Có lẽ cô bị tổn thương bởi chính anh
Anh phải tiếp tục diễn vai Đại tá Viễn Không Hạm Đội một cách hoàn hảo.
Không có chỗ cho sự dao động. Không có chỗ cho sự mềm lòng. Chỉ có bước đầu tiên thành công là trả lại sự trong sạch cho cô thì cô mới có thể tự do .
Tự do trước khi anh sắp từng bước giam cầm cô bên mình.
Mà bây giờ thì không có chỗ cho... tình cảm mà anh chưa bao giờ dám thừa nhận.
Và chỉ khi anh còn mạnh mẽ, còn quyền lực thì mới có khả năng bảo vệ cô.
"Evol-Link đã kích hoạt chế độ phân tích tâm lý."
Giọng nói của AI vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.
Hạ Dĩ Trú nhìn xuống cổ tay cô.
Chiếc vòng kim loại vẫn sáng lên từng nhịp đỏ.
Dấu hiệu của căng thẳng.
Dấu hiệu của dao động.
Dấu hiệu của một người đang sợ hãi.
Không phải sợ bị thẩm vấn hay tổn thương thân thể.
Mà có lẽ là bị tổn thương bởi chính anh đi?
Một nỗi đau nhói lên trong tim Hạ Dĩ Trú.
Anh không muốn cô phải sợ mình.
Nhưng ngay lúc này, anh buộc phải làm cô sợ.
Đôi mắt anh trầm xuống.
Anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói cố ý hạ thấp:
"Nói thật đi, mục đích của em xâm nhập Viễn Không Hạm Đội là gì?"
Cô cắn chặt môi.
Bàn tay siết lại thành nắm đấm.
Anh đang thử thách cô sao?
Nhưng ánh mắt anh—thứ ánh mắt lạnh lùng, sắc bén, mang theo quá nhiều cảm xúc phức tạp khiến cô không thể không chấn động.
Một phần trong cô muốn hét lên:
"Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?"
Nhưng phần còn lại...
Lại muốn tin rằng, anh không hề thật sự muốn làm vậy.
Cô hít sâu một hơi, giọng khẽ run lên nhưng kiên định:
"Tôi không nói dối."
Một lần nữa, không gian lại chìm vào im lặng.
Hạ Dĩ Trú không trả lời ngay.
Đầu ngón tay anh vô thức siết chặt.
Anh muốn tin rằng mình vẫn đủ lý trí để tách rời tình cảm khỏi nhiệm vụ lúc này.
Nhưng rõ ràng, mọi phòng tuyến của anh đều đang rung chuyển.
Tuy nhiên, anh không thể để lộ điều đó.
Dưới sự quan sát của những kẻ khác, anh không thể cho cô một đáp án dịu dàng.
Anh phải mang lại trong sạch hoàn toàn cho cô thì cô mới có thể tự do mà không bị ép buộc giám sát.
Anh hít sâu một hơi, che giấu cảm xúc đang khuấy động trong lòng.
Một tay anh với lấy Evol-Scanner, đưa nó lên ngang tầm mắt cô.
Giọng anh vẫn lạnh lùng:
"Tôi sẽ kiểm tra lại. Nếu em không nói dối, em sẽ không bị trừng phạt."
Anh làm vậy không phải vì nghi ngờ cô.
Mà vì... đây là cách duy nhất.
Nếu không làm vậy, nếu anh để lộ ra dù chỉ một chút cảm xúc...
Những kẻ ngoài kia sẽ như con giòi luôn bám lấy cô. Anh có thể bảo vệ cô, nhưng anh cũng biết, cô sẽ không mong muốn anh giám sát mình như vậy.
Nhưng khoảnh khắc anh đưa tay ra, bàn tay cô bỗng nhiên vươn lên, nắm chặt lấy cổ tay anh.
Động tác rất nhanh, như thể sợ anh sẽ biến mất.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng rực nhưng chứa đầy đau buồn:
"Hạ Dĩ Trú."
Chỉ ba chữ.
Không dài. Không phức tạp.
Nhưng lại khiến anh gần như mất đi toàn bộ sức lực để chống đỡ.
Dù bây giờ cô cảm thấy vô cùng đau lòng nhưng... cô muốn nói với anh rằng, cô không bao giờ tin anh sẽ tổn thương cô thật sự.
Hạ Dĩ Trú khựng lại trong một giây.
Bàn tay anh vẫn đang giữ Evol-Scanner.
Nhưng anh lại không thể nhấn nút ngay lập tức.
Tận sâu trong đôi mắt tím thăm thẳm, một cơn bão dữ dội đang dâng trào.
Cô muốn xem liệu anh có thực sự đối xử với cô như một kẻ xâm nhập hay không sao?
Hay thử thách xem liệu bản năng bảo vệ cô của anh có còn hay không.
Anh muốn thua trong thử thách này.
Nhưng anh không thể.
Ít nhất là ngay lúc này, khi còn có quá nhiều kẻ khác đang theo dõi họ.
Anh hít sâu, giọng nói cố gắng giữ vững sự cứng rắn:
"Buông tay."
Nhưng cô không buông.
Cô vẫn nhìn anh chằm chằm, giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào:
"Anh thực sự... không tin em sao?"
Khoảnh khắc đó, tim anh như bị ai đó bóp nghẹt.
Dưới ánh sáng mờ nhạt của phòng thẩm vấn, Hạ Dĩ Trú cúi xuống, bàn tay mang găng đen lướt nhẹ qua bàn điều khiển, như thể kiểm tra lại dữ liệu, nhưng thực chất là để che đi ánh mắt khẽ dao động khi nhìn cô.
Cô ngồi đó, dáng vẻ cứng rắn, nhưng đôi mắt lại không giấu được sự bối rối. Hẳn cô cũng cảm nhận được sự giằng xé trong anh—giữa vai trò một sĩ quan lạnh lùng của Viễn Không Hạm Đội và một người đàn ông đã luôn đặt cô trong tim.
"Chế độ giám sát còn bao lâu?" Anh hỏi, giọng trầm ổn.
"Hai phút mười bảy giây." Giọng AI vang lên, lạnh lẽo như bản thân hệ thống giám sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com