suy nghĩ vào lúc đó, cậu sẽ tự mình nhờ Nephis dùng năng lực của cô đối với cậu để giúp cậu thoát khỏi hiệu ứng tà ác của [Tiếc Hận Của Nhà Vua]. Đó sẽ là một cách khôn ngoan để ăn gian hệ thống.
Nhưng mà con người không phải thứ logic.
Sunny chỉ biết là cậu không thể quên khoảnh khắc đó. Nỗi kinh hoàng khi ý chí của mình bị xâm hại theo biện pháp cưỡng chế như vậy. Sự vô vọng mà cậu cảm thấy khi cơ thể và linh hồn di chuyển bất chấp mong muốn của bản thân, không chịu nghe lời cậu. Mà nghe lời một người khác. Cơn giận dữ vặn vẹo mà cậu đã có vào lúc đó chỉ khiến trải nghiệm đó càng thêm khó chịu và rõ ràng.
Kí ức đó như một cái bóng treo trên đầu cậu.
Nhăn nhó, Sunny lắc đầu và nhìn quanh.
Một giây sau đó, biểu hiện của cậu chua đi. Cậu phát hiện ánh mắt căm ghét đang lườm cậu từ cách đó vài mét... Tội Lỗi An Ủi đã trở lại, trêu tức nhìn cậu.
"Cuối cùng đã thức rồi hả? Vậy thì, cảm giác như thế nào khi..."
"Câm mồm."
Sunny không cho âm hồn kia nói hết câu và đứng dậy, quyết định đi tìm những thành viên khác của tổ đội.
Nephis vẫn đang ở trong trạng thái kì lạ kia khi thứ... dự trữ nhân tính của cô bị đốt đi bởi sự tra tấn khủng khiếp của Khiếm Khuyết. Thường thì, cô nên đã đứng lên đi lại làm này làm nọ, chuẩn bị bữa sáng cho tổ đội chẳng hạn, nhưng hôm nay, điều đó không xảy ra. Thay vì vậy, Nephis chỉ đơn giản ngồi thiền ở đuôi Phá Xích, không bị gì ảnh hưởng cả.
Những thành viên khác đã lựa chọn không quấy rầy cô. Có một mùi hương mời gọi lan tỏa trong không trung - Effie đã xung phong nấu một bữa tiệc, dùng những nguyên liệu trong khoang chứa hàng của con thuyền bay mà không tha cho thứ nào.
Sunny nghe bụng mình gầm gừ, và nhận ra bản thân đói cỡ nào.
Nhanh chóng, toàn bộ họ - kể cả Nephis - đã tập trung ở phòng ăn tập thể, ngồi quanh một cái bàn.
Cassie đã tỉnh lại, nhưng vẫn còn tái nhợt. Kai có vẻ hơi lơ đãng, không hề nghi ngờ là đang tiêu hóa nhiều bước ngoặt phi thường của Ác Mộng kì quặc này. Effie và Jet, cơ bản, là như thường.
Trông gần như những ngày tươi đẹp trước kia mà tổ đội dùng bữa cùng nhau, với phần thưởng thêm là Jet ở cùng họ nữa.
Chỉ có một thứ làm hỏng bầu không khí.
Mordret cũng ở đó, ngồi gần Sunny và nhìn họ với biểu hiện tò mò.
Hoàng Tử Không Gì Cả nhặt một đôi đũa lên và mỉm cười dễ chịu.
"Ăn sáng gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com