Chương 11 : Những Lời Dạy Từ Quá Khứ
Sau bữa cơm, không khí trong nhà tĩnh lặng đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua những khe cửa, tiếng lá cây trong vườn xào xạc như đang thì thầm điều gì đó. Ông nội vẫn ngồi im lặng bên cửa sổ, ánh mắt dừng lại vào khoảng không bên ngoài, như thể đang nghĩ về một điều gì đó rất xa vời. Tôi ngồi cạnh ông, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ông, cảm giác như có một khoảng cách vô hình giữa tôi và ông mặc dù chúng tôi ở gần nhau.
Cả không gian quanh tôi đều im lặng. Không có tiếng nói chuyện, không có tiếng cười, chỉ có tiếng đồng hồ kêu đều đặn, và tiếng thở nhẹ của ông. Tôi cảm thấy một sự cô đơn lạ lùng, như thể mình đang đứng giữa một vùng đất xa lạ, không thể tìm thấy sự an ủi hay thân quen nào. Dù tôi vẫn ở trong chính ngôi nhà mình, với những đồ vật quen thuộc, nhưng lại cảm thấy một nỗi buồn vô cớ, một cảm giác mơ hồ không thể giải thích.
Cuối cùng, tôi quyết định phá vỡ sự im lặng. "Ông nghĩ gì vậy?" Tôi hỏi, giọng tôi có chút ngập ngừng. Mặc dù tôi không hiểu hết những gì ông đang suy nghĩ, nhưng tôi cảm thấy như có một điều gì đó đang đè nặng trong lòng ông, một điều mà tôi muốn biết, muốn chia sẻ. Tôi không biết tại sao mình lại hỏi câu này, có thể chỉ là muốn phá vỡ không gian yên tĩnh, muốn tìm một kết nối nào đó giữa tôi và ông.
Ông quay sang nhìn tôi, ánh mắt ông dịu dàng nhưng cũng pha lẫn sự trầm tư. "Con biết không, Mây, cuộc đời này ai cũng có số của mình," ông nói, giọng trầm ấm, có chút gì đó xa xăm. "Không ai có thể tránh khỏi những thử thách. Có những lúc con sẽ phải đi qua những ngày tháng khó khăn, những lúc đau đớn mà chẳng ai có thể hiểu được."
Tôi không đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn ông. Những lời ông nói có vẻ đơn giản, nhưng lại làm tôi cảm thấy một nỗi lo lắng không thể tả. Tôi không thể hiểu hết ý ông, nhưng những từ "khó khăn" và "đau đớn" cứ vang lên trong đầu tôi, như một cảnh báo cho những điều chưa xảy đến. Có phải ông đang cảnh báo tôi về một điều gì đó trong tương lai?
Ông không vội trả lời, mà tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể suy ngẫm về những điều mình vừa nói. "Con sẽ phải trải qua nhiều thứ, Mây à," ông tiếp tục, giọng ông nhẹ nhàng nhưng lại có một sức nặng kỳ lạ. "Có những lúc con cảm thấy mệt mỏi, muốn từ bỏ, nhưng đừng làm vậy. Những thử thách sẽ giúp con trưởng thành, sẽ giúp con hiểu rõ hơn về mình và về cuộc sống này."
Tôi lặng lẽ nghe, trong lòng cảm thấy một sự bối rối. Những điều ông nói như một lời tiên đoán, nhưng cũng như một lời nhắc nhở, một sự khích lệ. Tôi không biết liệu mình có đủ sức để đối mặt với những thử thách ấy không, nhưng tôi cảm nhận được sự quan tâm và tình yêu thương trong từng lời nói của ông.
"Ông không muốn con cảm thấy sợ hãi," ông nói, ánh mắt ông dịu lại khi nhìn tôi. "Dù sau này có khó khăn thế nào, ông cũng luôn ở đây, luôn bên con."
Tôi không biết phải nói gì, chỉ nhìn ông và gật đầu. Không cần phải nói gì thêm, chỉ cần biết rằng ông luôn ở đó là đủ rồi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như tất cả những nỗi lo lắng, những sợ hãi của mình đã nhẹ bớt phần nào. Dù không hiểu hết những gì ông nói, nhưng tôi cảm nhận được sự vững chãi từ ông, như thể ông đã sống qua rất nhiều gian truân và giờ đây chỉ muốn bảo vệ tôi, muốn tôi không cảm thấy cô đơn trong thế giới này.
Ông thở dài một hơi, như thể muốn trút bỏ một điều gì đó trong lòng. "Nhưng cuộc đời này, Mây, có những thứ không thể đoán trước được," ông tiếp tục, giọng ông lúc này có vẻ bâng khuâng. "Con sẽ phải tự tìm con đường của mình, dù nó có khó khăn đến đâu."
Tôi cảm thấy lòng mình trống rỗng, không phải vì tôi không hiểu, mà vì tôi cảm nhận được rằng ông đang nói về những thứ mà tôi không thể thay đổi. Cuộc đời này, có lẽ tôi sẽ phải đối mặt với những thứ mà tôi không thể kiểm soát được, nhưng tôi phải học cách chấp nhận và bước tiếp.
"Con sẽ cố gắng," tôi nói, giọng tôi nghẹn lại. Tôi không biết có phải mình nói thật lòng hay không, nhưng đó là điều tôi muốn nói, điều tôi hy vọng có thể làm được. Tôi muốn tin rằng tôi có thể vượt qua tất cả, dù những thử thách phía trước có thể khắc nghiệt đến đâu.
Ông nhìn tôi một lúc, ánh mắt ông như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. "Con sẽ làm được," ông nói, giọng ông nhẹ nhàng, như một lời động viên, như một sự tin tưởng. "Dù cho cuộc đời có khó khăn thế nào, con sẽ tìm được cách vượt qua."
Tôi hơi do dự, rồi bâng quơ hỏi: "Ông thấy số phận của con bây giờ, đã đủ khổ chưa?" Giọng tôi không có ý gì đặc biệt, chỉ đơn giản là một câu hỏi vu vơ, nhưng lại cảm thấy có chút gì đó thật lòng trong đó.
Ông không vội trả lời, nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu như đang suy ngẫm. Một lúc sau, ông thở dài nhẹ nhàng và khẽ nói: "Con biết không, Khổng Tử đã nói, 'Học để làm người tốt, rồi số phận sẽ không phụ lòng con.' Có nghĩa là con phải tự tạo dựng tương lai của mình bằng sự nỗ lực và chính những quyết định con đưa ra." Ông ngừng lại một lát, ánh mắt sáng lên như muốn tôi hiểu rằng mọi điều trong cuộc sống đều có lý do.
"Nhưng Khổng Tử cũng từng nói, 'Người sống không thể tránh khỏi những đau khổ. Chỉ có thể vượt qua và học cách sống với chúng.' Điều này có nghĩa là số phận của mỗi người đều có những thử thách. Chỉ là chúng ta sẽ đối diện và vượt qua chúng như thế nào thôi, Mây ạ." Giọng ông từ tốn, nhưng mỗi lời nói của ông lại khiến tôi cảm thấy nặng trĩu trong lòng.
Tôi nghe ông nói xong, lòng càng thêm nặng trĩu. Những câu nói của ông như những lời nhắc nhở về sự kiên cường và cách đối diện với số phận, nhưng tôi lại không thể dứt ra khỏi cảm giác bế tắc trong lòng. Tôi ngập ngừng một chút, rồi thở dài, mở miệng nói:
"Con... con không còn gì khổ hơn đâu ông ạ." Giọng tôi có chút nghẹn lại, dù tôi cố gắng không để cho ông thấy sự yếu đuối trong mình. "Bố mẹ con mất rồi, giờ chỉ còn lại mình ông và ngôi nhà này. Con không còn ai để dựa vào nữa, không có ai để chia sẻ những nỗi buồn, những sợ hãi, những lo lắng của mình. Con cảm thấy như mình đang lạc lối, không biết phải làm gì, phải đi đâu..."
Tôi im lặng, không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi lặng lẽ nhìn ông. Những lời của ông lúc nãy như vẫn vang vọng trong tâm trí tôi, nhưng tôi không thể không cảm thấy rằng mình đã mất mát quá nhiều. Dù tôi biết ông nói đúng, mỗi người đều có số phận riêng và đều phải đối mặt với thử thách, nhưng có lúc tôi chỉ muốn thở dài, muốn buông xuôi, không còn muốn gồng mình lên nữa.
Ông không nói gì ngay lập tức, ánh mắt ông lại nhìn xa xăm, như đang tìm kiếm một lời giải cho những suy nghĩ của tôi. Một lúc sau, ông lại quay sang nhìn tôi, đôi mắt hiền từ, nhưng đầy sự quan tâm.
"Con biết không, Mây, không phải tất cả mọi thứ trong cuộc sống đều là khổ đau." Giọng ông nhẹ nhàng, như muốn an ủi tôi. "Khổ hay không là do con có nhìn thấy những điều tốt đẹp trong cuộc sống hay không. Và đôi khi, những thử thách lại chính là những cơ hội để con thấy được sức mạnh của chính mình."
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Những lời ông nói như một bài học mà tôi chưa sẵn sàng để học, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự ấm áp trong giọng nói của ông, cảm thấy như ông muốn tiếp tục chia sẻ với tôi một điều gì đó quan trọng.
"Ông biết con cảm thấy như thế nào," ông tiếp tục, "nhưng hãy nhớ rằng, dù con có cảm thấy mình không còn gì để mất, thì con vẫn còn nhiều thứ để giữ lại. Chính những thứ mà con yêu quý, dù là nhỏ bé nhất, sẽ là động lực để con bước tiếp. Con không bao giờ đơn độc."
Tôi ngẩng lên nhìn ông, ánh mắt như tìm kiếm sự thật trong những lời ông nói. Có lẽ tôi đã quá chú trọng vào những mất mát mà quên đi rằng mình vẫn còn những người xung quanh, vẫn còn ông – người luôn ở bên tôi. Những lời ông nói như một lời nhắc nhở rằng tôi chưa bao giờ thực sự đơn độc. Dù có mất mát bao nhiêu, vẫn có những điều quan trọng cần phải giữ lấy, những điều mà tôi có thể nương tựa và bước tiếp.
"Ông nói đúng," tôi khẽ nói, đôi mắt không rời khỏi ông. "Con sẽ cố gắng. Con sẽ không để những khó khăn đánh bại mình."
Ông mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt ông dịu lại như thể đã thấy được sự thay đổi trong tôi, dù chỉ là một chút. "Đó mới là cháu gái của ông. Con sẽ làm được, Mây ạ. Đừng bao giờ từ bỏ, dù thế nào đi nữa."
Tôi nhìn ông, cảm thấy lòng mình dịu lại đôi chút. Dù tôi không biết con đường phía trước sẽ như thế nào, nhưng ít ra tôi có thể thấy được một chút ánh sáng từ những lời động viên của ông. Và có lẽ, đó là tất cả những gì tôi cần lúc này – một chút niềm tin, một chút hy vọng, và quan trọng hơn hết, là sự kiên cường để tiếp tục bước đi, dù con đường có thể rất khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com