Chương 15: Một Mình Giữa Cánh Đồng
Buổi học cuối cùng trước kỳ nghỉ hè trôi qua nhẹ nhàng như một cơn gió. Tôi còn nhớ rõ hôm đó trời nắng chang chang, ve kêu ran rát từ lúc còn sáng sớm. Cả lớp rộn ràng như ong vỡ tổ, ai cũng háo hức nói về những chuyến đi xa, những kỳ nghỉ thỏa thích. Còn tôi, chỉ im lặng thu dọn tập vở, cẩn thận gấp gọn vào cặp.
Nghỉ hè rồi.
Những ngày hè đầu tiên, tôi nằng nặc đòi theo ông nội ra đồng. Tôi muốn được giúp ông một tay, muốn nhìn ngắm cánh đồng xanh rì trải dài tới tận chân trời, muốn tay lấm chân bùn như lũ trẻ trong xóm .
nhưng lần nào ông cũng chỉ xoa đầu tôi, cười hiền rồi bảo:
"Con gái ở nhà học bài, nấu cơm. Đất ruộng nắng gió cực lắm, không hợp với con đâu."
Ban đầu tôi không nghĩ gì nhiều. Ở nhà, tôi tự tìm việc cho mình: dọn dẹp nhà cửa, lau chùi bàn thờ, thắp nhang mỗi buổi sáng, rồi cặm cụi ôn bài. Căn nhà cũ kỹ nằm sâu trong con ngõ nhỏ, cách cánh đồng một quãng. Vắng vẻ, yên bình, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng gió thổi lùa qua hàng tre, hay tiếng chó sủa dồn dập đâu đó.
Tối đến, ông nội trở về, áo quần lấm lem bùn đất, da dẻ sạm nắng. Tôi chạy ra đón, tranh lấy cái nón rộng vành ông đội trên đầu, rồi hai ông cháu cùng ăn bữa cơm đạm bạc. Bữa ăn trôi qua trong những câu chuyện giản dị về mùa vụ, về con trâu con bò, về mảnh ruộng năm nay nước nhiều hay ít. Tôi nghe, cười, rồi kể ông nghe những bài học trong sách vở.
Thời gian cứ thế trôi qua. Những ngày đầu hè, tôi thấy lòng mình êm ả như mặt nước hồ không gợn sóng.
Nhưng rồi, không biết bắt đầu từ lúc nào, những tiếng xì xầm sau lưng tôi ngày một nhiều hơn.
Ban đầu, chỉ là những lời nói nho nhỏ:
"Cháu ông Bảy đó hả? Nhìn trắng trẻo quá ha..."
"Ừ, thấy suốt ngày lẩn quẩn trong nhà, chả thấy đụng đến việc đồng áng gì."
Tôi giả vờ không nghe thấy. Tôi nghĩ, chắc họ chỉ nói vậy thôi, không có ý gì.
Nhưng dần dà, những lời xì xầm ấy trở nên chua cay hơn, sắc bén hơn:
"Con gái mà không biết làm ruộng thì ăn gì sống?"
"Chảnh choẹ lắm, chắc coi thường dân quê mình đó."
"Cháu nhà ai chứ không biết dạy cho ra hồn, hèn gì..."
Mỗi lần đi qua một nhóm người tụ tập ở đầu ngõ hay bờ ruộng, tôi lại thấy ánh mắt lướt qua mình: soi mói, đánh giá, và đôi khi khinh miệt. Có lúc tôi vừa xách thùng nước từ giếng về, ngang qua mấy bà trong xóm, thì nghe giọng ai đó xì xào cố tình cho tôi nghe thấy:
"Con nhỏ đó, mặt mũi thì sáng sủa, mà cái tay cái chân nhìn thon thon như tiểu thư, biết làm ăn gì đâu."
Tôi cúi đầu, bước nhanh hơn. Tim đập mạnh trong lồng ngực như muốn nổ tung.
Tôi tự nhủ mình đừng để tâm. Nhưng những câu nói đó như những gai nhọn nhỏ xíu, lặng lẽ cắm vào lòng từng chút một, khiến tôi buốt nhói.
Ngày qua ngày, tôi bắt đầu tránh ra ngoài vào những giờ đông người. Tôi đợi đến trưa nắng gắt mới ra giếng múc nước, khi ai cũng trốn trong nhà. Tôi cố gắng làm mọi việc trong sân, tránh để ai nhìn thấy mình. Tôi thu mình lại như một con thú nhỏ, chỉ mong được yên ổn.
Nhưng lòng tôi thì không yên.
Tôi bắt đầu thấy căm ghét cái làng nhỏ này. Những con đường đất bụi bặm, những mái nhà lợp ngói cũ kỹ, những hàng tre lao xao trong gió — tất cả đều trở nên xa lạ. Tôi không thuộc về nơi này. Tôi như một đứa trẻ lạc loài, ngồi giữa một thế giới chẳng có chỗ cho mình.
Có lần, khi đang thắp nhang trước bàn thờ tổ tiên, tôi ngẩng lên nhìn những bức ảnh cũ kỹ treo trên vách. Gương mặt nghiêm nghị của ông bà cố, ánh mắt hiền từ của người mẹ đã khuất... Tôi bỗng thấy nghẹn ngào.
Ở đâu đó, tôi đã từng có một mái nhà thật sự. Ở đâu đó, tôi từng có bố mẹ, từng có gia đình. Không phải là những bữa cơm lặng lẽ cố nuốt, không phải là những ngày lẩn trốn ánh mắt thiên hạ.
Nhưng bây giờ, tất cả đã tan biến như một cơn mưa phùn ngoài hiên: mỏng manh, lạnh lẽo và chóng tàn.
Ông nội không biết gì.
Mỗi tối ông vẫn ngồi ăn cơm, vẫn kể tôi nghe chuyện đồng áng, vẫn cười hiền hậu như thể cả thế giới này không hề có vết nứt nào.
Tôi không kể cho ông nghe.
Tôi không muốn thấy ông buồn.
Tôi không muốn thêm gánh nặng lên đôi vai đã còng xuống vì thời gian của ông.
Vậy nên tôi gồng mình chịu đựng.
Tôi nuốt những lời xì xầm vào trong. Tôi để mặc ánh mắt soi mói trượt qua người mình. Tôi tập làm quen với việc nghe những lời bóng gió độc địa như nghe tiếng gió thổi ngoài đồng.
Nhưng đêm xuống, khi một mình nằm trên chiếc giường tre cọt kẹt, tôi lại rúc đầu vào gối, cắn chặt môi để ngăn tiếng khóc bật ra.
Có đêm, tôi mơ thấy mình bị lạc trong một ngôi làng hoang vắng. Những mái nhà đổ nát, những cánh cửa khép kín. Tôi gào lên, gọi mãi, gọi mãi, nhưng không ai trả lời. Tiếng tôi tan vào không khí, nhạt nhòa như chưa từng tồn tại.
Tôi tỉnh dậy, thở hổn hển, tim đập loạn xạ.
Ngoài trời, gió đêm thổi qua, se lạnh.
Tôi lặng lẽ ngồi dậy, mở quyển sổ nhỏ mà Hạo tặng ra.
Tôi viết:
"Mình đang dần biến mất."
Chỉ bốn chữ thôi, nhưng tôi cảm thấy nó chứa đựng tất cả nỗi buồn trong lòng mình.
Ngày hôm sau, tôi vẫn dậy sớm, vẫn nấu cơm, vẫn lau nhà, vẫn học bài. Tôi vẫn cười khi ông nội hỏi tôi có mệt không. Tôi vẫn chào những người trong xóm khi tình cờ chạm mặt, dù họ đáp lại bằng những cái nhìn hờ hững.
Tôi tự nhủ, chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi. Một chút nữa thôi.
Có lẽ rồi mọi thứ sẽ qua.
Có lẽ rồi tôi sẽ quen với nó.
Nhưng sâu trong lòng, tôi biết: có những vết thương không bao giờ lành.
Những ngày trôi qua, tôi chỉ còn biết đếm từng cái nắng, từng cơn gió.
Mỗi sáng tỉnh dậy, tôi lại tự hỏi: "Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?"
Và rồi lại tự trả lời: "Vẫn chưa đến lúc tựu trường đâu."
Tôi mong đến ngày được đi học lại.
Không phải vì tôi yêu trường lớp, cũng chẳng phải vì tôi nhớ bè bạn.
Chỉ đơn giản... vì ở trường, tôi có thể là chính mình một cách rõ ràng nhất.
Ở đó, tôi biết mình phải làm gì: nghe giảng, chép bài, làm toán, trả lời thầy cô.
Tôi được khen ngợi vì những điểm tốt, những lời thầy cô nhắc tên trong sổ đầu bài.
Ở đó, tôi không phải cúi đầu bước nhanh qua những ánh mắt dè bỉu.
Không ai bảo tôi lười nhác chỉ vì tôi không ra đồng cày cấy.
Ở trường, tôi là học sinh.
Là đứa con gái biết học, biết cố gắng — chứ không phải một con bé "tiểu thư" bị coi thường.
Có những buổi chiều, khi gió thổi mạnh qua cánh đồng, tôi nghe văng vẳng từ xa tiếng trống trường thử vang lên — cái trống mốc meo mà mỗi lần tựu trường đều được lôi ra đánh thử.
Tiếng trống đục và nặng, vọng qua cả cánh đồng rộng.
Nghe tiếng trống đó, tim tôi như bị ai nắm lấy bóp chặt.
Tôi nhắm mắt, tưởng tượng mình đang ngồi trong lớp học nhỏ, trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, tay cầm bút viết những dòng chữ nắn nót.
Tưởng tượng tiếng thầy giáo gọi tên, tưởng tượng tiếng bạn bè cười đùa bên cạnh.
Trong mơ tưởng đó, tôi thấy mình không còn vô hình nữa.
Tôi được nghe thấy, được nhìn thấy, được thừa nhận.
Chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi...
Chỉ cần qua hết mùa hè này thôi...
Tôi tự nhủ, tự nhủ mãi.
Nhưng mỗi ngày, thời gian như cứ cố tình lê thê kéo dài ra.
Mỗi buổi chiều, mặt trời lặn chậm hơn.
Mỗi đêm, gió thổi lạnh hơn.
Mỗi sáng, tiếng gà gáy nghe xa vời hơn.
Có lúc, tôi ngồi trước hiên, nhìn cây lúa ngoài đồng đã lên xanh rì, thầm nghĩ:
"Cây cối còn lớn lên từng chút một, huống chi mình."
Rồi tôi siết chặt tay mình lại, tự dặn:
Phải sống.
Phải chịu đựng.
Phải chờ đến ngày đi học.
Chỉ cần được cắp sách đến trường, chỉ cần được nghe tiếng phấn viết trên bảng, chỉ cần được trả lời một câu hỏi —
là tôi sẽ biết rằng mình không vô dụng, rằng mình vẫn còn giá trị.
Chỉ cần như vậy thôi.
Chỉ cần như vậy thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com