Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gia đình (II)

Ngày gặp mặt gia đình, chàng và nàng khoác lên mình bộ đồ tệp màu nhau tone sur tone cùng màu xanh lam mà Denver ngang ngược ép cô lựa chọn. Gã Palpatine thời còn trẻ cũng coi như lựa lời bảo cô là mặc cho giống màu cái vại bia làm quà, thế mới đáng quý trọng. Minh Châu ngán ngẩm dù chẳng hiểu cái lý do khó hiểu của hắn cũng cứ thế đồng ý làm theo, dù sao cũng là bố mẹ hắn, chắc hắn biết họ thích màu đó? Ôi cái thế giới trong cái đầu toàn sạn đấy, chúa mới hiểu được hắn nghĩ gì, có phải là trả thù cô ép hắn vào bếp chuẩn bị từ đồ nhắm đến bánh ngọt Bavaria hay không? Nhưng dù sao cô cũng có giúp chuẩn bị cắt tỉa nguyên liệu, trộn bột các kiểu trong khi ai đấy lo công việc nêm nếm rồi chỉ đạo cô chạy việc vặt rồi rên rỉ làm màu kêu là bị cô áp bức bóc lột. Đã vậy, hắn còn dám bôi đống bột nhão lên vẽ ria mèo trên mặt cô nữa. Nhiều đồ ăn như vậy nên hai người mới phải mỗi đứa một tay cầm hộp giữ nhiệt bước lên xe.

Chỉ là cô bối rối khi nghe Denver gọi địa điểm lưu sẵn, nhà của gia đình hắn là "Workhouse", nghe thật xa cách. Cô nàng lắc đầu chất vấn hăn: "Ông anh coi nhà là công sở hay là gì đấy?" Đáp lại cô lại là một cái nhìn với ý cười. "Ờ thì mình cũng đã quen ở cùng lúc nhiều hơn một cái nhà từ bé. Điền trang ở Illinois là lãnh địa anh đây quen thuộc nhất, ở suốt cả năm. Này là vì tía anh đi dạy ở Columbia nên ổng mới mua nhà để đi làm đấy chứ. Sau đấy thì hồi đi gọi vốn, đấy cũng là địa chỉ của anh đây. Đúng là cái nhà để đi làm còn gì?"

Cô nàng nhếch mép khinh bỉ cái lý do cực kì thuyết phục nhưng nhạt nhẽo quá mức so với cái câu chuyện gia đình cẩu huyết, dù sao không biết gì về căn nhà ấy cũng là do sự thiếu quan tâm của chính cô. Minh Châu không biết địa điểm nhà riêng của bố mẹ hắn. Cô có thể dò tìm được nhưng với bản năng phản kháng sự thân cận tiếp xúc với Denver, người biết cách tìm hiểu cũng giả vờ như chẳng muốn biết. Nên khi nghe câu chuyện anh giai ở nhờ nhà phụ của bố mẹ rồi bị công ty cô từ chối cho tiền, cô đã tưởng tượng ra một căn hộ bình thường rộng rãi với khoảng ba phòng ngủ hai phòng tắm, đấy là cỡ nhà giá tương đối đắt, khoảng triệu đô ở khu vực trung tâm bán đảo Manhattan. Nhưng cô đã nhầm to!

Chiếc xe bay đã dừng lại trong một cái biệt thự 7 tầng lầu. Minh Châu lẩm nhẩm mấy câu chửi đổng trong miệng khi nhìn thấy căn nhà: "biệt thự 7 tầng", cô thật không hiểu khi đó công ty nghĩ gì mà lại loại ứng viên giàu có từ trong trứng như Denver. Chúa ơi, cái nhà phụ này của cha mẹ anh ta cũng phải có giá trị đến 12-20 triệu ấy chứ! Vậy thì giá nhà chính có khả năng tương đương hoặc cao hơn, gia đình này quà thật là rất biết hưởng thụ. Nói vậy, hai đấng sinh thành của kẻ mà ai cũng biết là ai đấy, những người mà cô lỡ biết hơi nhiều về đời sống tình dục lại đang đứng trong garage chờ con trai yêu quý của họ. Chỉ chờ thằng nhỏ trèo xuống là mẹ nó đã xông đên ôm lấy nó rồi, mặc cho Billy và cô nhướng mày nhìn nhau. Denver được thả ra mới kéo tay cô lại giới thiệu cô chính thức.

"Mẹ, bố, đây là Irta, bạn gái của con."

Hallie chỉ chờ vậy là đã đưa gương mặt anh tuấn sang nhìn cô, từ từ giang tay ra, cô cũng biết ý ôm lấy quý bà cũng cao gần bằng cô với một cái ôm khẽ đầy lịch thiệp, khác hẳn với cái ôm siết lúc nãy mà bà dành tặng cho con trai. Billie với gương mặt thanh tú cũng bước tới chào hỏi cô rồi ôm một cách rất bài bản. Hai con người tóc vàng hoe này trừ lúc nhìn thấy Denver thì biểu hiện vẫn luôn đoan trang quý phái từ tốn trong từng hành động và lời nói. Nói rồi mọi người cùng nhau bước vào nhà chính, để mặc đống quà trong garage. Giờ cô mới hiểu ý của Denver, gặp mặt là quan trọng nhất, quà cáp dù sao cũng chỉ là đồ được người làm đưa vào bày trên bàn cho vui cửa vui nhà. Họ cũng chưa chú ý đến Denver có thể đem thứ gì đến, giống như đã quá hiểu hắn sẽ chọn một thứ bảo vật đắt giá nào đó đưa tới cái kho chất đầy bảo vật khác.

Cô nàng tóc đen duy nhất ở đây chỉ có thể bước theo sắp đặt của gia đình vàng hoe. Chỉ cần bước vào trong cửa, đã có người giúp việc chờ sẵn để cầm áo khoác cho cô và Denver treo lên giá. Hallie khẽ giọng nhờ người đó giúp đỡ lấy đồ trong xe rồi mới kéo tay cô vào trong phòng khách cao 7 tầng, thông đến tận trần nhà - căn phòng với một cây hoa đào phởt hồng lấp lánh dưới ánh sáng từ giếng trời phủ kính. Phía dưới quanh bục gốc cây là một phòng rượu vang vách kính khoảng 1000 chai. Với tình hình hầm rượu được đem trưng bày cùng với điểm nhấn của căn nhà như thế này, thì có lẽ Denver bảo bố mẹ hắn nghiện ngập lắm cũng chẳng sai.

Một ngôi nhà gọn gàng tươi mới giống như hàng trưng bày trên Redfin hay là mấy clip thăm nhà trên Youtube vậy. Mà cũng phải thôi, mấy cái clip thăm nhà đại gia chủ yếu cũng là tại những ngôi nhà tầm giá này. Và khi có thể nuôi một đội quân giúp việc toàn thời gian và giúp việc theo giờ, việc bài trí chỉ cần chỉ tay năm ngón, thuê kiến trúc sư và nhà thiết kế chỉnh sửa cho sang xịn mịn, ngôi nhà của bạn luôn hoàn hảo. Hoàn hảo tới mức không còn dấu tích sinh sống của những người ở đấy cả. Nhà của Denver nhiều lúc cũng vậy, chẳng thấy chút hơi người. Nhưng với tình trạng ngày nào cũng ngồi trải lại ga giường theo kiểu hospital corner phẳng phiu vuông góc chằn chặn trước khi đi làm thì chắc đấy là bệnh rồi.

"Dylan và cháu có làm chút đồ bánh ngọt mang tới thăm hai bác ngày hôm nay ạ." Cô mở lời, cố gắng phá băng trên cái bàn ăn có thể vừa tới 8 người ngồi này. Thật lạ, không phải cô là người lạ trong cái nhà này đấy à? Minh Châu lườm Dylan, ý bảo hắn nối tiếp câu chuyện, hoặc đứng dậy bê đồ ăn vào.

"Thật vậy sao? Mẹ cũng không biết con biết nấu ăn đấy, Spätzchen (AN: chim sẻ, tên thân mật khi gọi con)?" Hallie tỏ vẻ ngạc nhiên.

Denver nghe vậy cũng chỉ nhếch miệng cười. "Bác Carter là đầu bếp món Âu tuyệt hảo. Con học được rất nhiều từ bác ấy." Nhưng có vẻ, câu trả lời của hắn đã cứa sâu vào cảm xúc của hai đấng sinh thành, trong thoáng chốc, đuôi mắt họ cũng giật giật nhưng rồi cùng với một hơi thở sâu, mọi sự khó chịu cũng đã tan biến. Ngay lúc ấy, mấy người giúp việc đã kịp bày những món đồ ăn ra những cái đĩa sứ phù hợp và đặt lên bàn, với loại dao dĩa phù hợp.

Minh Châu chẳng thể quen nổi cái kiểu ăn gia đình mà không khác gì yến tiệc cấp quốc gia kiểu này, vẫn phải cố giấu vẻ giật mình thon thót mỗi khi có một anh chàng mặc vest bảnh bao lướt qua đặt cái đĩa xuống mà không có lấy một tiếng động.

"Mẹ con ngạc nhiên vì con biết làm bánh ngọt truyền thống của dân tộc ta mà thôi. Ta cũng vậy, rất mừng vì con vẫn tiếp nối truyền thống. Còn đương nhiên chúng ta đều nhớ món sườn nướng của con mà." Bố hắn nói xong bình tĩnh xắn một miếng bánh nhỏ xíu vào miệng. Vậy là lúc nãy Denver có tranh chấp với phụ huynh thật, cô thầm nhủ, bố hắn vừa cố điều tiết không khí bàn ăn vừa biểu diễn điển phạm của phép xã giao trên bàn ăn. Từ cách dùng dĩa và thìa đặt topping xuống đĩa, rồi xắn miếng bánh, cho đến cách cầm tách cà phê nhấp môi. Minh Châu cắn răng cố gắng trưng bày hết sức những gì cô đã từng học, bấm bụng chửi thầm chỉ là một bữa gặp mặt không chính thức thôi mà, đâu phải nhã nhặn đến vậy chứ. Thế này thì cô khác gì Orc khổng lồ vụng về giữa bầy Elf thông thái đâu?

"Vậy khi nào đấy, cháu sẽ nhắc Dylan làm món sườn nướng. Sớm thôi nhé, anh yêu nhỉ?" Cô giả bộ tình tứ nhìn Dylan trong nỗ lực để ăn mà không lo mùi thuốc súng, mùi mìn, mùi mưa bom bão đạn ạ.

Denver cũng biết điều hạ nhiệt. "Lệnh bà nói con nghe ạ." Hắn cũng trao cô ánh mắt thân thương và một cái siết tay mãi không chịu rời. Cô vừa thò đầu ra đã trúng đạn nên cũng chẳng thể làm gì ngoài tiếp nhận tình cảm người ta. Thế nhưng người vui nhất lại là mẹ của Denver.

"Thật tốt quá. Mẹ cũng mong ngày đấy lắm đấy. Dù mẹ biết công việc của con," bác liếc nhìn tới cô "và cả cháu nữa Irta, đều rất bận rộn. Nhưng mà gặp hai đứa, mẹ mừng lắm!" Ánh mắt của người phụ nữ đoan trang này cũng thêm phần thiện cảm hướng về Minh Châu, giống như cô vừa giúp bà ấy một cái bận lớn lắm vậy.

Và thế rồi những câu chuyện cũng trở nên thuận lợi, trơn tru hơn. Từ những vấn đề như là mô tả công việc hàng ngày đến chất lượng của giáo dục khai phóng... Thực sự, giữa một giảng viên đại học về lịch sử châu Âu, một nhà phê bình nghệ thuật nổi tiếng, và con trai họ, quan điểm của Minh Châu về bình xét nghệ thuật, về mục đích của nghệ thuật chẳng đủ luận cứ, chỉ có sự ngây thơ mới mẻ từ thiếu kinh nghiệm mà thôi. Và cách nhìn của một người thứ ba ngoài cuộc nhìn vào thế giới quan của người Phương Tây, cô lại hớp một chút thứ rượu vang vài chục năm tuổi làm dịu đi nôn nao trong lòng.

Denver không muốn giỏi cũng không thể. Gien di truyền, môi trường gia đình khuyến khích học tập, và cá chắc hắn ta có được tất cả những gì mà nhiều tiền có thể mang lại. Tráng miệng xong, nhân lúc Denver bị bố hắn kéo đi nói chuyện riêng, Hallie đã kịp lôi ra một quyển sổ cứng cáp cũng bọc trong hai màu xanh trắng. Rõ là có dự mưu mà.

"Cháu muốn xem ảnh thời bé của Dylan chứ?" Việc đầu tiên cô nghĩ đến là liệu có thể nào có thứ gì đáng xấu hổ để có thể tống tiền gã đàn ông xấu xa kia không, nhưng rồi lại gạt đi, thằng đấy chắc chỉ biết sống kiểu hoàn hảo thôi. Cô cũng gật đầu xán vào xem cùng.

"Thực ra nếu ở Chicago, có lẽ bác sẽ dẫn cháu đi xem phòng để thành tích hồi nhỏ của thằng bé."

"Cháu đang tưởng tượng một căn phòng đầy ắp bằng khen với cúp mất. Cháu có nghe Dylan từng thi đấu tranh biện rất nhiều." Đấy là lý do cô luôn cho rằng bản thân là người làm công khi ở cạnh Denver. Ừ thì có quá khứ đáng nói kia, nhưng ngoài ra, vì tiền, không phải cô có thể dễ dàng vỗ mông Denver cho người khác xem hay sao, dù bên trong chửi bới vẫn bon miệng.

"Ừ thằng bé hồi nhỏ tham dự từ thi đánh vần, cưỡi ngựa, đấu kiếm, chơi cờ, toán tin, tới kín lịch từ cấp một. Bác cũng không hiểu làm thế nào mà nó sắp xếp được nhiều thứ như vậy nữa. Cháu nhìn này..." Nói đoạn, Hallie mở cuốn sổ tới hình ảnh Denver thuở nhỏ đội mũ bảo hiểm, chẳng có mấy chiếc răng đang ngồi trên lưng chú ngưạ con, toét miệng cười thích ý.

"2 tuổi. Khá là sớm nhưng Dylan gặp đám ngựa đã mê mất rồi." Hắn chẳng bao giờ nói về mấy con ngựa cả. Trong suốt cả tháng qua hắn cũng chẳng đòi đi cưỡi ngựa bao giờ. Lớn rồi sở thích khác nhỉ? À cả đạo đức cũng như tính cách nữa.

Mấy bức anh từ thuở nhỏ của đồng chí tỷ phú tự thân cũng cứ cái mô tuýp quần áo bảnh bao, gương mặt nghiêm túc cho đến lúc hắn vào cấp 1. Khi ấy, những ảnh chụp đám bạn ôm vai bá cổ nhau trông hạnh phúc và sống động hơn hẳn. Hắn giữ nụ cười đáng yêu trong suốt quá trình lớn lên, đấy là điều cô có thể khảng định lướt qua những bức ảnh này. Cười nhiều đến mức cô hoang mang không thể gắn liền gương mặt Denver lúc này vào thuở thiếu thời. Cho đến khi hắn vào lớp 12. Tự dưng hắn ta chẳng cười một chút nào nữa.

"Anh ấy trông trưởng thành nhỉ bác?" Cô chỉ vào tấm ảnh lên nhận bằng tốt nghiệp cấp 3 của hắn, đương nhiên là tốt nghiệp thủ khoa, cô khen lấy lệ thôi vì đấy là thành tích xuất sắc ở nhà khác, chứ nhà này thì hắn có bao giờ hết xuất sắc đâu. Thế nhưng bác gái lại ngay lập tức đóng quyển sổ lại. Hallie đột nhiên túm lấy tay cô.

"Cháu là người đầu tiên nó đưa về cái nhà này sau 11 năm, và đấy là lỗi của bác. Bác, không bọn bác, nhẽ ra đã nên quan tâm đến nó nhiều hơn. Nhưng bọn bác đã làm rất nhiều điều không đúng với Dylan." Hallie như sa sút tinh thần. "Bác rất lo cho nó." Minh Châu ngạc nhiên, cần gì phải lo chứ, quả nhiên người mẹ nào cũng như nhau, đâu cần phải lo cho một thằng vừa tự lập tài chính lẫn cuộc sống một cách hoàn hảo như vậy?

"Bác chỉ hi vọng cháu có thể giúp con của bác không tự tổn thương chính nó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com