28
"Jeno, năm nay dẫn Dong Hyuck về nhà mình ăn Tết đi con".
"Hay là anh bảo mẹ em không sang được nhá".
Lee Jeno ôm bé gấu của mình dậy, xoa má phải vì tì lên mặt bàn mà đỏ ửng lên của cậu, nhỏ nhẹ trấn an:
"Không sao đâu".
"Nhưng ngộ nhỡ bác nghĩ em không muốn đến thì sao? Bác có ghét em không?"
Lee Jeno ghé lại, hôn lên gò má của Dong Hyuck, rồi ôm em bé ngốc vào lòng để cậu đặt cằm lên vai mình, nói thầm:
"Mẹ anh thích Dong Hyuck lắm đấy, em còn là con nuôi mẹ cơ mà".
"Con rể".
Lee Jeno bật cười:
"Ừ con rể".
Hắn vỗ lưng người trong lòng nói tiếp:
"Vậy con rể mẹ Lee về ăn Tết nhưng phải nhớ anh nhé. Lúc nào lên anh đón em".
Lee Dong Hyuck gật gù:
"Anh cũng phải nhớ em đấy".
"Ừm".
"Ngày nào cũng call video nha".
"Ừm".
"Không được lén đi bar chơi bời đấy".
"Ừm".
"Vậy được rồi, cơ mà em về quê hai tuần á..."
Lee Jeno nhướn mày:
"Ừm anh biết rồi".
Lee Dong Hyuck nhìn vào mắt Lee Jeno, thấy hắn không có phản ứng gì, bĩu môi ngồi sụp xuống dúi đầu vào vai hắn lí nhí nói:
"14 ngày, trung bình mỗi ngày 2 cái hôn, tổng hai mươi tám cái..."
Lỗ tai từ từ đỏ lên:
"Anh có muốn hôn trước không?"
Lee Jeno nhìn đỉnh đầu tròn vo của Lee Dong Hyuck, khoé miệng không tự chủ được nhếch lên.
"Anh muốn hôn trước. Ngay bây giờ."
Nói là làm, hắn nhanh chóng vươn tay ôm hai má Lee Dong Hyuck để cậu ngước lên nhìn thẳng mình, rồi kéo gần khoảng cách, ngậm lấy đôi môi kia.
Ừm, ngọt y như hắn tưởng tượng.
Lee Dong Hyuck về quê từ 23 Tháng Chạp, ngoài việc thỉnh thoảng được mẹ sai đi mua đồ, lau nhà thì chính là nhàn đến không thể nhàn hơn.
Cái hôm cậu về nhà, đặt ba lô xuống là lanh chanh nhận việc đi thả cá, còn quay video lại khoe với Lee Jeno. Đến mâm cơm cúng to ụ, làm cậu ăn đến ba bát cũng phải khoe luôn, nói chung ở với bố mẹ sướng thế đấy.
Thế nhưng vẫn nhớ bồ nha. Mỗi ngày call video hai lần mỗi lần hai tiếng, có làm gì cũng không thể quên, đều đặn đến mức bố Lee ngứa mắt nhìn thấy là đuổi đi, còn hô: "Có giỏi thì đến trước mắt tôi mà anh anh em em. Rất là mất thời gian."
Tối 28, công ty của ba Lee tổ chức YEP, là con trai tổng giám đốc, đang giữ chức giám đốc phòng kinh doanh, Lee Jeno đương nhiên phải có mặt nên không thể gọi cho Pudu. Thế nên người ta thì ăn uống vui vẻ, còn chú cảnh sát đã thôi việc trong đầu chỉ toàn "em ấy ăn cơm chưa?", "ăn xong không biết có ai nhắc em ấy đừng nằm luôn cho đỡ khó tiêu không?", "giờ này Pudu ngủ chưa hay lại thức khuya chơi game?".
Đúng là Lee Dong Hyuck thức khuya thật đấy. Nhưng vì lướt facebook thấy người ta đăng ảnh tag bồ mình, trong ảnh chị gái kia dính sát vào người Lee Jeno, bộ ngực căng kia cọ cả lên cánh tay hắn. Vâng, tức khỏi ngủ, cáu mai Lee Jeno gọi thề không bắt máy. Chỉ tội ai kia chả hiểu sao bị người yêu cho ăn bơ nguyên ngày.
Chú cảnh sát: Pudu ơi.
Chú cảnh sát: Em chưa dậy à? Dậy thì gọi lại cho anh nhé!
Pudu: seen.
Chú cảnh sát: Em yêu à? Cháu yêu ơi? Cục cưng? Bae? Em đâu rồi?
Pudu: seen.
Chú cảnh sát:...
Chú cảnh sát: Em giận anh à? Anh xin lỗi, anh sai rồi, đều tại anh, do anh không tốt.
Chú cảnh sát: Anh nhớ em. Anh không được nhìn thấy em từ 10h22 phút sáng hôm qua đến giờ rồi, hơn 24 tiếng rồi.
Pudu: Ừ👌🏻
Đây là câu chuyện buồn. Buồn đến mức sáng 30 Lee Jeno định xách chìa khoá phóng xe đi tìm tình yêu nhưng bị bố ruột tàn nhẫn ném cho một tập báo cáo bắt sắp xếp, tổng hợp giao cho ông trước 10h đêm ngăn lại. Bố Lee lắc đầu, thầm nghĩ con trai nuôi tốn cơm tốn gạo, hơn 30 tuổi mà không có chút phong thái đĩnh đạc nào như cha nó mà quên hôm qua ai là người uống rượu say hơn nửa đêm đòi lên Đà Lạt hái dâu cho vợ.
"Kính coong"
"Giờ này còn ai đến nữa?" Mẹ Lee ngồi trên sô pha ăn dâu, định đứng lên mở cửa thì ba Lee đã tranh trước.
"Lee Jeno ra mở cửa."
Lee Jeno buồn bực ra ngoài, qua khoảng sân rộng mới đến cửa tự động lớn ngoài cùng. Hắn máy móc nhấn vân tay, đợi cánh cửa hoàn toàn mở ra liền đứng ngơ ra. Hắn nhìn chằm chằm người kéo vali trước cổng, chớp mắt vài lần mới chắc chắn mình không nằm mơ, vui sướng chạy ra ôm chầm lấy người ta.
"Em đến gặp anh à?"
Lee Dong Hyuck bị Lee Jeno ôm chặt cứng, tuột tay làm vali ngã ra đất, cậu thở phì phì nhấc chân đá Lee Jeno:
"Lên xem anh có bị hồ ly tinh ăn mất không?"
"Hồ ly tinh nào cơ?"
Lee Jeno dụi mặt vào cổ Lee Dong Hyuck, thoải mãi cọ cọ.
"Thì hồ ly tinh dính lấy anh, còn tag tên anh í".
À, ra thế.
"Vì thế nên em bơ anh cả ngày hôm qua rồi đến tận đây."
"Chứ sao? Mãi mẹ em mới đồng ý đấy, anh không biết đâu, em đứng hơn một tiếng mới gọi được taxi á."
"Có lây mùi nước hoa không, em phải sát khuẩn toàn thân cho anh".
Lee Jeno cười cười, nghiêng đầu liếm nhẹ trái cổ của Lee Dong Hyuck làm cậu giật nảy, vội đưa tay che cổ, xong vẫn thản nhiên ôm cậu như cũ.
"Anh tắm rồi mà, sữa tắm bạc hà của em đấy."
"Tạm chấp nhận."
"Lạnh không?"
"Lạnh".
"Vậy anh ôm em chút nữa".
"Được".
"Đùng đoàng", pháo hoa nở ngập trời. Lee Dong Hyuck ở trong cái ôm ấm áp, nhìn bầu trời đêm nở hoa rực rỡ.
"Lee Jeno, năm mới vui vẻ".
"Năm mới vui vẻ".
Vòng tay đan chặt, mãi mãi không muốn chìa lìa.
"Còn nữa, anh yêu em".
"Đến rồi thì vào nhà đi, đứng ngoài đấy không thấy lạnh à?"
Vẫn phải chia lìa thôi.
"Giọng ba anh khoẻ ghê ấy".
Lee Jeno mím môi cười, kéo vali nắm tay Lee Dong Hyuck đi về phía ngôi nhà đang mở rộng cửa đón họ.
"Bác ơi, năm mới vui vẻ".
"Ừ".
Ba Lee đáp lời, sau đó chắp tay sau lưng, ưỡn ngực ngẩng cao đâu đi vào nhà.
"Hyuck đến à con, lạnh lắm đúng không con?"
"Mẹ, năm mới vui vẻ, con mang nhiều quà lên cho mẹ lắm, còn có của bác trai với anh Jeno nữa".
"Ngoan quá, mau vào ăn canh cho ấm người đi."
"Vâng."
......................................................................................
02/02/2023
END.
Ăn Tết hơi muộn, vậy chúc mọi người sau Tết công việc, học tập suôn sẻ, năm 2023 gặt hái thật nhiều thành công.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng chú cảnh sát và bé sinh viên đến tận bây giờ nha. Mãi yêu💕
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com