Chương 41
Bỗng nhiên trời nổ lên một tiếng sét chói tai, Minh Trúc giật mình liền nắm chặt cánh tay của Mavis. Mavis vỗ nhè nhè lên đầu cô như thể đang trấn an Minh Trúc. Còn Thanh Ngọc và Thanh Long nghe thấy tiếng sét hơi lạ thường đó liền xin phép Mavis đi đâu đó.
Họ đi không phải vì sợ sấm chớp mà là do sự bất thường của tiếng sét. Rất có thể gần đây xuất hiện Ma Cà Rồng nên mới có tiếng sét chói tay như thế và nếu sự thật có Ma Cà Rồng lạng quạng ở đây thì rất có thể Mavis và Minh Trúc sẽ gặp nguy hiểm.
Để tránh trường hợp xấu nhất xảy ra nên hai người đã nhanh chóng rời đi để kiểm tra, dù sao phòng cũng luôn luôn tốt hơn trị.
Tiếng mưa ào ào vẫn còn bao trùm cả ngôi miếu hoang này, lúc đầu thì có bốn người nhưng giờ đây chỉ còn mỗi Minh Trúc và Mavis nên không khí trở nên gượng gạo. Minh Trúc thẹn thùng bỏ tay mình ra khỏi tay Mavis nhưng cô lại bị Mavis kéo vào lòng cậu. Hốt hoảng vì hành động lạ thường của Mavis, hai má Minh Trúc đỏ ửng lên như bị thoa ớt, tim đập loạn và cô cũng có thể cảm nhận được phía ngực trái của Mavis có thứ gì đó cũng đang đập không bình thường giống như cô. Chứng tỏ rằng tâm trạng của hai người lúc này là giống nhau.
" Anh....Ma....Vis"
Minh Trúc thỏ thẻ gọi tên Mavis như đang tìm câu trả lời cho hành động táo bạo của cậu. Minh Trúc ngước lên nhìn Mavis như chờ đợi, tuy nhiên Mavis chẳng nói tiếng nào và còn lấy tay đẩy cái đầu đang ngước nhìn mình vào lòng. Trông Minh Trúc nằm gọn trọng cơ thể của Mavis chẳng khác nào một con mèo đang được chủ nhân ôm vào lòng vậy.
Thật tình Minh Trúc không biết rõ Mavis có tình cảm với mình không hay chỉ là lòng thương cảm? Cho dù Mavis có tình cảm với mình không nhưng hiện giờ, Minh Trúc có thể được Mavis ôm lấy như vậy đã quả đủ với cô rồi. Minh Trúc mỉm cười mãn nguyện và tận hưởng hơi ấm từ trái tim của Mavis, còn cơ thể bên ngoài của cậu thì cũng giống bao Ma Cà Rồng khá đều lạnh ngắt như tiền.
" Cô có khi nào lo lắng cho tôi khi tôi bị thương không?"
Đột nhiên Mavis lại hỏi câu hỏi kì lạ ấy. Minh Trúc ngạc nhiên gạt hai tay của Mavis ra, cô nhìn Mavis ngượng nghiệu nhưng vẫn không quên đáp trả lại câu hỏi của Mavis.
" Sao anh lại hỏi thế?"
" Cô cứ trả lời đi"
Mavis thúc giục. Minh Trúc hơi đỏ mặt và cúi mặt xuống để tránh né ánh mắt đó của Mavis và đáp.
" Có. Đã hai lần anh vì tôi mà suýt mất mạng, tôi thật sự thấy đau lắm. Tôi không hiểu vì sao tôi lại có cảm giác này, nó giống như hàng ngàn mũi tên đâm vào tim tôi vậy"
Mavis nâng đỡ gương mặt của Minh Trúc lên và nhìn thẳng vào mắt cô trìu mến thỏ thẻ.
" Cô nói thật chứ?"
Minh Trúc gật đầu xác nhận. Cô không hiểu vì sao Mavis lại hỏi cô về vấn đề này, cô rất muốn mở lời ngay để hỏi Mavis nhưng lại không dám. Cô không hy vọng rằng cô sẽ sở hữu được Mavis, cô chỉ cần mỗi ngày được ở bên cạnh cậu là quá đủ rồi. Dẫu sao đi nữa cô cũng vẫn muốn biết trong lòng Mavis đang nghĩ gì nên Minh Trúc lấy hết can đảm hít một hơi thật sâu rồi hỏi Mavis.
" Còn anh thì như thế nào? Anh có lo lắng cho tôi không?"
Không đáp trả câu hỏi Minh Trúc bằng lời mà Mavis trả lời cô bằng hành động. Cậu kéo Minh Trúc lại và ôm Minh Trúc lòng. Minh Trúc bất ngờ nhưng cô lại cảm thấy rất hạnh phúc khi biết được tình cảm thật của Mavis. Minh Trúc nhắm mắt lại tận hưởng những giây phút ngọt ngào và lãng mạng này.
Tiếng mưa đã lấn áp tiếng của hai trái tim đang đập rộn ràng cùng với tiếng gọi của Thanh Long. Thanh Ngọc và Thanh Long bất ngờ trở về và bắt gặp cảnh tượng này của hai người thì không khỏi ngạc nhiên. Tuy nhiên, họ lại rất mừng khi chủ nhân của mình biết dành tình cảm cho một người nào đó và họ tin rằng sau khi thế giới Ma Cà Rồng ổn định trở lại lập tức hoàng triệu tộc Kang sẽ có hỷ sự linh đình.
Sáng hôm sau, cơn mưa đêm qua đã dứt hẳn, những giọt nước vẫn còn ứ đọng trên mái ngôi miếu chậm chạp nhỏ giọt xuống đất. Ánh mặt trời buổi sáng len lỏi qua những tán cây để soi sáng cho khu vườn và đồng thời báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
Đống lửa cũng đã tàn theo thời gian và giờ đây bốn người nhóm Mavis cũng đã tỉnh giấc và chuẩn bị lên đường rời xa cánh rừng này. Nhưng trước tiên, Minh Trúc cần một viên thức ăn bổ dưỡng của Mavis đã tặng cô lần trước. Cô lấy ra từ túi quần và dùng ngay cả ba viên, có lẽ Minh Trúc ăn trừ hao cho hai ngày mình bất tỉnh chưa cung cấp gì cho cái bao tử mình cả.
" Chủ nhân ngày chịu khó đội nón vào nhé"
Thanh Long đưa cho Mavis một cái nón kết màu đen trơn và dặn dò. Do không có chiếc áo choàng bảo vệ nên đám Ma Cà Rồng này phải cần đến những vật dụng của con người để đi dưới nắng, và những thứ này được Thanh Long đêm qua đã sẵn tiện lẻn vào tiệm bán quần áo để lấy vài cái về đây.
Nhìn Mavis ăn mặc giống con người, Minh Trúc cảm thấy vui vui trong lòng nhưng lại thấy lo lắng cho cậu lẫn Thanh Ngọc và Thanh Long. Dù sao trang phục con người không thể bảo vệ an toàn tuyệt đối cho Ma Cà Rồng được, nếu để giống tình trạng Mavis lần trước thì nguy mất.
" Mọi người mặc đồ như vậy không có tác dụng đâu ạ"
Minh Trúc nhắc nhở nhưng Thanh Ngọc chỉ cười và vẫy tay bảo không có gì đâu.
" Chúng ta dùng phương tiện giao thông của con người để di chuyển thì làm sao mà bị ảnh hưởng từ nắng chứ"
" Ồ..."
Minh Trúc giờ mới hiểu ra nguyên nhân tại sao mọi người lại thờ ơ với nắng như vậy. Mọi thứ đã sẵn sàn, Thanh Long và Thanh Ngọc dẫn đầu trước tiên, còn Mavis thì nắm lấy tay của Minh Trúc trìu mến bảo.
" Đi thôi"
" Dạ"
Tuy miệng anh ấy không cười nhưng Minh Trúc vẫn cảm nhận được tim anh ấy đang nở nụ cười với mình. Minh Trúc hạnh phúc bước từng bước theo Mavis.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com