Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

43

Sau khi "uống thuốc" xong, Đông Hách chột dạ "Sẽ không lây bệnh cho anh thật chứ?"

Đế Nỗ nín cười "Thật." Mà không thật cũng chả sao, cho dù là cảm cả đời anh cũng nguyện ý.

Đông Hách chỉ đành cầu trời cho thể chất của Đế Nỗ tốt một chút, đừng bị cậu lây bệnh.

Đến trưa, điện thoại của Đế Nỗ vang lên. Anh nhấc máy, cảm thấy đối phương nói một lúc không xong được, liền giơ tay ra hiệu cho Đông Hách ý bảo mình sẽ ra ban công.

Cuộc nói chuyện này kéo dài đến hơn hai mươi phút.

Đông Hách biết Đế Nỗ bộn bề công việc, tám phần mười là hôm nay anh lại phải tạm gác mọi thứ sang một bên.

Thực xấu hổ, Đông Hách ngượng ngùng nghĩ.

Lúc Đế Nỗ cúp máy quay lại, Đông Hách nói "Nếu anh bận... Thì về đi."

Giọng nói muốn bao nhiêu lưu luyến liền có bấy nhiêu lưu luyến... Hết cách rồi, cậu cũng lo mà, nếu Đế Nỗ mà đi, nhiệm vụ đút thuốc tối nay cậu biết phải làm sao? Cơ mà, cậu cũng chẳng thể cứ độc chiếm Đế Nỗ mãi như vậy...

Đế Nỗ hỏi "Anh về, em ở một mình ổn không?"

Đi thật sao... Hai mắt Đông Hách tràn đầy thất vọng, nhưng cậu cố gắng không để bản thân biểu lộ ra quá rõ ràng, nói "Không sao đâu, em bao nhiêu tuổi rồi chứ? Với cả, uống thuốc xong, em cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ngủ thêm một giấc là ổn thôi."

Đế Nỗ nhìn cậu "Thật không?"

Đông Hách kiềm nén tủi thân, chắc nịch "Thật."

Nhiệm vụ, nhiệm vụ, nhiệm vụ của cậu sao lại gian nan đến thế cơ chứ?

Đế Nỗ "Anh đi nhé?"

Đông Hách gượng cười gật đầu "Ừ!"

Khóe miệng Đế Nỗ cong cong "Không nhớ anh?"

Đông Hách "Ưm..."

Đế Nỗ không nhịn được nữa, khóe mắt tràn đầy ý cười. Anh ôm cậu, hôn lên khóe miệng cậu "Nhưng anh không muốn đi."

Đông Hách ngơ ngẩn.

Đế Nỗ tiếp tục hôn cậu "Em ổn nhưng anh không ổn, em không nhớ anh nhưng anh sẽ nhớ em."

Đông Hách nháy mắt đỏ bừng hai má, đầu óc hỗn loạn, khiến cho lời nói ra tương đối thẳng thắn "Ai... Ai nói không nhớ anh?"

Nói xong, cậu cúi gằm mặt. Thật xấu hổ, thật muốn nổ tung!

Đế Nỗ dùng chất giọng hết sức dễ nghe gọi "Tiểu Hách..."

Đông Hách nghe gọi ba tiếng liên tiếp, tim gan nhũn hết cả ra. Cậu lí nhí "Gì, gì chứ?"

Đế Nỗ "Không gì cả, chỉ đơn giản là muốn gọi em thôi." Nói xong lại gọi, thậm chí là dán vào bên tai cậu gọi.

Tim Đông Hách như bị một đàn kiến bò qua, ngứa ngáy không chịu nổi.

Thế nhưng, Đế Nỗ lại cố tình nói mãi không ngừng "Tên em thật hay."

Đông Hách hầu như đã đoán được câu tiếp theo.

Quả nhiên, cậu nghe Đế Nỗ nói "Tiểu Hách, bảo bối, của anh."

Đi chết đi không nhìn nổi nữa "Lên đi, baby, mau lao lên người đàn ông này đi!"

Đông Hách sợ mình nói lỡ lời, cho nên một mực im lặng.

Cũng may, đúng lúc này, điện thoại lại vang lên.

Của Đế Nỗ... Xem ra hôm nay anh thực sự rất bận.

Nhưng mà... Lý ảnh đế trước giờ nổi danh là kẻ cuồng công việc, có lẽ hôm nay không thoát được hai chữ "hôn quân" rồi!

Đông Hách nhìn anh thẳng tay tắt máy "..."

Đế Nỗ ôm cậu "Có muốn ngủ một lúc không?"

Đông Hách "Điện thoại của anh..."

"Đừng để ý đến nó."

Đông Hách suy nghĩ, cảm thấy thi thoảng Đế Nỗ tùy hứng cũng hay, chứ anh sống mệt mỏi quá!

Cậu nheo nheo mắt "Ngủ cùng nhé?"

Đế Nỗ "Ừ."

Hai người chui vào chăn, thật sự ôm nhau ngủ.

Đi chết đi tức hộc máu, chỉ muốn lột sạch rồi nhốt cả hai vào phòng tối cho đến khi nào sinh con mới thả ra.

Đông Hách uống thuốc xong, cơn buồn ngủ kéo tới rất nhanh, chưa bao lâu đã mơ mơ màng màng.

Đế Nỗ cũng nhắm mắt lại. Thế nhưng anh chỉ nằm tầm mười lăm phút, sau khi thấy Đông Hách đã say giấc, anh liền đứng dậy cầm điện thoại đi ra ngoài.

Phải nhanh chóng xử lí mọi chuyện, như vậy mới có nhiều thời gian để ở bên Đông Hách. Ôm ý nghĩ như thế, hiệu suất làm việc của Đế Nỗ liền tăng lên nhanh chóng.

Lúc Đông Hách tỉnh lại, cậu thấy bên người nóng hầm hập. Cậu ghé tới cọ cọ, khóe miệng khó nhịn cong lên.

Thật tốt, Đế Nỗ vẫn chưa đi.

Đế Nỗ hỏi cậu "Em có muốn uống nước không?"

Đông Hách "Có."

Đế Nỗ "Để anh đi lấy."

Đế Nỗ vừa đi, Đông Hách liền ngồi dậy, vui vẻ xếp bằng trên giường, rất không biết xấu hổ mà thầm mong cơn cảm mạo này kéo dài mấy ngày.

Cơm tối xong là lại đến giờ đút thuốc. Lần này Đông Hách không cần ám chỉ nữa, mà Đế Nỗ tự biết hôn cậu.

Uống thuốc mà cũng uống được kiểu đấy, đúng là...

Đi chết đi hừ lạnh "Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, thưởng 1 điểm sinh mệnh."

Đông Hách yên lòng, tâm tình cũng tốt hơn. Cậu nhìn Đế Nỗ ở ngay trước mắt, khó nhịn hôn lén anh.

Đế Nỗ nở nụ cười, đang định hôn đáp trả thì bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

Đông Hách phản ứng cực kì nhanh, vút một cái đã lùi về sau một bước dài. Đế Nỗ phản ứng còn nhanh hơn cả cậu, nói "Vậy cứ thế đã, tôi về trước đây."

Đông Hách chậm hơn nửa nhịp, nhưng vẫn may là cậu kịp thời phối hợp đáp "Cảm ơn anh."

"Không có gì, tôi hy vọng lúc quay thật, hai ta sẽ càng ăn ý hơn."

Đông Hách "Tôi sẽ cố gắng."

"Đừng căng thẳng quá." Giọng nói của Đế Nỗ hết sức lịch sự "Cậu nhất định sẽ làm tốt."

Hai người giả bộ nói chuyện một lúc, bên ngoài liền truyền đến tiếng hít sâu.

"Đế... Đế... Đế Nỗ!" Quả nhiên, người có thể tùy tiện mở cửa chỉ có Thái Hậu mà thôi!

Đông Hách cảm thấy may mà Đế Nỗ phản ứng nhanh, nếu không, cả hai liền xong đời!

Đế Nỗ chào hỏi mẹ Lý rồi nói "Thời gian không còn sớm, con phải về rồi."

Vẻ mặt mẹ Lý tràn đầy thất vọng "Phải về rồi sao?"

Đông Hách vội vã tiếp lời "Tối nay thực sự làm phiền anh quá rồi, may mà có anh tới thử kịch bản với tôi."

Đế Nỗ lại khách sáo thêm vài câu, nhưng anh không dám nói nhiều quá, anh hiểu rất rõ khả năng diễn xuất của Tiểu Hách nhà mình mà.

Đế Nỗ an toàn quay ra. mẹ Lý bị vây trong sương mù càng thêm thất vọng "Nếu biết Đế Nỗ ở đây, mẹ Lý sang sớm hơn rồi."

Đông Hách sợ toát mồ hôi hột: Mẹ à, may mà mẹ tới muộn, chứ không thì mẹ Lý thấy cảnh con trai mẹ với idol của mẹ ôm nhau ngủ rồi!

mẹ Lý tiếc nuối một chút rồi thôi "Bảo bối, khi nào hai đứa bắt đầu quay thì phải nói cho mẹ biết đấy nhé, mẹ muốn đến xem, mẹ sẽ mang đồ ăn ngon cho."

Đông Hách chột dạ "Chuyện này nói sau đi ạ."

"Cái gì gọi là nói sau? Mẹ nhất định sẽ tới. Con trai vất vả quay phim, người làm mẹ phải cố gắng giúp đỡ chứ."

Đông Hách "..." Cứ như vừa nghe xong một chuyện cười.

mẹ Lý đến thăm con trai theo lệ thường. Đông Hách mặc dù đã ăn cơm từ sớm, nhưng để không bị bại lộ, cậu vẫn phải giả bộ bản thân chưa ăn gì, rồi ăn thêm đồ mẹ nấu, thành ra no không chịu được.

Thái Hậu biết cậu bị cảm thì rất lo lắng. Cơ mà lúc phát hiện cậu tự giác uống thuốc, bà liền khen "Tiến bộ quá, đã biết uống thuốc đúng giờ rồi."

Nếu như bà mà biết con trai mình uống thuốc kiểu gì, bà còn không cầm dao chém người?

Sau khi tiễn mẹ về nhà, lưng Đông Hách đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cậu bật nước đi tắm. Tắm xong đi ra, cậu hắt hơi một cái, cảm giác như thân thể lại có phần khó chịu.

Đông Hách chui vào chăn, mở tin nhắn của Đế Nỗ ra xem "Nghỉ ngơi cho sớm, đừng để bị cảm nữa nhé."

Đông Hách vui vẻ hắt hơi, nhanh chóng nhắn trả "Không sao, em thấy đỡ hơn rồi."

Đế Nỗ "Mai vẫn phải uống thuốc."

Đông Hách bây giờ cứ nghe đến uống thuốc là mặt đỏ bừng, nói "Uống thêm một ngày nữa thôi."

Đế Nỗ "Mấy ngày cho khỏi hẳn đi."

Đông Hách liếm liếm môi "Mấy ngày?"

Đế Nỗ nghiêm túc nói "Ba ngày."

Trong đầu Đông Hách nghĩ: Còn được hôn chín lần...

Đi chết đi cảm thấy như bản thân sắp biến thành một cái hệ thống thừa thãi! Chả ai cho nó cơ hội tuyên bố nhiệm vụ hết!

Đông Hách tâm tình tốt, uống thuốc đúng giờ, cảm mạo lại chỉ là bệnh vặt, cho nên nó biểu thị bản thân bám trụ không nổi nữa, rời đi, Đông Hách có muốn không khỏe cũng khó.

Ba ngày sau, Đông Hách hoàn toàn khỏi ốm. Nhiệm vụ hàng ngày thì thôi khỏi đề cập, không hôn thì cũng ôm, tất cả đều là đề cho điểm, chán ngắt đến mức đi chết đi chẳng muốn công bố, tổn hại hết cả tôn nghiêm của nó!

Vui sướng mấy ngày, Đông Hách lại lo lắng. Cậu u sầu nói với đi chết đi "Rốt cuộc tôi phải ghen như thế nào?" Là nhiệm vụ tuần.

"Đế Nỗ chẳng có chuyện gì xấu cả, không thân thiết cùng ai, lại đối xử tốt với tôi, rốt cuộc tôi phải đi đâu mới tìm được cơ hội để mà ghen?"

Đi chết đi nghe mà ê cả răng!

Đông Hách nghiêm túc lo lắng một lúc rồi chân thành nói "Tôi cảm thấy nhiệm vụ này không hoàn thành được rồi, dù sao cũng chỉ có 1 điểm sinh mệnh, có tiếc cũng chả làm gì được."

Đi chết đi "..." Có thể đập kí chủ không? Đập chết luôn ấy!

Cách ngày, "Tình Sâu Đậm" làm lễ khai máy rồi quyết định quay cảnh đầu tiên vào buổi thứ năm trong tuần, cũng thức là ngày kia.

Do đề tài có phần nhạy cảm, cho nên bên phía sản xuất không tuyên truyền quá mức rầm rộ, chỉ lặng lẽ cho ra ít trailer và ảnh chụp diễn viên.

Nhưng dù là thế, chưa đầy mấy phút, phim đã trở thành tìm kiếm cực kì hot. Hết cách rồi, Đế Nỗ nổi tiếng như thế mà lại tham gia vào một đề tài đầy tính tranh cãi, muốn không nổi cũng khó.

Diễn viên hạng thấp Đông Hách thì lại càng nhân cơ hội này phất lên, weibo tăng mạnh thêm mấy triệu fan.

Nhưng cậu chả quan tâm lắm, cậu chỉ lo mẹ mình biết tin xong sẽ bay đến đánh mình!

Cơ mà may mắn làm sao, trước đó một ngày, cha mẹ cậu lại phải bay sang nước ngoài dăm bữa nửa tháng.

Mặc dù điện thoại bị oanh tạc không ít, thế nhưng so với giá trị thương tổn khi mặt đối mặt là không thể đánh đồng à nha!

Đương nhiên, chờ Thái Hậu về nước, cậu kiểu gì cũng phải "chết" một lần, nhưng dù sao cũng đã có thời gian giảm xóc, mọi chuyện chắc hẳn sẽ dễ dàng hơn nhiều lắm.

Ngay khi Đông Hách cho là bản thân không thể hoàn thành nhiệm vụ tuần, một tin tức lớn tràn ngập các tiêu đề báo. Trên điện thoại của Đông Hách cũng hiện lên ba bài, bài nào bài nấy, nội dung giống hệt nhau.

"Vợ chưa cưới của Lý ảnh đế, hóa ra hai người đã yêu nhau mười năm!"

Đông Hách sửng sốt, ấn vào xem, bên trong thậm chí còn có cả "bằng chứng thép".

Đó là một tin tức từ mười năm trước, khi Đế Nỗ vừa mới vào nghề. Anh từng nói anh có người trong lòng, ngoại trừ người đó, anh không còn cần thêm một ai khác. Ống kính thậm chí còn ghi được cả chiếc nhẫn anh luôn đeo trên cổ...

Đông Hách đọc tiếp xuống dưới, thầm nghĩ người viết ra được tin này không đi làm thám tử thật đúng là uống phí tài năng!

Ngòi bút phân tích rõ ràng mạch lạc quá trình suốt từ mười năm trước cho đến bây giờ, còn miêu tả Lý ảnh đế thủy chung thế nào, si tình ra sao, rồi thì vẫn luôn giữ mình trong sạch...

Thậm chí, cuối bài viết còn thêm cả một câu nhắn nhủ: Cảm động, cảm động rơi nước mắt! Trên đời này, thật sự có người thích một người lâu vậy sao?

"Đây không phải thích, đây là yêu, cảm ơn!"

"Đây mới đúng là nam thần, cả đời này, Đế Nỗ chính là nam thần của tôi!"

"Vợ chưa cưới là ai vậy? Hâm mộ quá đi QAQ!"

"Không! Tôi không chấp nhận! Đây không phải sự thật! Chồng tôi sao có khả năng thích người phụ nữ khác được chứ!"

"Thất tình rồi thất tình rồi thất tình rồi... Tôi đi nhảy lầu cho bình tĩnh chút đây..."

So với các nghệ sĩ cùng dính phải chuyện như này, tình trạng của Đế Nỗ phải nói là tương đối yên ả. Fan không tung hô nam thần muôn năm thì cũng là chân thành chúc phúc, thậm chí có người còn làm mấy video giải trí chọc người cười đau cả bụng.

Đông Hách cười cười, cười xong liền cảm thấy mình đúng là một tên ngốc.

Lúc đọc được tin này, cậu không có suy nghĩ gì đặc biệt, bởi vì cậu biết đây chỉ là một bài viết chiêu trò.

Tin tức về buổi ra mắt "Tình Sâu Đậm" vừa kết thúc, đề tài Đế Nỗ và đồng tính còn chưa rớt khỏi hạng mục hot nhất, tin tức này đã bị lộ ra, nhanh chóng chiếm lấy vị trí số hai...

Độ hot vừa đủ, nội dung vừa đủ, quan trọng là có thể tẩy trắng cho Đế Nỗ...

Dù sao những người quay phim đồng tính cũng thường gặp nhiều rắc rối không đáng có do bị coi là người đồng tính thật, cho nên tin tức này được tung ra, không chỉ nháy mắt hoán đổi biến Đế Nỗ thành tình thánh, mà còn lợi nhiều hơn mất, có thể nói là kế sách không tồi...

Đi chết đi "Cậu không nghi ngờ thật à?"

Đông Hách "Có gì để nghi ngờ? Nếu Đế Nỗ mà có "vợ chưa cưới" thật, anh ấy còn có thể ở bên tôi cả ngày sao?"

Đi chết đi im lặng suy nghĩ, hình như đúng thế thật.

Đông Hách nói tiếp "Lại nói, chuyện cũng đã xảy ra từ mười năm trước rồi, lâu như chuyện của kiếp trước luôn rồi."

Đi chết đi thấy nhiệm vụ ghen vẫn chưa hoàn thành, không thể không thừa nhận Đông Hách đúng là con người không biết nghĩ nhiều...

Nhưng thấu hiểu như thế thực chất cũng không phải chuyện gì hay ho. Bởi vì tình yêu thường khiến con người ta mù quáng, nên nếu ai đó có thể giữ được tâm trí tỉnh táo, thì chứng tỏ họ còn chưa yêu đối phương sâu đậm...

Tuy thế, đi chết đi lại không nghĩ là Đông Hách không thương Đế Nỗ. Nó hiểu, Đông Hách rất thích Đế Nỗ, là loại thích mà bản thân sẽ tin tưởng đối phương một cách cực đoan, cho nên cho dù thấy được tin tức đó, cậu cũng không hề nghi ngờ anh chút nào.

Đây là biểu hiện của việc luân hãm càng sâu... Cơ mà, nó sợ Đế Nỗ get không nổi!

Dù sao, trong tình yêu của hai người, Đế Nỗ vẫn luôn đứng ở vị thế yếu ớt hơn.

Đi chết đi ngẫm nghĩ một lúc, quyết định thúc đẩy nói "Đoạn clip này không làm giả được, xem ra Đế Nỗ đúng là đã từng nói như vậy."

Đầu óc Đông Hách linh hoạt đến mức làm người tức giận "Khi đó anh ấy vừa mới ra mắt, tuổi trẻ, phỏng vấn toàn là học thuộc, đây nhất định là do người đại diện của anh ấy sắp xếp." Thời đại nào mà không chuộng hình mẫu si tình cơ chứ!

Đi chết đi im lặng lại im lặng, rốt cuộc vẫn không im được, cố gắng gợi chuyện "Thế còn nhẫn? Có vẻ như Đế Nỗ vẫn luôn đeo bên người?" Bên dưới có mấy tấm ảnh chứng minh Đế Nỗ đeo cùng một chiếc nhẫn vào các giai đoạn khác nhau.

Đông Hách bật cười "Xin cậu đấy, nghĩ cho thấu đáo chút được không? Kiểu dáng chiếc nhẫn kia thế nào? Vừa nhìn liền biết là kiểu nhẫn kết hôn lâu đời. Lại nói, thiếu niên mười bảy tuổi có ai lại đi đeo cái nhẫn muốn trao cho vợ sắp cưới lên cổ không?"

Đi chết đi "..."

Đông Hách "Cái nhẫn kia... Chắc là của mẹ anh ấy thôi." Mẹ của Đế Nỗ qua đời mười mấy năm trước, anh đeo vật của bà bên mình cũng coi như một loại tưởng nhớ.

Đi chết đi quả thực sợ ngây người. Đây là Đông Hách ngu ngốc mà nó biết ư? Không phải giả mạo chứ!

Đông Hách thực sự rất bình thường, bình thường đến không để đâu cho hết. Cậu mở game lên chơi, sau khi một phát đoạt được kĩ năng Quadra Kill (giết 4 đối thủ cùng lúc), cậu liền một đường hung tàn càn quét, đánh cho đối phương phải sợ hãi gọi cha.

Đi chết đi quan sát hồi lâu, bỗng nhiên ngộ ra!

Không ổn, tình trạng này rất không ổn!

Nếu như Đông Hách mà bình thường thật, thì đáng ra lúc này cậu phải chủ động bàn chuyện làm sao ghen với đi chết đi chứ không phải là im lặng!

Đi chết đi đang định gọi Đông Hách thì chuông điện thoại vang lên.

Màn hình hiển thị người gọi là Đế Nỗ. Nếu bình thường, cậu nhất định sẽ ấn nghe ngay lập tức, thế nhưng lần này, Đông Hách lại hơi hơi lưỡng lự.

Quả nhiên là không ổn! Tâm trạng đi chết đi căng thẳng.

Đông Hách ấn nghe, giọng nói hết sức bình tĩnh "Alo..."

Đầu bên kia hơi im lặng một chút rồi mới lên tiếng hỏi "Em có ở nhà không?"

Đông Hách đáp "Có."

Đế Nỗ "Bây giờ anh sẽ qua đó."

Đông Hách cười cười "Anh bận thì cứ làm việc đi."

Giọng cậu rất thoải mái, giống như bình thường không có chuyện gì. Đế Nỗ lần thứ hai trầm ngâm. Lúc mở miệng, âm thanh đã đè xuống rất thấp "Tin tức kia... Em đã thấy chưa?"

"Thấy rồi, điện thoại hiện ra ba bài, có lẽ mọi người đều đang hưng phấn đến mức muốn nổ tung."

Đế Nỗ "..."

Đông Hách "Không sao đâu, em biết mà, chỉ là phương pháp kinh doanh thôi, chuyện bình thường."

Đông Hách nói lại những lời vừa nói với đi chết đi, gần như một chữ cũng không thiếu.

Phía bên kia điện thoại vô cùng yên tĩnh, gần như chỉ còn tiếng hít thở.

Đông Hách duy trì mỉm cười gọi "Đế Nỗ?"

Đế Nỗ bỗng dưng lên tiếng "Lời anh nói trong clip đó đều là sự thật."

"Tách!" Một giọt nước mắt không hề có trong dự liệu lăn khỏi khóe mắt Đông Hách. Lúc này, cậu vẫn đang cười, giọng nói bình thường "Vậy sao? Không có gì, chuyện cũng qua mười năm rồi mà, chuyện cũ của mười năm trước không nhất định phải lôi ra ở hiện tại."

Đi chết đi rốt cuộc hiểu rõ, Đông Hách không bình thường, rất rất không bình thường.

Cách ghen của mỗi người là không giống nhau. Hiển nhiên, cách ghen của bạn học Lý lại càng đặc biệt khác người.

Cậu yên lặng như vậy, thực chất là đang tự an ủi mình, đây cũng là một loại phương pháp tự cứu.

Ghen không tốt, không chỉ khiến bản thân khó chịu mà còn rất dễ gây ra mâu thuẫn.

Cho nên, cậu mới cố gắng hợp lí hóa chuyện này. Nhưng cho dù là thế, trong lòng chung quy vẫn thấy có phần mất mát.

Bởi vì cậu hiểu...

Đế Nỗ không phải tuýp người để mặc cho ai đó sắp xếp cuộc đời anh. Việc nói ra chuyện bản thân có người trong lòng trên sóng truyền hình tuyệt đối không phải việc công ty muốn là được.

Hơn nữa, dựa vào tình hình thực tế của những năm đó, cho dù anh có người trong lòng thật, công ty cũng sẽ chọn cách che giấu, bởi vì một khi tin tức lọt ra ngoài, nghệ sĩ sẽ rất dễ bị mất fan, hình tượng si tình không thể là hình tượng của một cậu trai mới mười bảy tuổi.

Đế Nỗ mười năm trước có người trong lòng, thích đến mức không phải người đó thì không được.

Đế Nỗ là người rất nặng tình nặng nghĩa... Liệu bây giờ... Anh đã quên người đó chưa?

Nếu chưa... Quan hệ giữa bọn họ sẽ là gì đây?

Đông Hách không lên tiếng, Đế Nỗ nói "... Đây không phải chuyện cũ."

Trái tim Đông Hách giống như bị búa tạ đập cho một nhát, nháy mắt máu me nhễ nhại. Cậu miễn cưỡng cười "Anh có ý gì?"

Đế Nỗ "Anh thích người đó, hơn mười năm trước là thế, bây giờ cũng là thế."

Cánh tay cầm di động của Đông Hách run run. Cậu hé miệng, nhưng không phát ra được nửa lời.

Làm sao đây? Rốt cuộc phải làm sao đây? Giống như bản thân vừa tỉnh lại từ giấc mộng đẹp liền phát hiện bản thân thực chất bị đày dưới tầng tầng lớp lớp địa ngục. Tuyệt vọng...

Cổ họng Đông Hách giống như bị nghẹn thứ gì đó, chỉ cần khẽ động liền đau đến cả đầu đều tê dại.

Đế Nỗ rốt cuộc đang nói gì? Và rốt cuộc muốn nói gì?

Anh có người mình thích? Mười năm chưa quên? Thế bọn họ là gì? Bọn họ là gì đây?

Kí ức chưa đầy một tháng nhưng dài như một đời, vô số hình ảnh ngọt ngào tựa như tòa thành đang bên bờ sụp đổ...

Rốt cuộc là gì chứ?

Nếu như là diễn, anh, có phải quá đáng sợ rồi không?

Sắc mặt Đông Hách tái nhợt, cả đầu ong ong kêu, vừa như đang nghĩ rất nhiều, lại vừa như chả nghĩ được gì.

Trống rỗng, trống rỗng.

Thẳng đến khi giọng Đế Nỗ lần nữa vang lên, âm thanh trầm thấp cố sức lôi kéo cậu lên khỏi đầm nước lạnh ở sâu dưới đáy vực.

"Anh không biết nói ra em có tin hay không, nhưng anh thật sự đã yêu em hơn mười năm."

Đông Hách nửa ngày cũng không phản ứng kịp.

Đế Nỗ "Em mở cửa được không? Anh đang ở bên ngoài."

Đông Hách ngơ ngác "Mười năm? Em sao?"

Đế Nỗ nhẹ giọng "Em còn nhớ, mười bốn năm trước, em từng cứu một "bé gái" không?"

Đông Hách "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com