97 + 98
97 - Các phản chiếu đông cứng
Sunny chùi máu khỏi môi và bất động một lúc, nhìn chăm chú sàn gỗ của con thuyền. Có một biểu hiện khó chịu trên mặt cậu, rồi cậu lén lút liếc nhìn sang một bên, cơ thể hơi run rẩy.
"Đúng...là tuyệt vời."
'Phản chiếu của các vị thần và daemon...'
Hợp lý, theo cách vô lý mà có vẻ như chiếm chủ đạo ở trong Lăng Mộ Ariel này. Những cơn bão thời gian là dư âm từ những trận chiến cuối cùng giữa daemon và thần. Chúng đã được tạo ra khi dư chấn của những đợt va chạm không thể tưởng tượng nổi kia đến Dòng Sông Vĩ Đại xuyên qua những bức tường khổng lồ của Kim Tự Tháp Đen.
Nên...không quá kì lạ khi vẫn còn những phản chiếu của những tồn tại thần thánh trong mắt bão, nơi mà thời gian bị đông cứng.
Sunny vừa mới nhìn thấy hình dạng của người nào? Có vẻ như, Nephis cũng muốn biết.
"Cậu nhìn thấy gì?"
Giọng nói cô nghe hờ hững, nhưng mà cậu có thể nghe ra cô đang tò mò.
Sunny rên rỉ và ngồi xuống, rồi triệu hồi Suối Vô Tận để uống một ngụm nước. Rửa đi mùi máu khỏi lưỡi mình, cậu chần chừ một giây rồi nói với giọng âm u:
"Tôi nghĩ mình vừa nhìn thấy Nether trong trạng thái chiến đấu, tung hết sức của ông ta."
Hình dạng khủng khiếp kia phủ trong hắc ám...Sunny không chắc chắn, nhưng mà cậu có cảm giác đó là Hoàng Tử Địa Ngục, Nether - Ác Ma Số Phận.
Dù sao thì, ông ta cũng là Ác Ma Lựa Chọn. Và đó là thứ mà Sunny đã cảm giác được bên trong hắc ám bao la bất tận kia, vô cực những lựa chọn. Hắc ám đích thực cũng có nguồn gốc từ trong sương mù của Dãy Núi Rỗng, nơi chứa đựng Lĩnh Địa của Nether.
'Nguyền rủa.'
Sunny đã từng nhìn thấy một daemon. Nhưng mà, lúc gặp Hope cậu đã không bị khiến cho rơi vào trạng thái thảm hại như này. Tại sao nhìn Hoàng Tử Địa Ngục lại khác đến vậy?
'Có lẽ không phải là nhìn thấy ông ta...đó là cảm giác một dư âm của sát ý của ông ta.'
Sát ý của Nether ghê gớm đến mức chỉ nhìn thấy phản chiếu của ông ta là suýt khiến Sunny mất mạng. Và đó là cân nhắc đến việc cậu là một Bạo Chúa Thăng Hoa...nếu như một người thường bắt gặp dung mạo của daemon phẫn nộ đó, họ có lẽ sẽ đơn giản ngã xuống chết ngay tại chỗ.
'Đáng sợ...'
Sunny quay sang Nephis và mỉm cười yếu ớt.
"Neph...nhắc tôi đừng bao giờ làm mất lòng một tồn tại thần thánh."
Cô hơi nhướng mày, rồi nhìn cậu với vẻ nghi ngờ.
'Ánh mắt vậy có nghĩa là gì chứ?'
Không để ý đến yêu cầu đó, Nephis lắc đầu và hỏi:
"Vậy ông ta trông như thế nào? Ác Ma Số Phận?"
Cô đã có Ác Mộng Thứ Hai trong Địa Ngục, nên cô chắc chắn là vô cùng muốn biết.
Sunny giữ im lặng vài giây. Sau một lúc, cậu nhún vai.
"Tôi không biết. Tôi chỉ nhìn thấy một cặp cánh giống quạ, và một hình dạng di chuyển bên trong một màn hắc ám khủng khiếp. Cơ bản chỉ có vậy. A...nhưng mà nó cũng đủ để khiến tôi suýt ngất đi, nên..."
Cậu nhìn Ananke và hỏi:
"Toàn bộ những vị thần và daemon đều được phản chiếu trong vùng nước này?"
Nữ tư tế trẻ con có vẻ không chắc.
"Ta không biết, thưa Ngài. Có lẽ là vậy - toàn bộ ngoại trừ Weaver, người mà đã không tham gia Cuộc Chiến Diệt Vong. Thần Chiến Tranh, Thần Mặt Trời, Thần Dã Thú, Thần Bão Táp, Thần Trái Tim, và Thần Bóng Tối...những phản chiếu của họ có lẽ đều ở đây. Và những daemon cũng tương tự - Ác Ma Khát Vọng, Ác Ma Sợ Hãi, Ác Ma Lựa Chọn, Ác Ma Tưởng Tượng, Ác Ma An Nghỉ. Ồ...và người thứ sáu. Ờ...ta có vẻ quên mất danh hiệu của cô ấy..."
Giọng nói non nớt của Ananke trở nên khẽ đi vì xấu hổ, rồi ngừng lại hoàn toàn.
Sunny nhìn cô ta chăm chú vài giây.
'Đúng rồi. Người thứ sáu chắc là Quên Lãng. Quên Lãng là một cô hử?'
Vậy là...cậu bây giờ đã biết danh hiệu của cả bảy daemon rồi đúng không?
Weaver, Ác Ma Định Mệnh... người lớn tuổi nhất. Hope, Ác Ma Khát Vọng - mặc dù cô thường được gọi là Khát Vọng, Ác Ma Hi Vọng, hoàn toàn không rối rắm ha. Rồi có Ariel, Ác Ma Sợ Hãi, và Ác Ma Quên Lãng, người mà đã bị tất cả quên mất. Nether, Ác Ma Số Phận - hay Lựa Chọn - là người nhỏ tuổi nhất.
Hai người cuối là cậu chưa từng nghe thấy. Ác Ma Tưởng Tượng và Ác Ma An Nghỉ...
'Kì lạ!'
Danh hiệu của họ nghe không có vẻ...ác ma chút nào cả. Cậu đã trông đợi gì đó thảm họa và ghê gớm, như là Ác Ma Mâu Thuẫn hay Ác Ma Điên Loạn. Những daemon dù sao thì cũng là được sợ hãi nhất trong số những dạng thần kém hơn, và thậm chí có lẽ còn hơn cả bản thân những vị thần.
Từ dùng cho tưởng tượng cũng có thể dịch là ảo ảnh, tầm nhìn, hay thị giác. Từ dùng cho an nghỉ cũng có thể dịch là làm mới, khôi phục, tái sinh.
Những thứ đó thì có gì đáng sợ chứ?
'Ừ thì...tưởng tượng đúng là có thể đáng sợ. Mình cũng có thể tưởng tượng việc liên tục làm mới có thể trở thành một dạng ác mộng.'
Cho dù vậy, hai daemon này hoàn toàn là bí ẩn đối với cậu.
...Nói thật thì, cả bảy daemon đều là bí ẩn, và sáu vị thần cũng vậy.
'Phải chi có nơi mà mình có thể học một chút về mỗi người trong số họ, bao gồm diện mạo và cách họ chiến đấu. Phải không?'
Sunny liếc nhìn nước tỏa sáng, đột nhiên bị nuốt chửng không chỉ bởi sợ hãi, mà còn bởi một sự tò mò thiêu đốt.
Toàn bộ ở ngay đây, chỉ cách một ánh mắt...
Rùng mình, Sunny buộc bản thân quay đi.
'Mày làm gì vậy hả đồ ngu?'
Cậu đang ở trong Lăng Mộ Ariel. Một kim tự tháp khổng lồ được xây lên để chôn vùi những sự thật mà một trong những tồn tại không nói rõ kia đã không thể chịu đựng, và nơi mà kiến thức về những sự thật đó đã cho ra đời Ô Uế.
Nếu như Sunny không thể hiểu được rằng không phải mọi sự thật đều nên được học ở một nơi như này, thì cậu thật sự không xứng đáng được sống nữa.
'A...đúng là đáng tiếc.'
Tại sao lại không có Ác Ma Tò Mò? Tò mò là đáng sợ hơn nhiều tưởng tượng hay nghỉ ngơi, nếu có ai hỏi ý kiến của cậu.
Nhìn về phía Ananke đang xấu hổ, cậu thở dài và lắc đầu.
"Daemon thứ sáu là Quên Lãng. Đừng lo...bản chất của cô ta là dễ bị người khác quên đi. Thật sự thì việc cô có thể nhớ đến còn thêm một người đã là hay lắm rồi."
Nữ tư tế trẻ con chần chừ một chút, rồi mỉm cười gật đầu.
"Đúng rồi! Cảm ơn thưa Ngài."
Cố gắng không nhìn quá kĩ vào mặt nước, Sunny quay đi và nhìn về phía xa, nơi bức tường hắc ám của cơn bão thời gian đang trông như giới hạn của thế giới vậy.
Biểu hiện của cậu ảm đạm đi.
Khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi trong mắt bão là được chào đón và rất bất ngờ... nhưng mà nó cũng là như vậy, ngắn ngủi.
Nhanh chóng mà thôi, họ sẽ phải thách thức sự giận dữ của thảm họa phi tự nhiên một lần nữa.
Ý nghĩ đó khiến cậu rùng mình.
98 - Nguy hiểm thanh thản
Ở trong mắt bão là yên bình, nếu có hơi rùng rợn. Sự thiếu vắng thời gian kì lạ ban đầu là khó chịu, nhưng mà Sunny nhanh chóng phát hiện bản thân đã quên đi thời gian đã từng tồn tại.
Cảnh tượng bầu trời lam phản chiếu trên mặt nước hoàn toàn tĩnh lặng là xinh đẹp và yên bình. Sự yên lặng đó như là một lời ru ngủ, khiến cậu cảm thấy thoải mái. Sunny đã lâu lắm rồi không cảm giác yên bình như này...
Không cần phải vội vã, và có muốn cũng không thể làm vậy. Không thể xác định những hành động của họ mất bao lâu, họ không thể biết liệu bản thân đang nhanh hay chậm. Nên, thả lỏng và bất động một chút là không sao, tận hưởng sự tĩnh lặng thanh thản này của thế giới...
Đó là tại sao Sunny nhanh chóng thấy bản thân cảm giác một nỗi sợ hãi lạnh lẽo.
'K-không...đây là không tốt...'
Quá dễ để bị dụ vào trạng thái không làm gì cả ở nơi đông cứng và kì lạ này. Đến một lúc nào đó, Sunny nhận ra bản thân không biết mình đã ngồi tựa lưng vào thành thuyền bao lâu, không có lấy một ý nghĩ nào trong đầu.
Mắt cậu hơi mở to.
Nếu như họ không cẩn thận... họ cũng sẽ đông cứng mãi mãi ở trong mắt bão, như là mọi thứ khác đã đông cứng ở chốn yên bình, tĩnh lặng này? Rùng mình, cậu quay sang Ananke và hỏi:
"Chúng ta đã đến nơi này được bao lâu rồi?"
Cô bất lực lắc lắc cái đầu nhỏ bé.
"Ta không biết, thưa Ngài."
Cậu chần chừ.
"Vậy thì bao lâu nữa trước khi chúng ta quay trở lại cơn bão?"
Nữ tư tế trẻ con nhìn về phía xa. Đôi mắt xanh mở to hơi tối đi một chút. Dù vậy, cô vẫn kiên quyết nói:
"Chúng ta sẽ rời khỏi sớm nhất có thể. Thời gian ở nơi này có thể đông cứng, nhưng mà bên ngoài thì nó vẫn trôi chảy. Tốt hơn hết là không nên ở lại quá lâu...nếu không thì, Thất Sủng có thể đã bị hủy diệt khi chúng ta thoát khỏi thảm họa này, và ta đã thất bại trong nhiệm vụ của mình."
Sunny thở phào nhẹ nhõm.
'Đúng rồi...vậy thì không quá tệ.'
Họ vẫn chưa bị kẹt trong thời gian đông cứng của nơi này. Ananke là bằng chứng - cô đã trở nên trẻ hơn một chút kể từ khi họ tiến vào mắt bão, có nghĩa là vòng tròn nước tĩnh lặng này đang di chuyển cùng với dòng chảy không ngừng nghỉ của Dòng Sông Vĩ Đại.
Vì cô vẫn chưa quá trẻ hơn nữa, điều đó có nghĩa họ đã không ngồi yên ở trong sự yên lặng thanh thản này quá lâu. Cô như là một cái neo của họ ở nơi xinh đẹp và đáng sợ ghê gớm này.
'Cảm ơn thần thánh...'
Sunny đột nhiên muốn cười. Cậu chưa từng tưởng tượng rằng bản thân sẽ lại mong mỏi việc lao trở lại vào cơn bão ác mộng chết chóc kia, nhưng mà giờ là vậy đây, cậu đang khát vọng muốn thoát khỏi vòng tròn yên bình này, nhanh.
Tương lai đúng là không thể nói trước, và đừng bao giờ nói không bao giờ.
Nephis nhúc nhích ở mũi thuyền và nhìn họ, biểu hiện của cô cứng ngắc.
"Tôi đã trông chừng bức tường của cơn bão. Chúng ta đã đến gần hơn giới hạn bên ngoài, một chút...nhưng mà không có dòng chảy, con thuyền di chuyển quá chậm. Thật ra thì, nó không hề di chuyển chút nào cả. Chúng ta phải giương buồm và triệu hồi gió."
Có vẻ như cô chưa từng quên đi mục tiêu của họ. Sunny thở dài.
Bản chất của thời gian có lẽ đã thay đổi, nhưng mà Nephis thì lại chưa từng...ít nhất là phần sâu nhất trong tim cô đã không. Cô vẫn như những năm trước kia, bên dưới cành nhánh của Cây Nuốt Hồn. Lúc đó, cô cũng đã dùng toàn bộ thời gian ở bờ của Gò Tro, nhìn về phía tây - kể cả nếu như cô không hoàn toàn nhớ nổi tại sao.
Quyết tâm chuyên chú của cô cũng là một thứ mà có thể dựa vào.
Thật sự thì cũng trớ trêu... một cô gái mà có định mệnh mang đến sự thay đổi lại là thứ không hề thay đổi nhất trong cuộc đời Sunny.
Và trong lúc cậu nghĩ vậy, vai của Ananke hơi chùng xuống.
"Vâng, thưa Cô. Cho ta một giây, và ta..."
Nephis lắc đầu.
"Không. Tôi sẽ triệu hồi gió, và tôi sẽ điều khiển con thuyền. Tôi cũng sẽ dẫn chúng ta ra khỏi cơn bão sau khi chúng ta tiến vào nó."
Nữ tư tế trẻ con ngước lên nhìn cô với biểu hiện giật mình.
"Nhưng mà, thưa Cô!"
Neph nhìn cô chăm chú vài giây, ánh mắt nặng nề. Đến sau cùng, cô nói thẳng thắn:
"Cô đã trở nên quá yếu, Ananke. Tôi xin lỗi. Nhưng mà cơ thể cô không còn đủ khỏe để chịu đựng áp lực đó nữa. Chân cô thậm chí không thể chạm đến sàn khi ngồi trên hàng ghế...làm sao cô có thể điều khiển mái chèo chứ?"
Cô cúi xuống, rồi thở dài. Đi về phía nữ tư tế trẻ con, Nephis vỗ vai cô và nặn ra một nụ cười.
"Đừng lo lắng. Chẳng phải đây chính là tại sao cô đã dạy tôi? Cô đã dạy rất tốt. Tôi sẽ điều khiển con thuyền trong lúc cô kiềm chế cơn bão. Mỗi người trong số ba người ở đây sẽ đảm bảo chúng ta có thể an toàn thoát khỏi cơn bão."
Nói xong, cô nhìn Sunny với ánh mắt thấm thía. Cậu cảm thấy thương tiếc cho Ananke, nhưng mà cậu cũng biết Nephis nói không sai. Người dẫn đường của họ...không còn đủ sức để dẫn con đường xuyên qua cơn bão thịnh nộ này nữa. Kể cả nếu như nó tổn thương niềm kiêu hãnh và đi ngược lại quyết tâm của cô, đến lúc hai người họ phải bảo vệ Ananke thay vì được cô bảo vệ.
Họ phải đảm bảo cô sẽ sống sót cơn bão. Và sau đó...họ cũng phải đảm bảo cô sẽ có biện pháp quay trở lại Dệt.
'Làm sao mà mọi thứ trở nên phức tạp như này chứ...'
Cơn bão chiết tiệt kia đã hoàn toàn phá hủy kế hoạch của họ. Bây giờ, họ chỉ có thể hoàn tất trận chiến với nó, rồi nghĩ ra kế hoạch mới.
Gánh nặng đè lên Sunny sẽ lớn hơn, khi nghĩ đến cậu lần này sẽ phải tự mình tát nước. Nhưng mà cậu sẽ phải làm được, bằng cách nào đó. Nếu như có một thứ an ủi, thì đó là một nửa chuyến đi đã ở đằng sau họ. Biết rằng mỗi phút trôi qua sẽ mang họ đến gần an toàn hơn, cậu sẽ không cần tiết kiệm tinh túy nhiều như trước.
Sunny mỉm cười, rồi vỗ tay.
"Được rồi! Rời khỏi mắt bão trước đã. Nói thật thì, nơi xinh đẹp này...quá sức rùng rợn. Tôi sẽ cảm thấy tốt hơn một khi chúng ta lại chìm trong cơn bão và bị gió nước đánh đập. Hai người thấy phải không hả?"
Chưa kể đến việc cậu vẫn còn đang chật vật chống lại một khát vọng lấn át là muốn nhìn vào những phản chiếu đông cứng trong nước tĩnh lặng, bất chấp hậu quả.
Ananke cúi đầu, chán chường, nhưng mà cô không thể nói gì. Thân thể nhỏ bé này của cô đúng là không còn thích hợp để điều khiển con thuyền xuyên qua cơn bão mạnh mẽ này nữa. Siêu Việt hay không, thì cô lúc này cũng vẫn là một đứa trẻ.
Cảm nhận được sự khẩn cấp, ba người họ chống lại sự yên bình dụ dỗ của thời gian đông cứng và khiến bản thân phải vội vàng, hi vọng có thể quay trở lại vòng tay ôm ấp nghiền nát của cơn bão nhanh nhất có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com