Chương 12: Tin tưởng
Evan bước đến gần, đôi mắt như đang dò xét từng biểu cảm của Aurora. "Tại sao em lại quay lại nơi này? Em biết điều gì sao?"
Aurora lắc đầu, cố che giấu sự bối rối của mình. "Tôi chỉ muốn xem liệu mình có nhớ được điều gì không."
Evan nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, rồi nhẹ giọng: "Em không cần phải làm tất cả một mình. Tôi ở đây để giúp em."
Câu nói của anh nghe có vẻ chân thành, nhưng ánh mắt dữ dội của anh khiến Aurora cảm thấy áp lực. Khi Evan đưa tay chạm vào vai cô, cô vô thức lùi lại một bước.
Evan dừng lại, đôi mắt hiện lên một tia đau đớn. "Em không tin tôi sao?"
Aurora không trả lời. Cô cảm nhận được một sự bất ổn trong cách Evan hành động—như thể anh đang cố kiểm soát mọi thứ, kể cả cô.
Aurora cúi mặt, tránh ánh mắt đầy áp lực của Evan. Cô không muốn làm tổn thương anh, nhưng sự căng thẳng trong từng hành động của anh khiến cô không thể hoàn toàn thoải mái.
"Không phải là tôi không tin anh, Evan," cô nói khẽ, giọng run rẩy. "Chỉ là tôi cần một chút không gian để tự mình hiểu rõ mọi thứ."
Evan đứng im, đôi tay siết chặt lại bên hông, nhưng anh cố giữ giọng bình tĩnh. "Không gian? Em nghĩ rằng tự mình đối mặt với mọi chuyện sẽ tốt hơn sao? Em có biết mình đang đùa giỡn với điều gì không?"
Aurora cảm thấy trái tim thắt lại. Ánh mắt của Evan giờ đây không chỉ chứa đựng sự quan tâm mà còn cả sự giận dữ được che giấu kỹ lưỡng. Anh tiến thêm một bước, khiến cô không thể lùi thêm được nữa.
"Evan, tôi..." cô mở lời, nhưng anh cắt ngang.
"Em không hiểu đâu," Evan nói, giọng trầm thấp nhưng đầy cảm xúc. "Tôi không thể đứng yên nhìn em tự làm tổn thương chính mình. Em là tất cả đối với tôi. Em nghĩ tôi có thể chịu đựng được việc mất em sao?"
Aurora cảm nhận được sự rung động trong giọng nói của anh. Cô biết tình cảm của Evan là thật, nhưng sự mãnh liệt và ám ảnh trong cách anh thể hiện khiến cô khó lòng đáp lại.
"Evan, tôi cảm kích vì anh luôn ở bên tôi," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Nhưng tôi cần thời gian. Tôi không thể đưa ra bất kỳ quyết định nào khi mọi thứ còn quá mơ hồ."
Evan im lặng, đôi mắt nhìn cô chằm chằm như muốn tìm kiếm một lời giải thích khác. Rồi anh cười nhạt, nhưng nụ cười ấy lại tràn ngập đau đớn.
"Thời gian à? Được thôi," anh nói, giọng đầy chua chát. "Nhưng hãy nhớ, Aurora, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ. Dù em có chạy xa đến đâu, tôi cũng sẽ tìm được em."
Nói rồi, Evan quay lưng bước đi, để lại Aurora đứng đó, trái tim cô nặng trĩu. Cô không biết rằng mỗi bước đi của anh đều mang theo nỗi đau sâu thẳm, và trong lòng Evan, sự ám ảnh dành cho cô ngày một lớn hơn.
Tối hôm đó, khi Aurora vừa về đến nhà, cô nhận được một lời mời từ Ryan. Anh muốn đưa cô đến một nơi đặc biệt để trò chuyện. Ban đầu, cô do dự, nhưng sự tò mò về những điều anh biết đã khiến cô đồng ý.
Ryan đón cô bằng một chiếc xe sang trọng, phong thái lịch lãm thường thấy. Anh đưa cô đến một căn biệt thự cổ ở ngoại ô thị trấn. Bên trong, mọi thứ được trang trí tinh xảo, nhưng không gian mang đến cảm giác bí ẩn.
"Đây là nơi tôi thường đến khi muốn yên tĩnh," Ryan nói, dẫn Aurora vào một phòng khách rộng lớn.
Aurora ngồi xuống ghế, ánh mắt không rời khỏi Ryan. "Tôi muốn biết thêm về quá khứ của mình. Anh có thể nói rõ hơn không?"
Ryan mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không hoàn toàn chân thành. "Có những thứ em cần tự mình nhớ ra. Nhưng tôi có thể nói với em điều này: việc em bị đưa xuống đây không chỉ là trừng phạt. Đó còn là một bài kiểm tra."
"Bài kiểm tra?" Aurora nhíu mày.
Ryan gật đầu. "Đúng. Một bài kiểm tra để xem liệu em có xứng đáng trở về Thiên giới hay không. Nhưng hãy cẩn thận, Aurora. Nếu thất bại, hậu quả sẽ không chỉ dừng lại ở việc em bị mắc kẹt ở đây."
Aurora cảm thấy lạnh sống lưng trước lời cảnh báo của Ryan. Anh không nói rõ hậu quả là gì, nhưng cô biết nó không hề nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com