Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C7 - Nữa đi nào

Không hiểu vì lý do gì, Minh Châu "had a bad feeling about it", mượn lời phim Star Wars là vậy, cứ lúc nào chuẩn bị có sự không trôi chảy xảy ra là cô có một chút bứt rứt trong lòng. Martin gọi đấy là giác quan thứ 6, còn cô nghĩ là chẳng qua tay nhanh hơn não, tiềm thức nhanh hơn những thứ mà cô ý thức được. Đơn giản là vì cứ mỗi khi đưa mọi thứ trở về "đúng" vị trí của nó, cô cũng chả thèm sợ nữa mà.

Mỗi tội cái cảm giác lấn cấn này đã tồn tại tương đối lâu. Kể cả khi cô hỏi đi hỏi lại lũ đàn em, kiểm tra, kiểm tra lần hai, kiểm tra lần ba,... từ việc giấy tờ của quỹ uỷ thác, hợp đồng, phân tích chuyên môn, về địa điểm gặp mặt, về việc ăn uống như thế nào. Kể cả khi nguyên cả bầy lần gặp mặt này đều là loại ăn tạp, không gặp vấn đề gì trong việc đạo đức khi ăn thứ gì, bless anh Lutfi khi anh ta tự cải thành vô đạo, Martin là cái thể loại Tin Lành (Evangelicalism) nhưng còn chẳng đi nhà thờ bao giờ, còn kiểu gì đấy, tên Denver theo giáo hội công giáo Roma hoá ra mới là người sùng đạo nhất.

Ngặt nỗi, đến tận ngày lành tháng tốt rồi mà cô vẫn không sao bỏ nổi cảm giác bất an. Minh Châu, để vững tin hơn còn chọn mặc quần, buộc tóc cao, đi giày đế bằng để giảm tối đa sự "nữ tính" mà cô vốn chẳng có mấy. Rồi chờ cả đám người mà kẻ nào đấy kéo đến, chúa ơi, có nhất thiết phải mang theo hai luật sư thuế (của công ty và của riêng Denver), hai kế toán, một nhân viên bảo hiểm, một nhà hoạch định tài chính, hai thư kí công vụ. Nguyên một bầy mặc đồ chẳng khác gì điệp viên trong Men In Black kéo đến đông nghịt (tất nhiên là có báo trước). 

Cô cũng dắt đám lâu nhâu của bản thân ra đón rồi đưa ngay cả hội vào phòng họp chung, bắt đầu một trong những buổi chiều căng thẳng nhất của cô luôn. Nói vậy thôi, cả đám Dylan Denver đưa đến hay lũ lâu nhâu của cô đều là người làm cho Denver, đều có mỗi một mục đích duy nhất làm sao để đạt được lợi ích lớn nhất cho thân chủ. Mà thực ra, những người kia chỉ là hưởng lương theo giờ làm việc thôi, cô đây mới ăn thưởng này, mục tiêu của cô không phải gần nhất với Denver sao, cô tự nhủ cho đỡ choáng váng.

Độ đẹp trai của khách hàng cô quả thật là giảm sút với độ mệt não đang tăng lên của cô. Hôm trước xinh xắn mềm mại thật giống thiên thần chứ bản chất thật áp bức quá đi. Thế rồi hai bên bắt đầu mở giấy tờ ra bắt đầu kì kèo từng điều. Cô cứ nghĩ, dù sao kế toán với luật sư chuyên nghiệp sẽ là đối thủ nặng đô nhất của cô, ai dè thân chủ cũng không ngại tốn nước bọt hỏi han so sánh lợi ích với hợp đồng của Goldman Sachs. Biết ngay mà, bên còn lại cũng đã tham gia sẵn rồi. 

Thế cô mới thấy là tại sao hồi xưa MS vẫn quyết định chọn anh ta. Không phải chỉ là do cái đống phân tích cô làm vội về tiềm năng của ngành cũng như là độ thực tế và khả thi trong dự án của Denver. Bản chất anh ta, khi bàn chuyện công việc sẽ thấy sự chắc chắn, rất người trần mắt thịt, trái ngược lại với mô tuýp "dị" của mấy cá nhân đứng đầu của "nền kinh tế chia sẻ." 

Không phải là áo thun, quần jean rách rồi mái tóc bồng bềnh rồi ăn chay trường. rồi mấy cái tuyên bố "chúng tôi là doanh nghiệp cộng đồng. Sứ mệnh của chúng tôi là thay đổi nhận thức của  thế giới." Wall Street, và cô đã quay lại với những lựa chọn "bảo thủ" hơn, Denver luôn ăn mặc tóc tai chỉnh chu, lập luận chặt chẽ, còn chẳng thèm khuyến mãi cái gì cả, lại bán thẳng tới các công ty, kiểu như là tuyên bố: "Dịch vụ bố tốt. Chúng mày lo mà dùng. Không dùng ngu ráng chịu."

(AN: đá xéo We Work và Uber và Evernote mấy con kì lân tí =))

Thế nên cô cũng đối xử y hệt: "Dịch vụ bố tốt. Chúng mày lo mà dùng. Không dùng ngu ráng chịu." Cô tay không bắt hai con kì lân, trong đó chính có thân chủ của cô. Tỉ suất lợi nhuận gần như gấp rưỡi đối thủ cạnh tranh, lấy công gấp rưỡi, thân chủ vẫn sẽ có lời đến 30% so với đối thủ. Đằng nào thì thuế cũng chẳng thay đổi mấy, tầm này may ra chú nhận quả phá sản tỉ đô cho giống tổng thống Trump ăn 20 năm miễn thuế đi thì chú mới hết thuế, đằng nào thu nhập cá nhân của chú đổ vào đây cũng hơn là chú cầm tiền mặt về nhà, thuế cắt một nửa bây giờ. Không thị trường biến động nhiều, do chú ngồi đây, chúng tôi vốn là người tìm ra chú, chúng tôi hiểu rõ nó biến động theo chiều hướng tốt lên ít nhất 10 năm nữa, sau đấy tôi chơi gấu cũng vẫn kiếm ra tiền cho chú đây. 

Đấy, cãi nhau cả chiều, tưởng phải sang ngày khác, dù sao thường cũng là như thế. Thế mà Denver nhìn đồng hồ đúng hết phiên họp là cười lớn đầy hạnh phúc rồi yêu cầu kí hợp đồng:

"Thực sự, với tôi lúc này, với lượng tiền đầu tư hiện tại, nói quan trọng với tôi cũng đúng, nó là một khoản tiền lớn cho một năm. Tuy nhiên,  nó cũng không phải là điều quan trọng nhất với tôi lúc này." 

Denver đóng nắp bút lại, miết quyển sổ mà anh ta dùng để ghi chép trong suốt thời gian cuộc họp. Tất nhiên, ai chả biết là chỗ này chưa là gì so với đống tiền mặt, dòng tiền 10 tỉ đô trong tương lai khi mà thay vì chỉ là hai mươi triệu xe mới bán ra sẽ là vài trăm triệu xe mới, rồi là tiền quảng cáo đến 5 tỉ đô. Bố đùa con, ai chả nhìn cái bánh mà miếng bánh này được cắt ra?

Trong cái sự im lặng khi mọi người đều lắng nghe người giàu nhất ở đây nói cái gì, thì cô bị Denver nhìn đến nỗi nụ cười thương mại cũng rụng rụng.

"Tôi muốn tìm một người quản lý tài chính nhiệt tình và dũng mãnh, nhưng vẫn sẵn sàng để nghe lời phản biện." Denver gật đầu cười với Eddie, trợ lý của cô, Paul và Kim, hai phân tích viên hôm nay cũng ngáo chả kém gì cô. Tất nhiên năng nổ chị đây mới viết đánh giá tốt cho mà, không chị cho xếp hạng kém cỏi cả lũ. Cô tự dưng thấy tự hào khi nghĩ về lũ đàn em sài lang hổ báo của mình.

"Tôi nghĩ cô Irta và nhóm của cô ấy, dù là kinh nghiệm quả thật, vẫn có chút ngắn," Cô có chút máy mắt khi nghe lời này, tim đau quá men ơi, điểm yếu chết người của cô, không cần cứa vào nỗi đau của cô nữa đâu. "...Nhưng tôi hi vọng vào việc nhóm cô ấy giữ vững được phong độ trung bình khá đến xuất sắc như hiện tại, các quý vị." Đây là hướng tới nhóm hắn mang tới, cũng nhận được sự gật đầu đồng ý của luật sư và nhà hoạch định tài chính.

Thế rồi anh ta lại quay ra nháy mắt với cô. "Dù sao cô Irta cũng có nhiều kinh nghiệm trong việc tìm kiếm tài năng. Trong 5 năm tới của hợp đồng này, cô ấy vẫn được như vậy thì tôi cũng chẳng phải lo về Dandellion nữa chứ." Oh wow, chú nói vậy là không được, ai lại nghỉ hưu ở tuổi 33, tiền của tôi cũng phụ thuộc vào độ ổn định của chú và công ty của chú. Cả hội trợn mắt lên nhìn Denver, người có vẻ đã nhận ra sự bất ổn trong câu nói của mình, tỏ vẻ vô tội nói đùa thôi rồi dứt khoát kí tên lên hợp đồng để đổi đề tài không mai lên báo vì vô trách nhiệm thì chết dở. Má, tranh kí trước với bên cô mới sợ, với 3 luật sư làm chứng.

Quả thật, hợp đồng vẫn quá ngon rồi, cô hào hứng đóng dấu rồi nộp lên cho cấp trên thôi. Nhóm cô vẫn ăn thưởng luỹ tiến theo số tiền kiếm về. Tất nhiên là có gắt hơn một chút, cứ ba tháng tính lại tổng tiền đầu tư chứ không phải một năm như bình thường, nhưng vẫn giữ được phần trăm, ăn cả cục tiền vào là quá đẹp rồi. Thế là cô vui vẻ dắt đến tiệc gặp mặt như đã bàn trước. Martin quá vui vẻ do ổng trước đó đã dọn lịch cả tuần do sợ kéo dài thời gian. Tự dưng giờ được ôm tiền trước hạn, đương nhiên cười không nhặt được hàm. Tất nhiên thực ra, phải qua văn phòng luật bên cô, qua chính phủ duyệt, rồi lại chờ tên kia xuất tiền rồi bên cô thừa nhận có tiền. Tóm lại cũng phải cả tháng nữa mới thấy tiền về đến tay, thừa thời gian cho cô kén cá chọn canh cho kĩ càng hơn mấy khoản đầu tư.

Tất nhiên, ăn mừng giờ vẫn được. Lại còn vác theo cục tỷ phú, hí hí, sếp mới theo cùng đi ăn ở Eleven Madison Park, một nhà hàng với ba sao Michelin, vui vẻ tới mức đến hít thở không khí New York đầy bụi bặm cô cũng thấy đầy hương hoa rồi. Nhẽ ra, hoàn toàn có thể mỗi người tự động đi với nhau, dù gì mà nói cô cũng còn có sếp Martin để đi cùng, nhưng không, cô "được" mời ngồi lên cái xe bay sang chảnh thế hệ mới nhất của sếp. 

Cũng không sao mà, cô tự nhủ bản thân, dù sao cũng là hẹn đúng giờ tới. Cái cô cảm thấy hơi khó chịu một chút, nhưng lại tự cảm thấy mình vô lý, đó là cái tư thé ngồi của Denver hơi hướng về phía cô quá. Tay dựa vào ghế, vẫn là khoảng trống giữa cô và anh ta chứ không phải là xâm phạm vùng riêng của cô, hay là vô cớ sờ lưng sờ đùi cô, nhưng nói chuyện về việc nhóm cô như thế nào mà hướng về cô một cách quá mức như kiểu thích thú lắm thì cũng hơi không hợp lý. Cô chỉ nắm chặt tay, giữ vững giọng trả lời từng câu hỏi cho thật lễ độ, thầm tự nhủ, người ta chỉ là dạng thích nói chuyện thôi mà.

Bữa tiệc tám người vẫn y hệt mọi khi, người quan trọng nhất tất nhiên vẫn là Denver ngồi giữa bàn tiệc, với nhóm hắn  mang đến một bên, nhóm cô một bên với cô vừa kí hợp đồng nên ngồi gần với hắn. Dù sao, vị trí cũng đã được sắp xếp sẵn rồi gửi thư trước. Theo đúng thông lệ, bắt tay giới thiệu lại với nhau. Order cũng đã đặt trước, rượu vang được người phục vụ rót ra rồi mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm khi bánh quy (Savory Black-and-White Cookies) được bày ra. Đủ các loại tán phét về thời tiết rồi bình phẩm về rượu Soldera 1990 được chọn phục vụ đầu tiên. 

Thực ra cô cũng có chút suy nghĩ. Cô không thích rượu vang vị quá nhẹ, đậm vị hoa quả. Cô ưng dạng chát hơn kiểu Italian Super Tuscan, well, giống như là rượu Soldera mà cô chọn hôm nay vây. Làm từ nho Sangiovese đầy truyền thống đang dần quay trở lại - thứ mà cô cho rằng là đặc điểm cực kì nổi bật ở Denver, còn Soldera, khát khao đã thúc đẩy quyết tâm ủ nho lâu nhất, chống lại quan điểm rằng nho Sangiovese đã chết. Ông còn cho rằng, Vines do what vines want to do. Cũng là điều cô hi vọng Denver để cho cô làm những gì cô muốn, dù sao số dự án cô chọn so với người khác cũng chỉ đạt 1/3, nhưng hiệu quả thì, hơn hẳn. Giống Soldera làm sáu trăm nghìn vò rượu nhưng chỉ có sáu mươi nghìn vò xuất ra vậy. Và 2000$ cho một chai rượu.

Denver uống nhanh quá!

Cô có chút hoảng với tốc độ uống của anh ta, cô phải uống theo nữa chứ, sao để khách hàng ngượng không dám uống tiếp được. Nhưng mà.. cô là nữ lại thấp bé nhẹ cân hơn đấng bên cạnh, khả năng chứa cồn của cô không có bằng. Kể cả khi cô có là loại sâu rượu, uống đến mức ảnh hưởng nặng nề đến giác quan là quá đủ, ai dám uống đến xỉu phải không?

Kể cả khi cô say chậm, đến 3h sáng mới thấu nặng vụ này, nó vẫn rất tệ hại. Lũ xung quanh giờ cũng uống chả khác gì lũ trai mới lớn ở frat society, không nhiều bằng cô với Denver, nhưng cũng đủ nhiều để độ bốc phét có vẻ tăng lên. Martin nhìn cô cũng có chút hoảng, mọi người trong ngành đập đá nhìều, gần như có mỗi cô say rượu chậm, tỉnh rượu nhanh, thể chất đặc thù, cái này anh ta cũng biết cũng thả cô đi uống rượu cùng khách hàng nhiều. Nhưng kể cả thế, cũng có giới hạn thôi. Cô cũng hốt, sợ mình bắt đầu ngà ngà say rồi nhỡ mồm nói gì đấy vô học.

Cô tính nhẩm lượng uống của cô thử độ tỉnh táo của bản thân. Thường thì với cân nặng 140 pounds của cô, phụ nữ uống 12 đơn vị rượu trong 2 giờ sẽ có lượng cồn trong máu là (12*10- 0.1*2*63) là 107.4, nhân với 80 là 8592, 8592 chia cho 0.5 là 17184. Chia tiếp cho 63 còn tầm 272... Chia tiếp 1000, được 0.27, legally intoxicated. Gần tới hạn xỉu hoặc đêm nay vào viện giải ngộ độc rượu luôn rồi! Cô thầm nhủ. Tất nhiên với mười lăm cốc tên đua đòi kia uống, cô không ngốc, nhưng đến cốc thứ 9 của bản thân, cô mới lờ mờ nhận ra không phải là hắn quá thích uống, mà là có dấu hiệu muốn thử xem tửu lượng của cô so với hắn như thế nào. Tóm lại là giờ hắn cũng gần gần giống cô. 

(AN: công thức tính BAC -Blood Alcohol Concentration hay nồng độ cồn trong máu)

Cũng may hắn cũng có vẻ buông tha cho cả hội mà thả đi về. Cô vẫn đủ tỉnh táo để đứng dậy đi lại chưa loạng choạng gọi xe đàng hoàng tiễn vong từng đứa một. Vẫn còn thấy tên kia lờ mờ díu mắt lại vẫn cười xin lỗi vì rõ định "chiến đấu" với cô bằng cách uống rượu.

Cô chỉ kéo áo khoác lại cho đỡ lạnh, cô sợ trúng gió độc của New York cũng như cái mồm của ai đó.

"Chúng tôi sẽ cố gắng tốt nhất để đáp ứng tất cả mong ước của khách hàng ... anh thành hiện thực mà. Dù thế nào anh cũng đừng lo lắng."

Thế là cũng lúc ấy, xe đến. Tên kia gật gù rồi cười như nghĩ ra chuyện gì thú vị lắm. Thế rồi mới lảo đảo chui vào xe.

Cô cũng chả muốn nghĩ nữa, về nhà ngủ cho rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com