01. Cuộc gặp đầu tiên giữa Ego và Isagi
Ego ngây ngốc ngồi trên ghế dài trong công viên.
Trời hôm nay nắng rất đẹp, chiếu lên người thật ấm áp. Y từ từ thả lỏng cơ bắp để bản thân ngả người dựa hẳn lên lưng ghế, vốn nên là thời gian thoải mái và nhàn nhã; song, cảm giác tội lỗi 'Trời đẹp thế này mà lại không đi rèn luyện' bất ngờ hiện lên trong lòng, giống như một con dao, rạch ra một vết thương chảy máu đầm đìa, hở miệng đón gió lên ngực Ego, khiến cho vết thương nơi đầu gối sớm đã khỏi hẳn dường như cũng có vài phần nhức nhối.
Y chẳng muốn quan tâm cơn đau mơ hồ nhàm chán đấy, sắc mặt không đổi, chậm rãi đè nén cảm giác tội lỗi đã nên vứt bỏ từ lâu kia.
Sớm muộn gì y cũng sẽ làm quen với cuộc sống nhàn tản này. Ego tự hỏi linh tinh về kế hoạch cho tương lai, lại chậm chạp không tìm ra manh mối, ánh mắt dần mất tiêu cự, hình ảnh xung quanh lẫn lộn đi vào võng mạc.
Bên trái có một cặp vợ chồng trẻ đẩy xe nôi, bên phải có hai thanh niên đang tập phỏng vấn tự giới thiệu với nhau, xa hơn một chút thì có một đám nhóc đang đá bóng.
Đang giữ bóng hiện giờ là một đứa nhóc châu Á tóc đen, vóc người nhỏ gầy, thoạt trông mới 5 - 6 tuổi, lùn hơn chắc phải một khúc so với bọn trẻ xung quanh.
Nhưng đứa trẻ tay nhỏ chân ngắn ấy, khi dẫn bóng lại như một chú cá bơi lội linh hoạt. Dùng cánh tay và bả vai cản đối phương gây sức ép cướp bóng, linh hoạt xoay người vượt qua, tốc độ không giảm, mũi chân hất nhẹ, chọc khe vượt qua thêm một đứa. Khi chỉ còn đứa cuối cùng, cậu nhóc không chút hoang mang, gạt bóng về chỗ, tìm ra kẽ hở, nhấc chân sút bóng.
Khả năng phối hợp tay chân tương đối xuất sắc, quan sát và nắm bắt thành viên phòng thủ ở xung quanh cũng rất chuẩn, hơn nữa hẳn là có luyện tập khá nỗ lực, vừa rồi mấy động tác qua người kia trông rất quen, chắc là cố ý mô phỏng theo ngôi sao bóng đá mà mình thích.
Mẹ nó, mình phân tích một đứa nhóc hăng say như vậy làm gì? Khi tỉnh táo lại, Ego mới phát hiện mình đã nhìn bọn trẻ rất lâu rồi.
Quả bóng được đứa bé tóc đen đá ra bay vào phạm vi cầu môn - chắc là được mấy đứa vạch tay ra, đứa bé ấy nắm tay lại thật chặt, lộ ra một nụ cười mỉm mềm mại nho nhỏ.
Nhưng trong đám trẻ đó, người vui vẻ hình như chỉ có mình em.
"Sao ban nãy cậu không cản nó lại!"
"Gì mà tớ không cản nó lại, cậu qua đây cản đi xem nào?"
"Isagi chậm rì rì, rõ ràng chỉ cần duỗi chân là có thể cản được!"
"Cậu nói nghe dễ ghê, chẳng phải cậu vẫn bị Isagi bỏ lại sau mông đấy còn gì."
"Theo tao, chúng ta không cản được Isagi, căn bản là vì Isagi chơi ăn gian đi." Có đứa mở miệng làm đám trẻ cãi cọ không thôi cùng lúc dừng lại, đợi nó nói tiếp.
"Em không hề, dựa vào đâu mà anh nói em ăn gian." Đứa bé tên là Isagi kia phản bác.
"Nếu mày không ăn gian thì sao bọn tao lại không cản được mày, rõ ràng chân mày ngắn tủn, chạy thì chậm, còn là thằng hay khóc nhè nữa." Thằng nhóc chắc là kẻ cầm đầu ở đây nói tiếp.
Hoàn toàn là ngụy biện, bóng đá cũng không phải môn thể thao chỉ so ai chạy nhanh hơn hay ai cường tráng hơn. Ego bĩu môi, nhưng bọn trẻ con có đôi khi không thể nói lý lẽ được.
"Rõ ràng mày chính là phù thủy độc ác đến từ phương Đông, dùng phép thuật trao đổi từ ác quỷ để ăn gian." Isagi bị ép đội một cái mũ còn to hơn đầu em, "Không thì papa và mama mày sao lại không cần mày chứ? Lần trước chú với dì nhận nuôi mày tại sao lại muốn trả mày về?"
"Không phải thế, papa và mama không phải không cần em......"
"Phải đó phải đó, chắc chắn là vì chú và dì đã phát hiện ra sự thật Isagi là phù thủy."
"Em không phải phù thủy......"
"Đừng đá bóng với nó nữa, có khi tự dưng miệng nó sẽ phun ra một con ếch đấy."
Không ai nghe Isagi thanh minh, đám con trai ôm bóng ồn ào rời đi, để lại một mình Isagi ở chỗ này.
Nước mắt sớm đã làm nhòe tầm nhìn khi đám trẻ nói papa và mama không cần em.
Isagi biết papa và mama không phải không cần em, chỉ là gia đình em không thể chung sống với nhau nữa.
Thế nhưng...... Isagi ngồi trên bãi cỏ dùng mu bàn tay quệt đi nước mắt, nếu như có thể tiếp tục ở cùng với papa và mama thì tốt rồi......
"Này." Tiếng của một người con trai vang lên trên đầu Isagi khiến em hoảng sợ, ngửa ra sau lăn lông lốc.
"À thì," Ego quay đầu khẽ tặc lưỡi, đoạn chìa quả bóng trong tay ra, "Muốn chơi cùng anh không?"
Y cũng nhàn đến đau xương rồi, chạy tận sang cửa hàng bán đồ thể thao ở con phố sát bên để mua quả bóng đá về đây chơi với đứa bé.
Đứa bé hình như còn sợ người lạ lắm. Ego nhìn vẻ do dự trong mắt Isagi, lại chìa quả bóng ra đằng trước nữa, "Không muốn chơi với anh thì cho nhóc quả này......"
"Chúng ta cùng chơi đi." Isagi lí nhí đáp.
Em đẩy quả bóng về phía Ego, lau khô nước mắt, nói lại lần nữa, "Chúng ta cùng chơi đi ạ."
Một lớn một nhỏ cứ thế chơi một trận tấn công - phòng thủ đơn giản trên bãi cỏ.
Ego cũng không biết cách chơi với trẻ con, sểnh ra cái là đã lấy ra tí tố chất của một cầu thủ nhà nghề mới giải nghệ, một cú La Croqueta (*) lập tức làm Isagi lay lắt mất trọng tâm, huỵch một phát quỳ xuống đất.
(* La Croqueta: kỹ thuật dẫn bóng qua người bằng 2 chạm gắn liền với tên tuổi Andres Iniesta, bóng sẽ được kéo từ má trong chân này sang chân bên kia giúp cầu thủ có thể vượt qua sự truy cản của đối phương mà không cần giảm tốc - theo www.goal.com)
https://youtu.be/o1oZxuAdcjI
Cái động tác theo thói quen này...... Ego vội dừng lại nhìn tình hình của Isagi, lại phát hiện Isagi không hề chững lại, lập tức bò dậy khỏi mặt đất, nhân lúc Ego tạm dừng chờ em thì đã duỗi chân định câu bóng đi.
Nhóc con được lắm, trong mắt có mỗi bóng thôi à. Ego hơi nghiêng người chặn Isagi lại, tiếp tục dẫn bóng về phía trước.
Sau đó cả hai càng chơi càng nghiêm túc, càng chơi càng ganh đua.
"Vừa nãy nhóc chọn bừa mới cản được cú sút của anh đúng không?" Ego hỏi.
Hiện tại là Isagi cầm bóng, "Bừa thì sao chứ, em chắn được ra ngoài rồi."
Âm cuối mang theo sự mềm mại chỉ có ở trẻ con, nghe như vô thức làm nũng, khiến Ego không nhịn được lòng mềm nhũn cả ra.
Nhưng điều này có lẽ cũng chứng tỏ, khả năng đánh hơi bàn thắng của đứa bé này không hề tầm thường......
Thật là, đừng nghĩ quá nhiều, Ego, giờ tập trung vào chơi đi. Ego bứt ra khỏi dòng suy nghĩ, nhanh nhẹn phá bóng của Isagi, ngây người thêm nữa thì đứa bé này sẽ sút bóng đấy.
Chờ đến khi mặt trời ngả về tây, Isagi nằm trên cỏ há miệng thở dốc thì Ego mới nhớ đến việc nên đưa người ta về nhà.
Thế mà y lại mải chơi đến quên thời gian. Ego bật cười.
"Bắt lấy này." Ego đưa quả bóng cho Isagi, vừa định duỗi tay bế em lên thì lại phát hiện Isagi ôm bóng dúi đầu vào đầu gối, cả người cuộn tròn lại.
Động tác duỗi tay của Ego khựng lại, giây tiếp theo, Isagi như nhớ ra điều gì, em dè dặt ngẩng đầu lên, nhìn Ego ở trước mặt, do dự hai giây rồi vươn tay về phía y.
"Chắc chắn muốn anh bế chứ?" Ego nhẹ giọng hỏi.
Y đương nhiên nhìn ra được Isagi đang sợ.
"Bế em." Giọng Isagi rất nhỏ, nhưng đôi tay vươn tới lại không rụt về.
Ego bế Isagi lên.
Vừa mềm vừa nhỏ vừa nhẹ, người cứng hết cả rồi. Ego khe khẽ thở dài.
"Nhà nhóc ở đâu?" Ego thấy ven đường có xe kem, lại mua cho Isagi một cây kem vị socola hạt phỉ.
Isagi một tay ôm quả bóng, một tay cầm kem, hơi kinh ngạc vì được chiều chuộng, "Em ở Trại trẻ mồ côi Houston, cách đây hai con phố thôi ạ."
Trại trẻ mồ côi ư? Ego nhìn Isagi liếm kem từng li từng tí như một chú mèo con, "Thế nhóc tên là gì?"
"Isagi Yoichi." Kem dần chảy, cơ thể Isagi cũng theo đó thả lỏng đi, em tựa vào vai Ego, "Còn nii-san ạ?"
"Ego Jinpachi." Ego lau socola dính trên khóe miệng Isagi, "Quả bóng này tặng cho nhóc đấy."
Isagi mở to hai mắt nhìn, "Thật ạ Ego-nii-san?"
"Tất nhiên, nhà anh có nhiều bóng đá lắm." Ego để Isagi ở cửa trại trẻ mồ côi, trại trẻ này khá gần công viên nhỏ kia, chưa tán gẫu được mấy câu đã tới nơi, "Nhóc thích là được."
"Vâng, em thích bóng đá nhất, thật sự, thật sự......" Isagi lại bắt đầu sụt sịt, "Thật sự cảm ơn nii-san rất nhiều."
Sao lại khóc rồi...... Ego luống cuống lau nước mắt cho Isagi, mãi lúc lâu sau mới an ủi đứa bé được, còn hẹn mai lại qua đây thăm em thì đứa bé mới nấc cụt lảo đảo bước đi.
"Bé Isagi, luôn rất sợ người khác, nhất là người lớn, không quen biết." Một giọng nữ vang lên sau lưng Ego. Cô là Catherine, hộ lý ở nơi này, "Ngoài hộ lý của trại trẻ, cậu là người duy nhất, mà bé tự nguyện tới gần đấy."
Ego đứng dậy nhìn về phía cô.
"Cậu có thể cho tôi biết, làm sao mà cậu để bé Isagi đến gần mình được không?" Catherine nhìn theo hướng Isagi rời đi, "Chúng tôi vẫn luôn muốn giúp bé."
"Tôi chỉ đá bóng một buổi trưa với cậu nhóc thôi." Ego giải thích, "Rồi tặng quả bóng kia cho cậu nhóc, và mua thêm cho cậu nhóc một cây kem."
"Thứ lỗi, cho tôi hỏi một câu, cậu nhóc đó bị làm sao vậy?"
"Cha mẹ bé bất ngờ qua đời." Catherine miêu tả đơn giản về quá khứ của Isagi, đôi lời ngắn ngủn cũng đã đủ khiến lòng người nặng nề, "Không lâu sau khi bé tới trại trẻ, có một cặp vợ chồng trẻ tuổi đã nhận nuôi bé, nhưng cặp vợ chồng đó rất nghiện rượu, uống nhiều quá còn thêm chất kích thích, lúc phê thuốc đã làm rất nhiều chuyện tồi tệ với bé Isagi."
"Khi chúng tôi tới thăm lại mới phát hiện ra tình trạng đó, nhưng nửa năm ấy vẫn gây ra tổn thương tâm lý không thể bù đắp cho bé Isagi."
Bảo sao không có cảm giác an toàn đến vậy, Ego nhớ đến cảnh Isagi cuộn mình lại, và khi em cứng đờ người lúc ngồi trên cánh tay y, tâm trạng có phần vi diệu.
Y không biết cách làm thân với trẻ con, nhưng nếu là Isagi......
"Tôi đi thăm cậu nhóc lại có được không?"
"Tất nhiên là được, chắc giờ bé đang ở trong phòng." Catherine dẫn Ego vào ký túc xá, sau đó gõ nhẹ lên cửa phòng Isagi, "Bé Isagi à, anh Ego muốn đến thăm bé lại này."
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân bộp bộp, vài giây sau, cửa phòng mở ra, Isagi ló đầu ra nhìn.
"Bé muốn tâm sự riêng không?" Catherine săn sóc nói, "Chỉ cần không đóng chặt cửa phòng là được."
Thế là Ego được Isagi mời vào phòng mình.
Đây là một phòng cho 2 người, nhưng một cái giường khác hiển nhiên không có ai ngủ - nó còn chẳng được trải cái chăn đơn nào. Isagi ở một mình một phòng, cũng không biết có được xem như là chuyện tốt gì không.
Quả bóng đá nọ được lau thật sạch sẽ và đặt ở trên giường, Isagi dọn một cái ghế dựa lại đây, trông như một ông cụ non vậy, "Mời anh ngồi ạ."
Ego theo lời ngồi xuống, nói rõ lần nữa, y thật sự không biết cách giao tiếp với trẻ con, cho nên rối rắm hồi lâu, y quyết định hỏi thẳng, "Nhóc nói cho anh biết, tại sao nhóc lại làm thân với anh có được không?"
Rồi tìm cơ hội nào đó nói cho Catherine biết, coi như làm việc tốt vậy.
Căn phòng trở nên im lặng.
Isagi mím môi do dự, mãi lâu sau mới như cuối cùng cũng gom đủ dũng khí, em vươn tay muốn vuốt ve khuôn mặt Ego, Ego bèn cúi người, chủ động ghé mặt đến.
Ngón tay Isagi lướt nhẹ qua viền mắt Ego, "Bởi vì trong mắt Ego-nii-san như đang đổ mưa vậy, rất rất buồn bã, em mong anh đừng buồn như thế."
Ego ngây ngẩn cả người.
Y tưởng mình chơi với Isagi một buổi trưa.
Nhưng có lẽ, thật ra là Isagi đã chơi với y một buổi trưa.
Nhớ tới buổi trưa nhẹ nhàng hiếm có sau khi giải nghệ này, Ego chớp nhẹ đôi mắt hơi cay cay.
Sau cùng, y nắm lấy tay Isagi, thì thào nói lời cảm ơn.
***
P/s: Trứng màu là cả hai cùng xem một trận đấu bóng đá, Ego được biết thần tượng số một của Isagi là Noa
***
TRỨNG MÀU
"Ego: Tôi không hề ăn giấm (ha)"
*
Hiếm khi nào các hộ lý lại mở chiếc TV được đặt ở nhà ăn của trại trẻ mồ côi vào buổi chiều như hôm nay.
Bình thường, vào buổi sáng, đám trẻ chưa đến tuổi đi học sẽ học một vài kiến thức bổ ích trước khi đến trường dưới sự chỉ dẫn của các hộ lý, buổi chiều thì hoạt động tự do, ăn xong bữa tối rồi thì đám trẻ mới được cho phép xem TV một tiếng rưỡi, sau đó là vệ sinh cá nhân và đi ngủ.
Hôm nay đặc biệt thế này là vì chiều có trận đấu của Bastard.
90% người dân Munich đều yêu Bastard, thế nên tiền tài trợ cho trại trẻ có một mục riêng để chi cho phí phát sóng trực tiếp trận đấu của Bastard.
Trại trẻ cũng không bắt các em phải xem trận đấu, em nào thấy hứng thú thì tất nhiên có thể ngồi ở nhà ăn xem trận đấu chiều nay, em nào không thích thì cũng có thể đi hoạt động tự do.
Khi Ego tới đã thấy Isagi chọn xong chỗ ngồi từ lâu với đôi mắt đầy mong chờ, em còn dùng cốc nước nhỏ của mình để chiếm chỗ cho y nữa.
Ego ngồi cạnh Isagi, khi xem lại trận đấu của đội bóng cũ mà y không thể không rời đi thì, nội tâm thế nhưng lại cực kỳ bình tĩnh.
Đều nhờ nhóc con bên cạnh này. Ego nhìn Isagi mới thấy các đội viên Bastard xuất hiện thôi mà đã cười đến là ngọt ngào rồi, không nhịn được hỏi, "Đội bóng Isagi thích nhất là Bastard?"
"Vâng ạ vâng ạ." Isagi gật đầu.
"Thế cầu thủ nhóc thích nhất là?"
"Noa! Là Noel Noa ạ!" Isagi quay đầu giữ chặt tay Ego, vội vã chia sẻ kho báu mình ấp ủ bấy lâu với y, "Anh ấy rất ngầu, em rất thích anh ấy!"
Ego có chút kinh ngạc, nhướng mày, "Anh tưởng em thích Lewandowski hoặc là Kaman hơn chứ?"
(Tác giả: Tui có biến tấu dùng tên cầu thủ ngoài đời thật)
Hai người này là tiền đạo cắm và tiền đạo cánh chủ lực tại ngũ của Bastard.
Mà người bạn cũ Noa của y, tuy mùa giải trước và mùa giải này đều có thành tích tương đối nổi bật, giá trị con người tăng gấp bội, nhưng dù sao cũng vẫn là tiểu tướng mới phất, không ít người coi trọng hắn, cũng không ít kẻ khinh thường hắn, nền tảng và chất lượng fan kém xa và dễ sập hơn các lão tướng nhiều.
"Em cũng thích họ, nhưng em thích Noa nhất." Isagi thấy màn ảnh quay đến Noa, hai mắt cũng sáng thêm mấy phần.
"Tại sao vậy?" Ego tò mò hỏi.
Isagi lúng búng một hồi, "Trong phỏng vấn sau trận đấu mà Noa-sama làm cú hat-trick kia......"
Noa: "Thay vì kiến tạo cho đồng đội, bảo vệ chiến thắng bằng tỉ số 1:0, tôi thà làm một cú hat-trick để dù thua 3:4 thì cũng sảng khoái hơn nhiều."
"À, cái lần vạ mồm đó." Nhờ có Isagi nhắc, Ego cũng nhớ tới phỏng vấn sau trận đấu nọ.
Những lời này đến nay vẫn là điểm gây tranh cãi nhất trên người Noa, có người cảm thấy người trẻ tuổi có cá tính, rất ngầu; có người lại cho rằng Noa ngông cuồng, tự cao và bảo thủ.
"Em cảm thấy câu nói đó của Noa-sama thật sự rất ngầu." Isagi nhìn về phía Ego, "Em cũng thích cảm giác ghi bàn sau khi sút bóng nhất, nên cũng thích Noa-sama có suy nghĩ như vậy nhất."
"Thế sao?" Ego nhìn sườn mặt Isagi lại say mê xem TV, đăm chiêu.
Isagi không cảm nhận được ánh mắt của Ego, lúc này Noa đang cầm bóng một mình qua người liên tiếp rồi đối mặt với thủ môn, em kích động đến mức khuôn mặt đỏ bừng, hò hét theo bình luận viên, "Sút đi, sút đi!"
Trong tiếng còi và sự kích động của khán giả tại hiện trường, trận đấu bắt đầu mới 17 phút, Noa đã ghi được bàn thắng đầu tiên!
Isagi hưng phấn nhào vào lòng Ego, dụi qua lại như một bé ỉn nhỏ, "Vào rồi vào rồi!"
Ego có hơi được sủng mà sợ, Isagi vốn rất sợ người lạ, rất ít khi chủ động tiếp xúc tứ chi với y, cái ôm nhiệt tình thế này là lần đầu tiên...... à, vẫn phải nương nhờ phúc của Noa.
Ego bĩu môi, dè dặt ôm lấy Isagi, sau khi được Isagi đồng ý thì thẳng thắn ôm em cùng xem TV tiếp.
Nhờ phúc thì cứ nhờ phúc đi. Ego cọ cằm lên đỉnh đầu Isagi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com