Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

46

Mặc dù xảy ra sai sót, đạo diễn Lý có phần nôn nóng, nhưng thái độ của Đế Nỗ tương đối nhã nhặn. Sau khi xin lỗi xong, anh nói "Cũng không cần quay lại từ đầu đâu, chúng ta tách riêng ra đi, quay một mình tôi thôi."

Cảnh này đúng là không nhất thiết phải quay lại từ đầu, sau này lúc biên tập cắt ghép lại với nhau là ổn.

Đây là chuyện rất bình thường, nhưng đạo diễn Lý vẫn lo. Trước đây ông vốn không lo như thế, bởi vì bản thân Lý ảnh đế là một diễn viên chuyên nghiệp, loại cảnh quay này anh hẳn phải nắm rất rõ. Thế nhưng bây giờ, anh giống như đang rơi vào tình trạng trượt dốc không phanh!

Đông Hách sốt sắng "Không sao đâu, tôi quay cùng anh được mà, chúng ta quay thêm một lần đi!" Lúc này, cậu thế mà lại cảm thấy diễn xuất cũng không khó đến như vậy!

Đế Nỗ nhìn cậu, tâm tư đúng là khẽ động.

Đông Hách mặc áo sơ mi trắng nhìn mình đầy ngưỡng mộ... Sự mê hoặc này quá lớn, gần như là giấc mộng cả quãng thời gian niên thiếu của anh...

May mà có Dương Sâm đúng lúc bước ra giải vây "Vừa nãy cậu Lý diễn tốt lắm, e là diễn lại sẽ không đạt được hiệu quả như thế. Huống hồ, trời nóng thế này, cậu Lý cứ mặc mãi cái áo dài tay ấy cũng khó chịu."

Nửa câu sau quả nhiên dấy lên tác dụng, Đế Nỗ không nỡ để Đông Hách diễn lại nữa, ngăn cản nói "Thôi, tôi diễn một mình là được rồi."

Đông Hách hai mắt trông mong nhìn anh "Thật sự không cần tôi sao?"

Em mà còn nhìn nữa là anh không nhịn được hôn em đấy!

Dương Sâm vội vã chen ngang "Tôi có mang theo trà hoa quả thanh nhiệt giải độc, cậu Lý, cậu có muốn nếm thử không?"

Đông Hách bị dời đi sự chú ý đáp "Có." Đúng lúc cậu vừa nóng lại vừa khát.

Dương Sâm bình tĩnh dẫn "tiểu yêu tinh" rời đi. Đế Nỗ rốt cuộc cũng tìm lại được cái danh ảnh đế.

Đông Hách đến chỗ mát uống trà, Đế Nỗ diễn lại một lần.

Không có gì sai sót, cũng không cần dây dưa mất thời gian, khi đạo diễn vừa hô lên "Action!", Đế Nỗ gần như nhập vai ngay lập tức.

Máy quay tiến sát đến mặt anh, ngũ quan tinh xảo ba trăm sáu mươi độ không góc chết, mà biểu tình cũng cực kì chuẩn xác: Mỉm cười một cách lịch thiệp nhưng xa cách, điệu bộ thư sinh văn nhã tự nhiên, cứ như anh thật sự đã đứng trên bục giảng nhiều năm.

Một cái nhìn lơ đãng, lại tựa như kéo ra bức họa của một đời, một nét mực điểm, lại tựa như vẽ lên sự sục sôi của ngày sau.

Đạo diễn Lý nhìn cảnh này, nháy mắt yên lòng: Thực may! Ảnh đế mình mời tới không phải ảnh đế giả!

Thấy hai nhân vật chính đều đã tìm được cảm giác tương đối, đạo diễn Lý nóng lòng muốn nhân cơ hội quay luôn. Kết quả vừa ngẩng đầu lên, ông liền phát hiện, hai người kia đã chụm lại một chỗ cùng nhau uống trà.

Đông Hách cầm chén của mình giục Đế Nỗ "Anh mau nếm thử đi, ngon lắm, vừa mát lại vừa ngọt."

Đế Nỗ nhỏ giọng "Ngọt lắm không?"

Đông Hách nghiêm túc gật đầu "Ngọt lắm."

Nhìn bộ dáng này của Đông Hách, e là có đưa cho Lý ảnh đế chén mướp đắng ép, anh cũng thấy ngọt.

Sau khi Đông Hách nhận ra đường nhìn của Lý Phủ, cậu nhiệt tình gọi "Đạo diễn Lý cũng đến uống một chén đi! Ngọt lắm!"

Đạo diễn Lý không hiểu sao tự nhiên thấy ê ê răng, còn chưa uống đã biết nhất định là rất ngọt, ngọt chết người.

Đông Hách đưa cho ông một chén. Lý Phủ bây giờ thích Đông Hách vô cùng, ông không muốn làm mất mặt cậu cho nên nhận lấy rồi nhấp thử...

Đúng là ngon thật. Ông đang định quay sang nói với Đông Hách: Không tệ, đúng là không tệ. Thế nhưng, còn chưa kịp mở miệng, người đã sớm chạy mất tiêu. Đạo diễn Lý nhìn quanh, cậu chàng vừa mới mang trà hoa quả cho ông không biết đã chạy tới trước mặt Đế Nỗ tự bao giờ...

Nhìn chén trà, lại nhìn Đế Nỗ và Đông Hách, đầu đạo diễn Lý bỗng lóe lên.

Các cô cho là ông ấy tỉnh ngộ rồi á? Ha ha ha, ngốc quá!

Chỉ nghe đạo diễn Lý hưng phấn nói "Cái này không tồi!"

Ông nói rất lớn, cho nên hầu hết mọi người đều nhìn về phía ông. Đạo diễn Lý đi tới vỗ vai Đông Hách "Chúng ta quay thêm một cảnh đi! Chính là lúc Án Hàn đang bận bịu trong tổ nghiên cứu, Triển Thần đi mua trà hoa quả mang đến đưa cho anh ta. Án Hàn do đang chú tâm vào đề tài, cho nên không để ý, thấy Triển Thần đưa ống hút đến trước mặt thì cứ thế uống luôn. Cuối cùng sẽ là cảnh Án Hàn giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu lên, còn Triển Thần thì đỏ mặt đứng đó!"

Mức độ EQ của đạo diễn Lý tuy rằng âm một trăm, nhưng khả năng sáng tạo mấy cảnh hường phấn không tệ đâu à nha!

Cảnh này thêm vào không thành vấn đề, thậm chí còn rất thích hợp với giai đoạn ở chung một cách tỉnh tỉnh mê mê của hai người.

Cơ mà vẫn có phần hơi khó. Hơn nữa chỗ khó này còn nằm ở phía Đông Hách. Tuy rằng thời gian này Đông Hách biểu hiện rất khá, thế nhưng đạo diễn Lý vẫn hơi lo lắng. Ông nói với Đông Hách "Cậu cứ nghĩ đến mấy chuyện xấu hổ, ngượng ngùng là sẽ dễ đỏ mặt ngay."

Thật ra đỏ mặt rất khó diễn. Điểm mấu chốt là phải biết dẫn dắt tâm lí của bản thân trước, sau đó mới biểu hiện ra được bên ngoài thân xác. Người chưa luyện qua mà muốn diễn được thì thật không dễ.

Đạo diễn Lý chia sẻ cho Đông Hách rất nhiều tiểu xảo, nhưng Đông Hách càng nghe càng ngây ngẩn, thậm chí còn hơi hơi căng thẳng: Không nghe hiểu, biết diễn kiểu gì đây?

Đạo diễn Lý nói xong vỗ vỗ vai Đông Hách "Đừng lo, một lần không qua thì chúng ta quay mấy lần, cảnh này rất tuyệt, nếu quay tốt sẽ tạo hiệu ứng rất khá."

Đông Hách mờ mịt gật đầu, cảm giác diễn xuất của mình chỉ đành dựa vào bản năng.

Đạo diễn Lý lại quay qua hỏi Đế Nỗ "Không thành vấn đề chứ hả?"

Đế Nỗ suy tư một lúc.

Đạo diễn Lý sốt sắng giục "Có vấn đề gì thì mau nói, chúng ta bàn bạc cho xong."

Đế Nỗ hắng hắng giọng "Có thể để Đông Hách đổi bộ quần áo khác không?"

Mặt đạo diễn Lý đen xì những dấu hỏi chấm.

Đông Hách "Không sao, tôi không nóng đâu." Cậu tưởng Đế Nỗ lo cậu nóng.

Đế Nỗ "Dù sao cũng là sang một thời điểm khác, mặc lại đồ cũ không hay cho lắm."

Đạo diễn Lý rất thích tạo hình này của Đông Hách, vừa trong sáng vừa xinh đẹp, lại hết sức phù hợp với vai diễn, vì thế kháng nghị "Học sinh sinh viên mà, lấy đâu ra lắm đồ thế mà thay? Cứ sơ mi trắng đơn giản là dễ nhất."

Đế Nỗ kiên trì "Đại học rồi chứ có phải cấp ba nữa đâu, không cần mặc mãi một bộ..."

"Nhưng gia cảnh nhà Triển Thần rất bình thường."

"Cho dù bình thường, cũng đâu thể quanh năm suốt tháng chỉ mặc duy nhất một bộ."

Đạo diễn Lý nổi nóng "Cơ mà tôi cứ thích cậu ta mặc bộ này đấy!"

Đế Nỗ thiếu chút nữa thì thốt lên "Tôi cũng thích!" Nhưng may mà anh phanh kịp, sửa lại lời nói "Cậu ấy mặc bộ khác cũng đẹp mà, chi bằng ta cứ thử nhiều một chút, biết đâu lại tìm thấy được tạo hình càng đẹp hơn."

Đạo diễn Lý nghĩ nghĩ, hình như cũng đúng?

Đông Hách đứng một bên lắng nghe âm thầm kính nể: Quay phim đúng là không đơn giản, chỉ vì một bộ quần áo mà cũng cần nghiên cứu thảo luận lâu như vậy.

Khóe miệng Dương Sâm giật giật, lặng lẽ oán thầm: Ngu ngốc x2!

Cuối cùng, Lý ảnh đế chiếm thế thượng phong. Đông Hách đi đổi một bộ quần áo mới. Thế nhưng sinh viên mà, cũng chỉ có mấy món như vậy, sau khi đổi sang áo phông cùng quần jean, Đông Hách trông đã nhỏ lại càng nhỏ. Không chỉ thế, cổ áo phông lại còn hơi rộng! Đế Nỗ thật muốn kêu đổi tiếp một bộ khác, nhưng anh không mở miệng được, không tìm thấy lí do!

Hết cách rồi, thôi quay tiếp!

Để tăng hiệu ứng, đạo diễn Lý cố ý để Đông Hách chạy trước một vòng bên ngoài cho giống việc Triển Thần chạy đi mua trà hoa quả cho Án Hàn.

Đông Hách tuy không thích việc cơ thể bị toát mồ hôi, nhưng bên ngoài mặt trời chói chang, cậu mới chạy được vài bước, trán đã ướt đẫm.

Loại hiệu quả này đúng là tuyệt vời! Khuôn mặt ửng đỏ, thanh âm thở dốc khe khẽ, cộng thêm lớp mồ hôi mỏng, pơ phếch!

Thầy Lý đang chăm chú xem xét đề tài, Đông Hách chạy vào. Thấy anh đang vùi đầu tính toán, cậu liền thả nhẹ bước chân, cẩn thận đến gần, hoàn toàn không cần diễn, Đông Hách vừa mở miệng liền chuẩn xác với yêu cầu "Thầy Án?"

Đế Nỗ chăm chú cực độ nên không nghe thấy.

Đông Hách theo dõi anh một lúc, tim nhỏ lung tung đập loạn. Cậu rón rén đưa trà hoa quả tới gần, Đế Nỗ không cố kị, thấy ống hút là cứ thế nghiêng đầu ngậm lấy...

Đông Hách cứng đờ cả người. Đế Nỗ nhận ra dị trạng, khẽ ngẩng đầu... Liền thấy một giọt mồ hôi lướt qua xương quai xanh của Đông Hách, rơi vào trong áo.

Anh không khống chế được di chuyển tầm nhìn. Bởi lẽ Đông Hách đang khom lưng, cho nên, lúc xuyên qua cổ áo rộng thùng thình, anh thấy được...

"Cắt!!!" Đạo diễn Lý bực bội "Đế Nỗ, cậu nhìn chỗ nào đấy? Mắt! Nhìn mắt có được không! Cậu nhìn con gấu trên áo cậu ta làm gì!"

Đế Nỗ trấn tĩnh một lúc mới lên tiếng nói "Đạo diễn, xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh một chút."

Đạo diễn Lý khoát tay "Đi nhanh đi, đi nhanh đi." Ông cũng không nghĩ cảnh này sẽ qua, tại ánh sáng cũng chưa ổn lắm, cần điều chỉnh thêm.

Đế Nỗ quay đầu hỏi Đông Hách "Cậu đi không?"

Đông Hách không hiểu sao bùm một cái đỏ mặt.

Đi chết đi chậm rì rì lên tiếng "Nhiệm vụ tùy cơ, đi vệ sinh với Đế Nỗ, thưởng 1 điểm sinh mệnh."

Đông Hách "Cậu thật là thâm!"

Đi chết đi "Cảm ơn vì lời khen." Hai chương rồi không có lấy một câu thoại, ông đây phải thể hiện sự tồn tại một chút!

Đế Nỗ vẫn đang chờ, Đông Hách không tiện mở miệng, cho nên chỉ đẩy khẽ anh một cái. Cũng coi như là ám hiệu đi?

Đế Nỗ chân trước vừa đến toilet, Đông Hách chân sau cũng đến theo. May mà đạo diễn Lý hãy đang bận rộn thảo luận với người phụ trách ánh sáng, chứ không quay lại lại thấy cả hai nhân vật chính nhà mình đều biến mất thì...

Toilet đã sớm không một bóng người, vì thế, lúc Đông Hách bước vào, Đế Nỗ không thèm suy nghĩ ôm luôn eo cậu hôn xuống.

Đông Hách tựa lên tường, bị anh hôn đến đỏ bừng cả hai tai.

Đế Nỗ hơi tách ra, thì thầm "Hay là... Chúng ta đừng quay bộ phim này nữa."

Sao tự nhiên lại không quay nữa?

Đông Hách còn chưa chơi... À chưa diễn đủ mà!

Có điều, Đông Hách rất tôn trọng ý kiến củA Nỗ Cảnh, cậu hỏi "Sao thế? Anh muốn làm chuyện khác sao?" Công việc bận rộn?

Đế Nỗ đáp "Không phải."

Đông Hách tiếp tục suy luận "Thể chẳng nhẽ tại anh không khỏe ở đâu?" Vấn đề này có phần đáng lo, Đông Hách bắt đầu nôn nóng.

Đế Nỗ thấy cậu như vậy, cảm giác như thân thể đúng là có chút khó chịu, nhất là nơi khó nói nào đó.

Đông Hách thấy anh có biểu hiện lạ thì càng quýnh lên "Anh đừng có mà chuyện gì cũng giấu em, nói cho em biết được không, em..."

"Tiểu Hách." Đế Nỗ ôm lấy cậu, thở dài "Anh không diễn nổi bộ phim này."

Đông Hách chớp chớp mắt "Hả?"

Đế Nỗ thẳng thắn "Án Hàn không ngừng từ chối em, nhưng anh... Anh căn bản không từ chối em được."

Đông Hách cuối cùng cũng hiểu. Sau khi ngơ ngẩn hồi lâu, lòng cậu ngọt như mía lùi, hai má ửng hồng.

Đế Nỗ nói tiếp "Vốn dĩ, anh đề nghị em quay bộ phim này là do anh muốn có cơ hội được ở gần em hơn, được tiếp xúc với em nhiều hơn..."

Đông Hách nghĩ nghĩ, hình như ban đầu bản thân cậu cũng có tư tưởng thế... Tuy rằng mục đích chủ yếu là để cọ điểm nhiệm vụ dễ dàng hơn...

Đế Nỗ vẫn nói không ngừng "Nhưng bây giờ... Bộ phim này trái lại lại cản trở thời gian chúng ta ở bên nhau."

Đông Hách nghe đến hai tai đều mềm oặt, trong lòng cũng sinh ra chút chút tán đồng: Dù sao bây giờ cậu cũng không cần lo vụ cọ điểm sinh mệnh, không nhất định phải đóng phim nữa.

Lý Phủ ở bên ngoài không hiểu sao tự nhiên hắt xì một cái thật to, to đến mức suýt chút nữa thì bay luôn cả người lên trời.

Phó đạo diễn thấy vậy vội nói "Anh có cần thêm áo khoác không? Coi chừng bị lạnh đấy."

Đạo diễn Lý xoa xoa mũi "Không phải lạnh, mà là một loại dự cảm bất an mãnh liệt."

Đúng là bất an mà, hai diễn viên chính đồng loạt đòi bãi công, không bất an mới lạ.

Cũng may Đông Hách làm người tương đối có lương tâm. Lần đầu tiên trong đời gặp được một vị đạo diễn thích mình như Lý Phủ, cậu cũng không nỡ nhìn ông khóc tràn Thái Bình Dương, cho nên nói "Em muốn quay tiếp."

Đế Nỗ vẫn không ngừng dụ dỗ "Không sao đâu, chúng ta chỉ vừa mới quay, sẽ không gây ra trở ngại lớn gì đâu." Dù gì anh cũng là một trong các nhà đầu tư.

Đông Hách "Em... Em muốn có một tác phẩm thuộc về hai chúng ta."

Đế Nỗ nháy mắt run rẩy.

Đông Hách hạ nhẹ giọng "Để khi già đi, chúng ta có thể cùng nhau ngồi trên sofa, xem lại... Ưm..."

Cậu còn chưa nói hết, Đế Nỗ đã ra sức hôn cậu.

Anh làm sao dám nghe tiếp? Lời nói ngọt ngào như vậy... Nghe nữa, anh sẽ không chịu nổi mất!

Già đi, cùng nhau ngồi trên sofa, xem lại tuổi trẻ của cả hai.

Khoảnh khắc đẹp như vậy, cơ hồ khiến Đế Nỗ đánh mất năng lực tự hỏi.

Hai người ở bên trong một lúc lâu mới đi ra. Lúc ra, Đông Hách chỉ đành bất đắc dĩ đi trang điểm lại để cho môi bớt sẫm màu.

Đạo diễn Lý hồn nhiên không biết mình vừa mới được đi du lịch trên đường dây điện một vòng, tận tình khuyên nhủ Đế Nỗ "Lần này cậu đừng có mà nhìn chằm chằm cái con gấu con kia nữa nhé, cậu chỉ cần liếc mắt một cái, kinh ngạc, rồi nhanh chóng thu lại là được. Cảnh này không có biên tập cắt ghép gì được đâu, cả hai nhất định phải nhập vai đấy."

Đế Nỗ do dự, cuối cùng vẫn là kiến nghị "Không thể để Đông Hách thay tiếp một bộ khác sao?"

Đạo diễn Lý "..." Rốt cuộc cậu có chấp niệm gì với cái con gấu kia vậy hả!

"Ok ok ok!" Đạo diễn Lý chịu thua "Mau tìm một bộ không có hình gấu con đi!"

Đế Nỗ liếc mắt ra hiệu cho Dương Sâm, Dương Sâm ngầm hiểu, nhanh nhẹn đi lấy một bộ đồ có cổ áo sít chặt, đảm bảo sẽ không gây ra cảnh tượng hơi cong lưng liền lộ da lộ thịt như thế kia nữa.

Tâm hồn Đông Hách đang trống rỗng (là do sợ bị người nhìn ra môi cậu sưng đỏ), ai bảo gì cũng làm, ngoan vô cùng tận.

Đợi cậu thay đồ xong đi ra, mọi người lại lần nữa tiếp tục quay chụp.

Quá trình quay phía trước hết sức tốt đẹp, nhưng cứ đến phiên Đế Nỗ là lại kẹt.

Vẻ mặt đạo diễn Lý tràn đầy cầu xin nhìn anh.

Hầu kết Đế Nỗ lên xuống "Có thể đừng để Đông Hách chạy ở bên ngoài nữa không?" Mặt mày ửng đỏ, mồ hôi chảy xuống... Cái này... Cái này...

Đạo diễn Lý nổ tung "Không! Không đổ mồ hôi thì ai mà biết cậu ta đang nóng chứ?"

Đế Nỗ "..."

Dương Sâm không thể làm gì khác ngoài giúp đỡ ảnh đế nhà mình cứu vớt cái "vòng nguyệt quế", nhỏ giọng nói "Trời nóng thế này, cậu Lý phải chạy đi chạy lại bên ngoài rất mệt."

Vừa nghe thế, Đế Nỗ nháy mắt xót xa, phát huy hoàn mỹ khả năng diễn xuất của bản thân, thậm chí còn khiến cho cảnh quay đạt được hiệu quả vượt xa tầm tưởng tượng.

Đạo diễn Lý nhìn máy ghi hình, tâm trạng bình tĩnh hơn rất nhiều. Tuy rằng phải quay qua quay lại mấy lần, nhưng cũng may hiệu quả tốt, cho nên cuối cùng vẫn là dập tắt được ngọn lửa đang hừng hực cháy của ông với Đế Nỗ.

Lúc nghỉ giải lao, Đế Nỗ hỏi Đông Hách "Mệt không?"

Đông Hách đáp "Không sao, chạy một chút cũng thoải mái mà."

Đế Nỗ đưa nước đưa khăn cho cậu. Người không biết còn tưởng anh là trợ lí mới của Đông Hách. (Tiểu Lưu vẫy vẫy tay: Tạm biệt!)

Cảnh tiếp theo là cảnh quay riêng của Đế Nỗ. Do lo lắng lịch trình bận rộn của anh, cho nên mọi người mới ưu tiên sắp xếp cho anh diễn trước.

Đông Hách không có bất kì dị nghị gì về điều này, dù sao cậu cũng thực rảnh rỗi.

Đạo diễn Lý tỏ ý buổi chiều Đông Hách có thể quay về nghỉ ngơi, nhưng Đông Hách vẫn chọn ở lại.

Đông Hách đương nhiên là do muốn ở cùng Đế Nỗ, có điều vào mắt đạo diễn Lý, ông lại thấy Đông Hách sao mà chuyên nghiệp, buổi chiều được nghỉ mà vẫn không quên ở lại quan sát học tập kĩ năng diễn xuất.

Dù gì những lúc cái ông vua màn ảnh giả này không quay hỏng, thì kĩ năng diễn cũng tuyệt diệu lắm.

Cả buổi chiều, Đông Hách gần như biến thân thành fan cuồng của Đế Nỗ, đầy đầu toàn là: Đế Nỗ giỏi quá, Đế Nỗ thật là giỏi, Đế Nỗ thật là đẹp trai! Còn về phần kĩ năng diễn? Đó là cái gì vậy? Đông Hách có muốn học cũng không học tử tế được!

Đế Nỗ thấy người trong lòng ở một bên quan sát, càng nhiệt tình phát huy, khiến cho hiệu suất quay phim cao đến dọa người, cảnh nào cũng một phát ăn ngay, ổn đến mức phải gọi là ai ai trong tổ quay phim cũng cảm thấy sung sướng hết cả người! Bởi vì ai cũng muốn kết thúc công việc sớm mà!

Tâm tình của đạo diễn Lý cân bằng hơn nhiều. Ông nghĩ chắc buổi sáng chỉ là sai sót hiếm hoi, hẳn sau này sẽ không phát sinh nữa!

Mấy ngày tiếp theo, quả nhiên là không phát sinh.

Chủ yếu là do mấy cảnh đó tương đối bình thường, không có tiếp xúc thân mật, mà chỉ đơn thuần là đi học, nói chuyện, tán gẫu linh tinh.

Thế nhưng sau đó nữa, lại là một đoạn hết sức quan trọng, cũng là bước ngoặt lớn trong quá trình nảy sinh tình cảm của cả hai.

Đạo diễn Lý dặn dò "Cảnh cạnh biển này cực kì cực kì quan trọng, nhất là cái hô hấp nhân tạo này..." Ông quay sang phía Đế Nỗ "Cậu biết hô hấp nhân tạo chứ?"

Đế Nỗ "..."

Đông Hách đỏ mặt "Tôi chỉ cần nằm là được à?"

Đạo diễn Lý "Lúc đầu đúng là chỉ cần nằm là được, nhưng sau đó cậu phải mở mắt ra, rồi lại thẹn thùng nhắm mắt lại."

Đông Hách "..."

Đạo diễn Lý cũng hiểu đây là một cảnh khó, cho nên kiên trì dặn dò "Các cậu đừng có mà ngại, sau này mấy cảnh như này còn nhiều lắm, rất nhiều luôn, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, các cậu nên thích nghi dần đi, tuy là các cậu không có yêu nhau thật, nhưng vẫn phải tạo ra được bầu không khí yêu nhau, có hiểu không?"

Đám quần chúng biết rõ sự tình biểu thị: Cái này mà còn phải tạo á? Cũng chỉ có ông đạo diễn thẳng tưng như ông không nhìn ra thôi...

Đạo diễn Lý tập trung phân tích cho Đông Hách, dù gì cũng là diễn viên mới, cho dù diễn xuất không tệ, nhưng chắc chắn là kiểu gì cậu cũng sẽ bị chướng ngại tâm lí khi hôn môi cùng người đồng tính "Cậu xem, ngoại hình của Đế Nỗ cũng rất đẹp, cậu cứ coi cậu ta như con gái là được."

Đông Hách "!"

Đạo diễn Lý "Cậu có thầm mến cô bé nào không? Tưởng tượng mặt Đế Nỗ là mặt cô bé ấy là được."

Đông Hách "!!"

Đạo diễn Lý "Cảnh này cậu không cần chủ động, cậu chỉ cần lộ ra một chút vui vẻ, một chút hạnh phúc, một chút sung sướng thôi."

Đông Hách: Nếu như cái một chút này không phải một chút mà là rất nhiều chút thì sao?

Đạo diễn Lý lải nhải nửa ngày, Đế Nỗ cắt ngang "Không sao đâu, bọn tôi tự tập luyện với nhau một chút là được."

Đạo diễn Lý vỗ tay khen ngợi "Đúng! Tối nay các cậu tự tập đi, đừng ngại, thả lỏng một chút là quen ngay."

Đông Hách nghe mà đầu sắp không ngẩng lên nổi.

Buổi tối, đoàn phim liên hoan, đến lúc gần kết thúc, đạo diễn Lý giục hai diễn viên chính, nói "Các cậu mau về tập luyện đi, cảnh này rất quan trọng, nhất định đừng để đơ quá, sau này các cậu còn phải yêu nhau nữa đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com