Chap 4: U-C-H-I-H-A
-Sakuraaa......dậy đi
-rồi rồi.....cô mấp máy miệng trong khi mắt vẫn nhắm chặt, mà lạ nhỉ? Sao hôm nay con lợn Ino dậy sớm vậy, bình thường cô có đánh trống cạnh tai nó mà nó còn chẳng quan tâm.....
-dậy, dậy ngay, nhìn tay cậu kìa
Sakura kinh ngạc sau khi đưa đôi mắt ngái ngủ của mình xuống tay
Năm đầu ngón tay của cô thâm tím, vết cào xé chạy dọc từ móng tay xuống đốt cuối cùng của từng ngón, trên từng móng tay có những chữ cái kì dị bằng máu, nó là máu tụ ở bên trong móng tay, những chữ cái mang màu nâu đỏ của máu đông
-U-C-H-I-H-A-
Ino thở dốc, mắt vẫn không rời khỏi bàn tay của Sakura, nạn nhân như cô giờ biết phải làm thế nào đây, cô không hét, không hoảng loạn mà chỉ lẳng lặng nhìn nó, thật là một cô gái có thần kinh thép, nhưng tại sao tại sao tay cô lại bị như vậy, như thế nào chứ???
- Sakura, bị làm sao vậy?? Đừng làm tớ sợ, giọng nói run run của Ino kéo cô ra khỏi vô số suy đoán
- Không......không sao cả, Ino nhìn cô mặt tái nhợt càng thêm sợ hãi tại sao Sakura lại không hề thể hiện một chút nào hỗn loạn vậy, tại sao nó lại bình tĩnh đến như thế được
- Sakura, tớ sợ, tớ thấy sợ ngôi nhà này, chúng ta dọn đi đi, được không?? Ino khẩn thiết thốt ra những lời hoảng loạn với Sakura người đang nắm thật chặt cổ tay thâm tím của chính mình
- Ino, shhhh......im lặng nào.....cậu có nghe thấy gì không? Cô lấy tay mình che lên miệng Ino ra hiệu muốn nói Ino đừng làm át đi tiếng động cô đang cố gắng lắng nghe
Tiếng gió thổi bay những chiếc lá dẻ quạt xào xạc ngoài hiên, mang lại những âm thanh khô khốc, quạnh quẽ, tiếng nước chảy từng giọt chầm chậm làm người ta mất kiên nhẫn, gió thổi vào cửa sổ đáng tung gièm cửa khiến nó đập vào tường, những chiếc đinh của rèm cũmg theo nó mà cọ vào thanh sắt như có ai đang cào xé trần nhà
Không thứ cô chú ý không phải là những âm thanh này mà là
Bước chân chầm chậm trong phòng khách, những bước chân nặng trịch như muốn phá vỡ đi lớp gạch lát ở bên dưới
-chết tiệt, Ino, ở yên đây, tớ sẽ ra xem.....
- không......Ino kéo tay Sakura lại, vẻ mặt tái nhợt nhìn lên mặt cô, không muốn rời Sakura một chút nào, tay lại càng siết chặt hơn
Sakura thấy vậy không đành bỏ đi ngay mà chấn an cô bạn
- không sao đâu, sẽ ổn thôi, Ino
Ino thả lỏng tay ánh mắt dõi theo bóng lưng Sakura, cô chùm chăn kín đầu chỉ để hở mỗi một con mắt để quan sát xung quanh. Hồi ức ngày xưa trở lại trong đầu cô, những hình ảnh xám xịt của một phần ký ức hiện lên
*
-các con nhớ khóa cửa chặt nhé, ba mẹ đi đây
Màn đêm buông xuống bóng lưng của cặp vợ chồng trung niên đang vui vẻ cười khi đang trên đường đến gara, những mảng đen dừng chân ở cửa ra vào nơi ánh sáng đèn đang bao phủ quanh đôi chân của hai cô bé 14 tuổi bảo vệ khỏi cái mịt mù của bóng tối
Cánh cửa từ từ khép lại, bỏ mặc ánh đêm hững hờ ở bên ngoài hiên, cũng đã 10 giờ rồi, đã đến lúc phải đi ngủ nhưng một trong hai lại không có suy nghĩ đó
- này Sakura, xem phim chút nữa đi, dù gì sáng mai bố mẹ mới về mà, còn rất nhiều thời gian mà
Cô bé tóc hồng cũng hưởng ứng ý kiến, dù sao thù lâu lắm mới được tự do thức đêm xem thỏa thích như thế này, cô cũng sẽ không lãng phí cơ hội này đâu
........
Hai cô bé không biết từ lúc nào mà đã ở trên giường trong phòng ngủ ngủ ngon lành rồi, trông hai khuân mặt đang say giấc mới vô hại làm sao.....
Cánh cửa cổng khẽ mở, nhẹ nhàng và từ từ, một bàn khẽ tay nắm lấy núm cửa xoay vặn một hồi cuối cùng chốt cửa bật mở kéo theo bóng đen tràn vào bên trong chiếc thảm vải sẫm màu, ánh mắt liên láo của tên trộm dán lên từng đồ vật trong phòng khách- căn phòng đầu tiên hắn đặt chân
Không có thứ gì đáng giá ngoài bình hoa cổ và chiếc tivi đặt trên kệ tủ gỗ mầu tro, hắn không thể một thân mà vác cái tivi cao chạy xa bay được hơn nữa nếu bán đi cũng không được bao nhiêu
Hắn nhắm tới căn phòng khác, căn phòng chứa thứ thực sự giá trị và không phiền toái- tiền
Bước chân lục cục dưới sàn gỗ đã phần nào đánh thức cô bé tóc hồng, cô bé trở nên cảnh giác, mắt mở to và vùi sâu đầu mình trong chăn cố gắng nghe ngóng, bước chân đó đang hướng đến phòng bếp, cô tự cho mình thời gian để gọi Ino dậy
Sakura thò bàn tay nhỏ ra khỏi chăn lay lay nhẹ lên cánh tay của người nằm bên cạnh
- Ino à, dậy đi, mau lên,......cô thì thầm bên cạnh, giọng run run
Ino bị đánh thức không mấy vui vẻ, mắt vẫn nhắm
-có chuyê......
- shhhhhh, yên lặng nào, tớ nghĩ là có trộm. Cô vừa chặn miệng Ino vừa giải thích. Cô bé cũng đã hiểu ra được phần nào nên mắt mở to hẳn, thần thái cũng dần từ tỉnh táo trở nên hỗn loạn hoảng sợ
-mau, chui xuống gầm giường, nhẹ thôi... Sakura nói thầm với Ino , cố gắng chỉnh giọng mình xuống âm lượng nhỏ nhất có thể
Rất nhanh chóng hai cô bé tắt đèn ngủ, một người cầm đèn pin, một người cầm một con dao nhỏ gọt trái cây theo mình, hai cô bé chui lọt vào sau trong mảng tối dưới gầm giường, cố gắng chờ đợi với hai quả tim đang đập loạn xạ không ngừng
Tiếng Bước chân đến gần hơn, dông dập, rõ ràng, tên trộm đảo quanh một vòng trong phòng ngủ, giơ tay bật đèn, ánh đèn vàng vọt bị cắt bởi khoảng bóng đen của tên trộm, hắn đang kiểm tra một số ngăn tủ,
Tiếng bước chân hướng ra ngoài cửa, xa dần, hai cô bé hoàn hồn tưởng chừng như vừa trải qua một đợt nhịn thở vô tận, khi Ino soi đèn ra ngoài bất chợt bắt gặp ánh mắt của tên trộm, nó đục đục trăng trắng y như con mắt được đúc từ bạc nguyên chất vậy, đôi mắt chằm chằm hướng vào hai cô bé đang khóc lớn
-chà, ta đâu có ngu, đúng không nào? Hai con chuột nhỏ?? Đáng nhẽ ra các cháu phải gập chăn lại khi dời khỏi giường chứ...... đi ra ngoài, MAU LÊNNN
Ino định thoát ra khỏi gậm giường khi nghe tiếng quát tháo của hắn nhưng bị Sakura giữ lại, cô lắc đầu nguầy nguậy từ chối lời mệnh lệnh của tên trộm
-Làm sao chúng tôi biết rằng chúng tôi sẽ an toàn khi ở ngoài đó???
- cô bé thông minh được ta hứa sẽ không làm hại tới các cháu
- nói dối, nói dốiiiiiiii........Sakura hét lên trong khi Ino vẫn đang khóc nức nở, hắn quờ quạng, một tay nắm lấy chân Ino lôi ra kéo theo cả Sakura
- Hai con chuột hỗn xược, tao nên xử lí thế nào nhỉ????
Sakura bất ngơ ̀lao tới, đam một nhát dao vào bàn tay phải của hắn, máu chảy xuống, hối hả từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống sàn nhà
- khốn nạn, hắn ré lên nắm lấy tóc Sakura kéo về một phía, Ino mặc dù sợ hãi vẫn cố thét lên
-Thả Sakura ra.....cô cầm cái đèn chạy tới hắn đập liên tục vào người rồi lại đá vào chân hắn
Tên trộm vì phải đỡ đòn nên thả lỏng tay, Sakura tự giải thoát, lao về phía cái đèn ngủ, nhấc bổng nó lên và giáng một cú thật mạnh vào đầu hắn, tên trộm bất tỉnh nhân sự gục xuống sàn, cả Sakura và Ino thở dốc rồi nhanh chóng lấy tất cả số dây diện trong nhà để chói hắn, hai người quấn chặt hắn trong một cái chăn rồi quấn dây điện thật chặt, thoát ra khỏi phòng và khóa cửa thật chặt
Hai cô bé cố tìm điện thoại, cuộc gọi thứ nhất dành cho cảnh sát và sau đó là đến ba mẹ
Mọi chuyện được giải quyết, nhưng nó vẫn để lại một ký ức không tốt đẹp trong đầu Ino, còn Sakura vì chuyện này lại muốn trở thành công tố viên, trở thành điều tra viên
*
Sakura bước nhẹ tới phòng khách, ló mắt vào khe cửa lặng lẽ quan sát, không có gì cả, thậm chí tiếng bước chân cũng đã biến mất, cô nhẹ nhàng mở cửa rồi bước ra trước phòng, không có gì đáng lo ngại cả, rồi đột nhiên cảm thấy có một thứ gì đang xuyên qua mình, cảm giác này quá quen thuộc nó giống hệt với cảm giác cô gặp người con trai trong giấc mơ hôm qua vậy, Sakura bỗng cảm thấy nhức ở những đầu ngón tay, khi cô giơ bàn tay lên thật ngạc nhiên, vết cào xước biến mất, cả những thâm tím đọng lạ̣i trên tay cũng không còn nhưng ở móng tay của năm ngón vẫn hiện hữu những chưc cái kì dị như thể bị khắc lên vậy
- U- C- H- I- H- A -
Đúng vậy, ta tìm được cô rồi, hãy ở lại với Uchiha Sasuke này, giúp ta trả thù.......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com