Chap 1
Cậu: đ-đây là đâu?
Một khung cảnh xa lạ hiện ra trước mắt, như vào năm 90 của pháp.
"Mình à anh làm con nó thức rồi kìa"
"Ôi thế à, cho papa xin lỗi con nhé, papa lỡ làm con thức à?"
Cậu: h-hai người này là ai? Họ đang nói với mình à?
Cất tiếng lên thì không phải giọng nói của cậu mà là giọng của một đứa trẻ tầm 3 tháng tuổi.
Cậu: h-hả? Tay mình? Giọng của mình nữa? Chuyện gì thế này?
"A..a"
"Sao thế con trai?"
"U...oaa"
"Oho con đang muốn hù chúng ta đấy à?"
Cậu: rốt cuộc chuyện này là sao? Na-này h-hai người tính dẫn tôi đi đâu?
"A..a"
"Haha hôm nay con năng nổ thật nhỉ"
Hai vợ chồng tức bố mẹ hiện tại của cậu đem cậu đến khu vườn của ngôi nhà. Cây hoa ở đây rất đẹp và xanh tốt, có lẽ nó được chăm sóc rất kĩ lưỡng.
Cậu: waooo chổ này đẹp thế.
"Haizz lâu rồi mới có ngày nghỉ như thế này"
"Anh vất vả rồi"
"Dạo này một đống công việc, phiền nhất là vụ mất tích ở thành phố"
"Em nghe là có 5 người bị giết và một vài người bị bắt cóc rồi nhỉ"
Cậu: g-giết người!?!?
"Phải, 5 người kia chết do một vết cắt ngọt ở cổ, hành động rất chuyên nghiệp, không để lại một dấu vết"
"Vậy còn những người bị mất tích thì sao?"
"Là những đứa trẻ của nạn nhân, điều là trẻ em từ 7 đến 10 tuổi"
"Bắt cóc sao?"
"Có lẽ là vậy"
Cậu: b-bắt cóc!
"Hắn còn bắt đi những đứa trẻ tầm 6 tháng, 2 mẹ con nhớ ở nhà cẩn thận nhé"
Cậu: mình có khả năng sẽ bị bắt cóc!
"U..a"
"Ô? Sao thế con trai? Papa làm con sợ à? Cho papa xin lỗi nhé"
"Coi kìa anh, coi chừng con nó té bây giờ"
"Haha không sao không sao"
Cậu: cảm giác này...lâu quá rồi.
Ở kiếp trước, không như trong truyện doraemon mà mọi người thường biết, cậu đã học đến cuối năm cấp 2, nhưng lại rất khép kín. Vì vào 3 năm trước đó, doraemon đã không hoàn thành nhiệm vụ mà bị bắt về tương lai.
Từ lúc đó, cậu đã biết lí do vì sao và nhiệm vụ của doraemon là gì, cố gắng học tập, thành tích từ từ đi lên, cứ tưởng nó sẽ êm đẹp nhưng không. Vào ngày hôm đó, ba mẹ cậu vì tai nạn mà mất, không còn người thân, cậu như khép kín, 1 lời cũng không hé ra.
Đến cả bạn thân của cậu, suneo, jaien kể cả shizuka cậu cũng không bắt chuyện, dần dần tách biệt với mọi người, bị bắt nạt nhưng không hành động phản kháng, như một cái vỏ không hồn.
=====6 năm sau=====
Bây giờ cậu đã 6 tuổi, vì nhà cậu khá xa thành phố nên không tiện đi học, phải thuê gia sư riêng, ở nơi đây mới đầu trẻ em sẽ rất ghét việc học nhưng cậu đã khiến cả gia đình bất ngờ vì cậu tự học bằng những cuốn sách có sẵn trong thư viện.
Nhưng do sách thư viện không đủ nên đã thuê gia sư đến cho cậu. Sau một khoản thời, cậu đã quen dần với thế giới mới này. Tên cậu là Grace Vante Violet, vì không quan tâm mấy về gia tộc do nó rất phiền, nhưng theo tên thì có vẻ gia đình cậu là một bá tước, còn kiếp trước có vẻ cậu đã quên đi rồi thì phải.
Nhưng có vẻ tương lai sau này cậu sẽ nhớ về nó...mãi mãi. Trở lại với cậu, hiện cậu đang ngồi ngoài vườn đọc sách.
"Oh Grace con lại ra đây đọc sách à"
"Chào ba, tại con hơi chán nên ra đây đọc sách"
Ba cậu, Brach Vante Violet, 25 tuổi, vì ru rú trong nhà nên cậu chỉ biết ba cậu có vẻ là đội trưởng đội kị sĩ nào đó.
"Con trai à, ít nhất con cũng nên kết bạn đi chứ, ở trong nhà hoài chán lắm đấy"
Mẹ cậu, Luna Vante Violet, 23 tuổi, ba cậu vẫn biết chút ít nhưng mẹ cậu thì gần như là mù, không biết mẹ cậu làm gì.
"Nhưng ba mẹ coi, nhà thì tít bên ngoài thành, một hàng xóm cũng không có, đi bộ vào thành thì mất gần cả buổi trưa, giờ kêu con đi kết bạn thì chắc sẽ là hai cái đầu gối này"
"Haha, đừng nói quá thế chứ con trai, có xa gì đâu"
"Ara, thế ai hôm trước lại than căn nhà quá xa thành thế nhỉ"
"Hửm? Ai thế, anh không biết!"
"Anh giả nai giỏi nhỉ?"
"L-làm gì có, đ-đúng không?" Brach quay lại hỏi cậu
"Con không liên quan"
"Ôi con tôi" Brach khóc ròng, thằng con trai yêu quý đã theo phe của mẹ nó.
Một không khí vui vẻ đã lâu không gặp, thật nhớ cảm giác này. Nó làm cậu nhớ lại lại những khoản thời gian vui vẻ trước kia.
=====Tua=====
"Thưa cậu chủ, đã đến giờ ăn tối, chủ nhân và phu nhân đang chờ ngài bên dưới"
"Được, tôi xuống liền"
Hên là ba mẹ cậu xây biệt thự này không quá to, chứ to quá đi mỏi chân vl.
"Xuống rồi à con trai, ngồi xuống đi con"
"Vậy chúng ta bắt đầu ăn thôi"
"Vâng, ita- mà chắc không cần nửa rồi nhỉ"
"Hửm? Sao thế con trai?'
"Dạ không có gì, tại hôm này đồ ăn ngon quá thôi"
"Thế à? Vậy nhớ ăn nhiều vào nhé!"
....
Kết thúc bữa ăn, vẫn còn 1 khoảng trước giờ ngủ nên cậu sẽ đọc sách để giết thời gian. Cuốn sách cậu đang học là cuốn tiểu thuyết mà mẹ đã giới thiệu với cậu, mẹ có vẻ cuồn ông này nhưng phải công nhận là sách của ông rất hay. Chăm chú đọc mà quên bén mất thời gian, một tiếng động lạ đột phát ra.
"Giờ này mà ai còn thức nửa chứ?"
Mở cửa đi ra, khung cảnh làm cậu bất ngờ lẫn sợ hãi. Chất nhày màu đỏ văng khắp nơi, cơ thể người hầu nằm trên mặt sàn lạnh ngắt và chất nhày màu đỏ tươi chảy ra. Sợ hãi bụm miệng lại, chân run cầm cập, bất giác chạy đến phòng cha mẹ thì thấy, thân ông người đầy vết thương, mẹ đang kế bên phù phép cho ông, đối diện cả 2 là một tên chùm áo choàng đen phủ kín người, trên tay hai con dao găm.
"B-ba mẹ"
"Grace! Con làm gì ở đây, nhanh chạy đi!" Ông thét lên, thở dốc nhưng vẫn cố cầm kiếm.
"Nh-nhưng"
"Luna, em dẫn con ra khỏi đây, anh sẽ cầm chân tên đó"
"...được, anh nhớ bảo trọng, đi thôi con" cô cầm tay Grace nói.
"N-nhưng m-mẹ, còn ba thì sao?"
"Ông ấy sẽ về ngay nên con không cần lo đâu, giờ đi thôi, nhanh lên"
Dẫn cậu chạy đi khá sâu vào rừng, một con dao găm phóng thẳng xuống đất, tên áo đen kia xuất hiện.
"Ngươi...không lẽ Brach?!?!"
"Đoán đúng rồi đấy, giờ thì, đưa thằng nhóc đó cho ta"
"Ngươi muốn làm gì thằng bé!?"
"Không phải chuyện của cô đâu, nên đừng xỉa mũi vào"
Như những người mẹ khác, cô cố gắng tung phép lên người hắn để bảo vệ con mình, nhưng có vẻ là không xi nhê gì, ngược lại còn làm cô nhiều vết thương trên người.
"M-mẹ!"
"Grace, mẹ yêu con lắm, nhớ sống tốt nhé, đứa con trai yêu quý của mẹ" Luna nước mắt có chút rỉ, ôm chầm lấy Grace
Đeo cho cậu sợi dây chuyền rồi dùng phong thuật hất bay cậu đi xa.
"Mẹ!!!!!" Cậu thét lên, bất lực nhìn người mẹ quay lưng lại đối mặt với tên kia.
"Mẹ xin lỗi con, Grace. Giờ thì, ta có thể thoải mái trả thù cho anh ấy rồi"
"Đừng lo, bà sẽ gặp hắn sớm thôi"
=============
"Ugh đau quá, phải rồi! Mẹ!"
"Yo nhóc con"
"N-ngươi! Ba mẹ ta đâu!"
"Ta không có thời gian cho mi đâu nhóc con" liền chặt vào gáy khiến cậu ngất đi, vác lên vai mà tiến về phía khu rừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com